- Ha ha, ha ha...
Diệp Thanh châm ngải, đứa bé tự nhiên lại mở to miệng cười ha ha. Đôi mày giãn ra, trông vui sướng vô cùng.
Trong lúc đó những người xung quanh lại yên lặng vô cùng, im lặng đứng nhìn, như thể nhìn thấy một việc gì đó rất không đúng, rồi họ bắt đầu ầm ĩ, tranh luận, kinh ngạc vô cùng.
- Chậc, đúng là thần kì, đứa bé kia tự nhiên lại cười ầm lên.
- Đúng đấy, gãy xương như thế không biết đau thế nào.
- Chủ nhiệm Diệp rốt cục dùng cách gì vậy, quả thật là thần kì, trước giờ chưa từng nghe nói qua.
- Trong truyền thuyết có một vị đại sư phép châm cứu cao thâm, quả thực trong khi trị bệnh có thể làm cho bệnh nhân của thấy cực kì thoải mái, vui vẻ, đắm chìm trong châm cứu.
- Anh, anh, anh...
Cha đứa bé chỉ Diệp Thanh rồi lại nhìn con mình, quả thực là kinh ngạc đến nỗi lắp ba lắp bắp nói không thành câu. Thằng nhóc này làm thế nào thế nhỉ, con mình tự nhiên quên hết cả đau đớn, vui vẻ cười thành tiếng. Nụ cười đó là tự nhiên, là từ trong tâm đứa nhỏ. Hắn nhìn mãi mà không thấy, tuyệt đối không phải đứa bé bị điểm huyệt cười.
Mã Tiểu Linh mắt chớp chớp, đôi mắt trong véo nhấn lệ, dịu dàng nhìn theo. Tên khốn này, có vẻ như không có hắn, mọi chuyện không thể giải quyết nổi.
Diệp Thanh cười cười, nói với cha đứa bé:
- Anh xem, con anh đang vui thế nào, tôi đảm bảo với anh, cháu tuyệt đối sẽ không phải chịu nhiều đau đớn. Không quá ba ngày xương sẽ liền lại không để lại di chứng gì.
Cha đứa nhỏ vẫn còn đang kinh ngạc, nghe mấy lời này thì gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc vậy. Vị bác sĩ này thần kì như vậy, sao có thể không tin được chứ.
- À, anh bảo anh tên là gì ấy nhỉ?
Cha đứa bé đột nhiên vỗ trán, hỏi Diệp Thanh.
- Tôi tên là Diệp Thanh, Diệp có nghĩa là cây cỏ, Thanh là màu xanh.
Diệp Thanh ngạc nhiên trả lời.
- Ồ, thì ra anh chính là thần y Tiểu Diệp. Tôi thường thấy đaị danh của anh trên báo và tivi.
Cha đứa bé vui mừng vô cùng, nhiệt tình nắm lấy tay Diệp Thanh, khuôn mặt kích động nói:
- Lúc trước tôi có hơi tức giận, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không nhận ra lão đại gia ngài, xin ngài đừng trách, xin ngài đừng trách.
Diệp Thanh buồn lắm. Sao mình lại bị biến thành lão đại gia. Năm nay mười ba, sang năm mười sáu, tuổi xuân phơi phới thế này, thế mà dám bảo ta già. Nhưng thôi, nghĩ có lẽ anh này cũng chẳng có ý đấy. Thôi vậy, tính toán với anh ta làm gì, người này cũng thật thẳng thắng, bèn gật đàu khiêm tốn nói:
- Ha ha, thần y tôi không dám nhận. Đó chỉ là trách nhiệm của người bác sĩ mà thôi.
- Diệp thần y, con tôi sau này xin dựa cả vào ngài.
Cha đứa bé lén nhét vào tay hắn một thứ gì đó như miếng ngọc bội. Hắn liếc nhìn thì thấy nó trong suốt, lập tức biết giá của nó không ít, bèn đẩy trở về.
Người kia nghĩ Diệp Thanh khách sáo, lại đẩy trở lại, nháy mắt, ý nói món đồ này của tôi rất quí, là chút lòng thành nhỏ, xin ngài đừng chê ít.
Diệp Thanh lắc đầu, kiên quyết không nhận, rút tay về, trong lòng tự nhủ chẳng trách lúc nãy hắn ôm chặt tay mình, thì ra là định làm chuyện này, nhưng nó đã nằm ngoài nguyên tắc của ta.
Người khác không biét, nhưng hắn và Tiểu Linh chưa bao giờ nhận phong bì.
Sau đó, đứa bé được bế tới phòng chăm sóc. Cha đứa bé thì về chăm sóc vợ, những người khác cũng ai về chỗ nấy. Diệp Thanh và những người quen biết chào hỏi nhau, rồi cùng Mã Tiểu Linh đi vào phòng làm việc của cô.
Vừa vào đến cửa, Diệp Thanh liền từ phía sau ôm Mã Tiểu Linh vào lòng.
- Làm gì thế?
Mã Tiểu Linh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, khóe miệng tỏ ý xấu hổ, quay đầu nhìn hắn, cười nói.
- Chẳng làm gì cả. Chỉ nhớ em thôi.
Diệp Thanh dày mặt hôn hít quanh cổ cô, rồi ngửi ngửi, hắn cảm nhận thấy một mùi thơm nhẹ ở trước mũi, khiến hắn không khỏi lộ vẻ say mê.
- Cơ thể muốn
Mã Tiểu Linh cười trêu
- Tư tưởng muốn
Diệp Thanh sửa lời.
- Phía dưới muốn
Mã Tiểu Linh khẽ nói.
- Ai phía dưới muốn?
Diệp Thanh hỏi ngược lại.
- Chết mất, sao anh xấu xa như vậy.
Mã Tiểu Linh không nhịn được, thẹn vô cùng. Rõ ràng là hắn ta muốn, thế mà dám bảo là mình muốn. Sau lại lưu manh đến thế chứ.
Cô cảm nhận được, lúc nãy khi ôm eo cô, tiểu Diệp Thanh của hắn cứng lại, nóng bỏng, chỉ chực muốn đâm rách toác y phục để mà xông vào.
Diệp Thanh không nói gì, nhẹ cắn dáy tai Mã Tiểu Linh, hắn ngậm trong miệng, dùng lưỡi nghịch nghịch.
Kể từ lần trước, hai người đó chưa làm lịa. Ngày ngày bên cạnh hắn đều có mĩ nữ bao quanh, sức thanh xuân dồi dào, tinh lực thừa có, khiến cho viên đạn trong cơ thể hắn cứ phải kiềm chế, chống đỡ.
- Á..
Mã Tiểu Linh kêu nhẹ, phát thành tiếng. Mắt mờ đi, tâm hồn bay bay.
Diệp Thanh tựa đầu về phía trước, muốn in dấu môi của cô lên người. Mã Tiểu Linh và hắn xa cách đã lâu. Lần này cô chủ động thè cái lưỡi nhỏ của mình ra, mặc cho Diệp Thanh muốn làm gì thì làm.
Đôi uyên ương quấn lấy nhau, hăng hái vô cùng, trong căn phòng yên tĩnh, vang lên tiếng thở dốc.
Đôi tay của Diệp Thanh thật không ngoan ngoãn, đã thò vào trong áo Mã Tiểu Linh.
- Hí hí, hí hí
Mã Tiểu Linh không kìm được, cười khẽ, suýt chút nữa đã cắn được Diệp Thanh.
- Em cười cái gì?
Diệp Thanh buồn bã hỏi. Tiểu Linh này, đến lúc quan trọng lại phát hỏng tất cả, cẩn thận đấy, đợi lát nữa ta sẽ phạt em.
- Tay anh lạnh quá, ngứa chết đi được.
Mã Tiểu Linh yêu kiều cười nói.
- Vậy để anh lấy áo che.
Đôi tay xấu xa của Diệp Thanh đã thò vào trong, lẽ nào lại còn có cái lí ấy. Lúc đó hắn chạm được nào nụ hồng của nàng, nhè nhẹ xoa xoa, Mã Tiểu Linh xấu hổ cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng, khiến cô trông xinh đẹp vô cùng.
- Lên sôfa đi.
Hai tay hắn đang đặt trên ngực cô, tiểu Diệp Thanh phía dưới áp sát người cô, khiến cho hai người say mê điên cuồng, từng bước từng bước lôi nhau đi về phía chiếc sofa.
Mã Tiểu Linh đương nhiên không cử động được, bị lội đi, không nhịn được, đôi mắt tròn xoe quay lại nhìn hắn, cười nói:
- Thật hết cách với anh, háo sắc quá mức, đến trong phòng làm việc mà còn thế này.
Diệp Thanh đáp:
- Thì phòng làm việc mới kích thích. Ai bảo Tiểu Linh hấp dẫn quá, xinh đẹp vô cùng.
- Cái miệng ba hoa kìa, có phải dụ dỗ các cô gái khác thành quen miệng rồi không?
- Đâu có, nói thật lòng đấy, chỉ nói câu đấy với mình em thôi đấy.
- Tin anh mới lạ.
- Thật mà.
Diệp Thanh nói như thề.
Mã Tiểu Linh ngồi dựa vào người yêu, cảm thấy ánh mặt trời trưa rạng rỡ, làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào, bụng thầm nghĩ được người yêu ôm mãi thế này cho đến hết đời tốt biết bao.
Diệp Thanh ngồi trên ghết, để Mã Tiểu Linh ngồi trên đùi, tiểu Diệp Thanh hận không thể xông ngay ra.
Mã Tiểu Linh không nhịn được nữa, xoay người hỏi:
- Anh lên thành phố làm gì?
- Anh đi xem tình hình hoạt động của công ti mới thế nào. Tốt xấu gì cũng là ông chủ, cũng phải quan tâm một chút chứ.
Diệp Thanh hơi chột dạ, bỏ tay ra khỏi ngực cô.
Vô tình tay hai người nắm lấy nhau, lòng lại xốn xang, phía dưới được thêm một lần nổi cơn.
- Á
Mã Tiểu Linh không nín được kêu lên một tiếng, cơ thể run run, cắn chặt môi nói:
- Sao phải vội thế, mấy em bồ của anh không cho anh sao?
- Trời ạ, anh chỉ có một người thôi.
Diệp Thanh vừa vuốt ve, ra vẻ là người đứng đắn lắm. Lại vừa đưa mỏ vào sát bên tai Mã Tiểu Linh, thì thầm.
Mã Tiểu Linh cắn môi, gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào lắm. Người đàn ông này, vừa trở về đã khát khao như thế, rõ ràng là không có chuyện gì với mấy người con gái kia. Thấy hắn biết thân biết phận thì cô quay người lại, chủ động hôn thưởng cho hắn.
Hai cái lưỡi quấn lấy nhay, mãnh liệt vô cùng, liên tục thay đổi khi ở bên Diệp Thanh, lúc lại chuyển sang bên Mã Tiểu Linh, cứ thế, như muốn nuốt lấy nhau, mãi không rời.
Diệp Thanh đưa hai tay ra phía sau lưng Mã Tiểu Linh, thò tày vào, tháo áo ngực ra, rồi lại đưa ra phía trước ôm chặt lấy hai quả đào đó, làm cho người yêu không nỡ dứt ra.
Vừa nãy tại cái áo ngực làm hạn chế không gian hoạt động của hắn, không cho hắn tung hoành.
- Á...
Ngón tay hắn linh hoạt hết xoa lại đến bóp, hắn khá là am hiểu phụ nữ. Mã Tiểu Linh thì chưa từng trải qua chuyện như vậy giật thót người, kêu lên một tiếng véo von như tiếng chim vàng anh.
Diệp Thanh không khống chế nổi bản thân, ôm dựng người cô dậy, đưa tay tụt quần cô.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt kêu lên, giãy dụa đứng bật dậy, đẩy tay hắn ra, vừa chỉnh lại nội y, vừa giận dữ nhìn hắn, gắt giọng nói:
- Đang trong phòng làm việc đấy. Để người khác nhìn thấy không hay.
Giọng nói mềm mại, ánh mắt hấp dẫn quyến rũ.
Cô nghĩ cách âm của căn phòng này không tốt, bản lĩnh của tên khốn này cũng không tồi, lỡ như hắn chẳng may gay ra tiếng động, vậy thì mất mặt chết mất. Thêm nữa còn không biết hắn muốn làm trò đó trong bao lâu.
- Nhưng anh...
Diệp Thanh ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bực, nhìn nửa thân dưới của mình, bất đắc dĩ nói.
Mã Tiểu Linh cắn chặt răng, ngồi sụp xuống, tách hai chân Diệp Thanh ra.
- Em...
Diệp Thanh vừa sợ vừa mừng, kích động nói không thành tiếng.
- Em sợ anh cứ như vậy không tốt cho sức khỏe.
Mã Tiểu Linh ngượng đỏ cả mặt, lườm hắn một ái, rồi dùng ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng cầm lấy cái quần đang phình to kia ra.
Rồi cô nhẹ nhàng kéo khóa, run sợ vô cùng, tiểu Diệp Thanh từ trong quần lộ ra ngoài.
- Rột
Tiểu Diệp Thanh vừa xuất hiện đã phấn chấn không thôi.
Mã Tiểu Linh không khỏi run rẩy, cái thứ này buổi tối hôm đó đã chinh phục mình, thật đáng ghét.
Nóng.
Mã Tiểu linh cầm lấy, cảm thấy nóng vô cùng, mặt cô đỏ phừng xấu hổ đến nổi không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, rồi vội nhắm chặt mắt, cúi đầu, ngậm tiểu Diệp Thanh vào mồm.
- Á
Lần này đến lượt Diệp Thanh không nhịn nổi, kêu lên một tiếng.
- Thịch thịch.
Tên nhóc Diệp Thanh này được cái lưỡi mềm mại của Mã Tiểu Linh vây lấy, lại là trong phòng làm việc thì phấn khích vô cùng. Chưa đầy mười phút sau, đã xẹp xuống, toàn bộ đạn dược đã được Mã Tiểu Linh hút ra.
Mùi vị đó quả thực chẳng thích thú gì. Vốn dĩ Mã Tiểu Linh không định nuốt, nhưng trong lúc Diệp Thanh kích động đã đè chặt, đẩy nó xuống gần cổ họng, rồi nghe thấy tiếng Diệp Thanh thở gấp, như thể sắp không nhịn được nữa la toáng nên, cô đành phải thỏa mãn sự hưng phấn của hắn mà nuốt luôn.
- Hắn đã thích thì chiều hắn một chút vậy.
Mã Tiểu Linh làm bộ đã xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, khóe miệng vẫn còn một chất dịch màu trắng.
Diệp Thanh lại kích động, tiểu Diệp Thanh lại vểnh lên, bốc hơi nóng rực, Mã Tiểu Linh cảm nhận được, kinh ngạc nhổ ra.
- Cái tên này thật là háo sắc.
Cô có chút hối hận. Sớm biết thế này cứ để mặc xác hắn, giờ thì không còn cách nào khác, đành cúi đầu xuống, giúp Diệp Thanh giải quyết.
Bệnh viện Ngô Đồng, tòa nhà hành chính.
Thịnh Triểu Cẩm xem tổng kết công việc tháng của chủ nhiệm khoa ngoại Ngũ Thiệu Hưng, trong lòng cảm thấy không vui.
- Tên Diệp Thanh này, không ngờ đến phẫu thuật ngoại khoa cũng tinh thông như vậy, ghép tim mà hắn cũng làm ngon lành.
Vốn dĩ, ông ta điều Diệp Thanh tới khoa ngoại là để xem hắn làm trò cười. Lần này thì hay rồi, trò cười không thấy đâu, đổi lại lại để cho thằng nhãi đó danh tiếng nổi lên phần phần. Bây giờ khắp bệnh viện ai cũng nói Diệp Thanh là người giải phẫu tim số một.
Danh tiếng lớn như thế càng khó khai trừ hắn. Nếu không mọi người làm sao phục, làm sao quản lí được bệnh viện.
- Tuấn Phong dặn ta phải trừng trị hắn. Người chú như ta cũng đành bất lực.
Thịnh Triều Cẩm thởi dài, xấu hổ lắm, đảo mắt nhìn quanh, liền gọi điện thoại cho phó viện trưởng Chư Quốc Bình.
- Anh Chư, qua phòng tôi một lát.
Lập tức, Chư Quốc Bình vội vội vàng vàng chạy tới.
- Ngồi đi.
Thịnh Triều Cẩm vẫy tay ra hiệu, không chút khách khí. Chư Quốc Bình có năng lực, lại giỏi xu nịnh, được ông ta coi trọng, hai người lại thân nhau, không cần phải khách sáo như vậy.
- Viện trưởng tìm tôi có việc sao?
Chư Quốc Bình cười hỏi, mắt nhìn thì thấy chén của Thịnh Triều Cẩm trống không, vội vã tiếp thêm nước, rồi cũng tự pha cho mình một tách trà, sau đó cung kính ngồi xuống ghế, vẻ như đợi ngồi giáo huấn vậy.
Cấp trên không coi hắn là người ngoài, nhưng bản thân cũng phải biết điều, không thể trèo lên đầu cấp trên, Chư Quốc Bình rất hiểu chuyện này.
- Lão Chư này, anh ở đây lâu như vậy, có biết trong bệnh viện Ngô Đồng chúng ta, khoa nào là mệt mỏi nhất, nguy hiểm nhất, tốn sức nhất không?
Thịnh Triều Cẩm hài lòng gật gật đầu, cười hỏi, ánh mắt rất hòa nhã .