Cùng lúc đó, tại phủ Hà gia.
Trong phòng ngủ của Hà Minh Hoa,một bác sỹ đông y râu tóc bạc phơ,không biết bao nhiêu tuổi rồi,vừa châm cứu xong cho Hà Minh Hoa,bên cạnh,liền có mấy cô gái xinh đẹp tới lau mồ hôi tay cho bác sỹ.
-Hoàng sư phụ,em gái tôi sao rồi?Muốn bình phục cần khoảng bao lâu?
Hà Minh Sơn đon đả lại gần,hỏi han rất là thân mật, đồng thời ,những người khác trong nhà họ Hà,như Hà Minh Thủy,Hà Diễm Xung,còn có cả hai cô con gái song sinh của Hà Minh Hoa đều lại gần,vẻ mặt vô cùng bi thương và phẫn nộ.
-Vết thương trên người cần nhiều nhất nửa tháng là có thể khỏi hẳn,nhưng tinh thần bị đả kích,chỉ sợ…
Bác sỹ Hoàng ngập ngừng một lát,rồi nói:
-Chỉ sợ lão phu cũng bó tay,cái gọi là tâm bệnh thì cần phải có thuốc chữa tâm bệnh.
Tất cả mọi người đều tỏ ra thất vọng,tới Hoàng Nhất Châm đại sư cũng không có cách,chỉ sợ tâm bệnh này rất khó trị,tâm bệnh lớn nhất của Hà Minh Hoa chắc là ông xã Lý Quốc Đống đang ngồi tù,nhưng muốn giải quyết vấn đề này,rõ ràng không dễ chút nào.
-Tuy nhiên,mọi người cũng không cần lo lắng quá mức,người bệnh chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt,sức khỏe tất nhiên không có gì đáng ngại,còn những cái khác,phải nhờ vào người nhà các ngươi thường xuyên an ủi,khuyên răn.
Hoàng Nhất Châm đại sư lại nói.
Mọi người gật đầu lia lịa.
-Hoàng đại sư,không biết vết sẹo trên mặt của mẹ tôi có thể chữa được không?
Một cô con gái của Hà Minh Hoa rất quan tâm tới vấn đề này,cô biết,mặc dù mẹ mình cũng có tuổi rồi,nhưng bình thường vẫn rất chú trọng tới hình tượng của mình,thường xuyên ra vào những thẩm mĩ viện đắt tiền.Lần này mặt bị sẹo như vậy,đối với bà có lẽ đả kích không kém gì việc ông xã bị ngồi tù.
Hoàng Nhất Châm liền cảm thấy khó xử:
-Cái này,vết sẹo của bà ấy quá nghiêm trọng,tôi chỉ có thể cố gắng hết sức làm mờ đi,chứ không có cách nào loại bỏ hoàn toàn,thật sự xin lỗi.
Sau đó,dưới sự dặn dò của Hà Minh Sơn,mấy người làm thuê nhiệt tình dẫn dắt Hoàng Nhất Châm đại sư sang phòng khách kê đơn thuốc.
Tuy rằng bây giờ Tây Y đang chiếm ưu thế,nhưng một số gia đình bề thế vẫn ưa dùng Đông Y,Hoàng Nhất Châm đại sư lại là một trong những bác sỹ Đông Y giỏi,lúc trẻ cũng đã từng danh trấn Giang Nam,là một tay châm cứu tuyệt kỹ kết hợp với khí công võ thuật,hòa trộn làm một,được xưng là “Nhất châm đại sư”,ý nghĩa là,không cần biết ngươi bị bệnh gì,vào tay người này,đều chỉ một châm là thấy hiệu quả.
Hơn nữa,hành nghề y lâu năm,cái khí chất điển hình của bác sỹ Đông Y già cũng được nuôi dưỡng,nhìn ông ấy lớn tuổi như vậy rồi,râu tóc bạc phơ,mà sắc mặt vẫn hồng hào,trông giống như một ông tiên vậy.
-Cậu, cậu nhất định phải thay mẹ cháu báo thù,cha của cháu đã bị cái tên Diệp Thanh kia hại phải ngồi tù rồi,mẹ của cháu lại thành ra thế kia,chúng cháu về sau biết làm sao đây!
Con gái lớn của Hà Minh Hoa Lý Ngọc Băng nói xong liền khóc nức nở,con gái út Lý Ngọc Tuyết cũng khóc theo không thành tiếng,đây là hai chị em sinh đôi,được một lúc cùng nhau khóc như mưa,cảnh tượng rất là hoành tráng.
Hai cha con Hà Minh Thủy và Hà Diễm Xung cũng nhân cơ hội đề nghị:
-Nhà họ Hà chúng ta cần phải hợp lực lại để đối phó với Diệp Thanh,phải cho tên tiểu tử Diệp Thanh đó thấy được cái uy của nhà họ Hà không dễ bị xem thường,không thì từ nay về sau Hà gia làm gì còn chỗ đứng nữa,làm sao được mọi người nể phục.
-Mọi người buồn,tôi cũng buồn,dù sao,Minh Hoa cũng là em của tôi.
Hà Minh Sơn vung tay lên,cắn răng cắn lợi nói:
-Mọi người yên tâm,tôi tất nhiên sẽ có kế hoạch tỉ mỉ,tuyệt đối có thể khiến cái tên Diệp Thanh kia sống không bằng chết,những gì mà hắn đã làm với Minh Hoa,nhà họ Hà chúng ta sẽ trả lại gấp mười,gấp trăm gấp nghìn gấp vạn lần.
Những người này đều đã vô tình quên rằng,trước giờ đều là Hà gia gây chuyện trước,Diệp Thanh cho tới bây giờ đều chưa hề chủ động trêu chọc ai.
Đúng lúc này,quản gia Hà Trung lại vội vội vàng vàng chạy tới,liếc mắt nhìn mọi người một cái,không dám nói to,chỉ tiến lại gần Hà Minh Sơn,nói nhỏ vài câu.
-Cái gì?lại một sứ giả Thần Dượctới á?
Hà Minh Sơn liền đau đầu,nói thầm.Hắn lúc này chỉ muốn thay em báo thù,nên chẳng có thời gian mà xã giao với sứ giả Thần Dược này.
-Anh cả,Dược thần cốc không thể đắc tội, hay là gặp một chút đi.
Hà Minh Thủy đứng ngay cạnh, lại biết được một ít chuyện cơ mật của nhà họ Hà, quan sát nghe ngóng lời nói cử chỉ ,cũng tức thì đoán ra được nguyên do của sự tình,lúc này mới khuyên nhủ.
Hà Diễm Xung cũng gật gật đầu nói:
-Đúng vậy,bác cả,không thể không gặp.
Hà Minh Sơn ngẫm lại, quả thật tổ chức Dược thần cốc này tồn tại bao nhiêu năm rồi,từ lúc ông nội hắn còn chưa xuất thế, Thần Dược và Thần dượccốc đã làm được nhiều việc chấn động toàn cầu rồi,mấy trăm năm về trước,thế lực to lớn quả thực có thể giẫm lên các nước vừa và nhỏ,chỉ là một Hà gia,nếu đắc tộivới đối phương sẽ bị bóp chết ngay lập tức,quả thật không cần đối phương phải mất công dùng tới chiêu thứ hai.
-Các ngươi đều tiếp tục đi,tôi và chú hai,cả Diễm Xung nữa,cùng đi đón khách quý.
Hà Minh Sơn đuổi hết những người họ Hà khác đi,rồi dẫn Hà Minh Thủy và Hà Diễm Xung ra đón khách.
Lần này đối phương cực kỳ cao giọng, không ngờ họ hoàn toànkhông nghe theo sắp xếp của Hà gia,ở Tiểu Điệp Viên yên tĩnh bàn chuyện,mà lại không ở phòng khách,nơi có người qua lại,có chút không tiện, nhưng người ta muốn thế, Hà Minh Sơn cũng không còn cách nào khác.
-Xin hỏi xưng hô với sứ giả như thế nào ?
Hà Minh Sơn đi vào phòng khách, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặc đồ Tây đi giày da ngồi chễm trệ trên ghế,phía sau,có hai tên rất dũng mãnh đứng nghiêm,c hắc là thủ hạ,nhìn thần khí của hai người này cũng không thua gì Hà Minh Sơn, nói cách khác bọn họ cũng là những cao thủ không khác Hà Minh Sơn là mấy.
-Ta họ Mãnh ,tên là Liệt Cương.
Anh chàng đẹp trai đó vừa cử nhất động đều thể hiện được khí chất mạnh mẽ,đó là một thời gian dài do vênh váo sai khiến người khác mà thành.Vốn dĩ Hà Minh Sơn cũng có loại khí chất này,tuy nhiên lúc này phải kiềm chế nên cung kính một cách bất thường.
Những người này,đều là người có thể gió chiều nào che chiều ấy,ví như Liệt Cương,trước mặt dược thần,tất nhiên sẽ có bộ dạng khúm núm,so với Hà Minh Sơn bây giờ thì còn thảm hơn nhiều,giữa sân bây giờ,ai cũng có thể thấy được,vị dám đốc cấp cao kia,bình thường trước mặt cấp dưới cứ như là chó dữ vậy,rất là khủng khiếp, khi gặp ông chủ lớn,không phải rất giống chó Nhật cảnh sao.
-Chào Mãnh thiếu gia.
- Chào Mãnh thiếu gia.
- Chào Mãnh thiếu gia.
Hà Minh Sơn,Hà Minh Thủy,Hà Diễm Xung ba người cùng cung kính chào!
Mãnh Liệt Cương gật đầu nói:
-Lần này ta đến, cũng không có việc gì, chỉ tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành mà lần trước sư muội đến
-Không biết Lệnh sư muội là…
Hà Minh Sơn hỏi.
-Niếp Tiểu Ẩn,cái cô gái thích mặc váy đỏ đó…..
Liệt Cương cười nói.
-Ồ,thì ra là thế.
Hà Minh Sơn chợt hiểu ra, thật ra, đã sớm đoán được rồi, hỏi như vậy cũng chỉ là muốn xác định lại một chút thôi.
-Việc ấy,Liệt cương thiếu gia à,tổ chức Y Minh Tần Hoài của chúng ta đã bị giải tán rồi,bây giờ nếu phải tiếp tục,chỉ sợ hơi khó …
Hà Minh Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi vô cùng khó xử nói.
Liệt cương khoát tay,cười ha hả nói:
-Ai bảo ngươi tiếp tục Y Minh Tần Hoài đó bỏ đi?
-hả? Không phải ư? Vậy là cái gì?
Hà Minh Sơn quả thật vẫn không hiểu lắm,từ đầu đến cuối, Niếp Tiểu Ẩn đều không nói cho hắn mục đích thật sự là gì.
Liệt Cương vẫy vẫy tay,nói:
-Ngươi ghé tai lại đây,tôi nói tỉ mỉ cho mà nghe.
Hà Minh Sơn liền tiến lại gần.
Liệt cương nhỏ giọng nói:
-Ngươi chỉ cần làm như vậy….
Lập tức,Hà Minh Sơn nghe mà sắc mặt liên tục thay đổi,bên cạnh Hà Minh Thủy và Hà Diễm Xung cũng loáng thoáng nghe lỏm được một ít,quả thực là nghẹn họng,nhìn trân trối,thầm nghĩ,đây thật sự là lừa đảo mọi người một cách lộ liễu mà,hơn nữa còn đều là đội ngũ bác sỹ cấp cao,lừa đảo với quy mô lớn như vậy,có chút hạ đẳng!Ví như thầy thuốc phải nằm viện thì sẽ không nhận!
Tuy nhiên,ba người nhà họ Hà không dám nói gì,nếu mà phản đối,chỉ sợ ngay lập tức nhận lấy họa sát thân,đại họa diệt tộc,biết được bí mật của đối phương mà không trợ giúp họ,như vậy còn có kết cục tốt đẹp cho ngươi được sao?Cũng may xong việc có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tổ chức thần bí này,dù sao chính phủ cũng không bắt được người của đối phương,người chết không thể làm chứng được,Hà gia cũng không cócách nào khác không phải sao?.
Nếu như Dược thần cốc này bị chính phủ hay cảnh sát bắt,thật sự có đánh chết bọn họ cũng không dám tin,bởi vì đấy là việc chưa bao giờ xảy ra.
Hà Minh Sơn vừa đảo đảo mắt vừa nhanh nhảu nói:
-Liệt thiếu gia,theo tôi biết,khu Ninh Giang ở Nam Kinh của chúng tôi,có bệnh việnNgân Hanh,nơi đó có vài bác sỹ nổi tiếng,y thuật đều rất cao,ví như phó viện trưởng Mã Tiểu Linh,chủ nhiệm khoa cấp cứu Ngô Viện Viện,phó viện trưởng Hứa Thành Đức,đám người đó đều có thể nói là chuyên gia cấp cao,nhất là cái cô Mã Tiểu Linh,trong giới Y học toàn thành phố Nam Kinh cũng có chút danh tiếng.
Hà Minh sơn Nghĩ thầm rằng,muốn trả thù Diệp Thanh,chi bằng trước tiên khiến hắn mất đi người thân nhất,khiến hắn chịu đựng cái cảm giác đau khổ đó,so với việc trực tiếp giết hắn,có lẽ đau đớn hơn nhiều,chính là muốn từ từ tra tấn hắn,sau đó mới khiến hắn phải chết!
-Ủa,vậy sao?
Liệt Cương nhìn hắn nham hiểm,cười nói.
Hà Minh Sơn liền chột dạ,vẫn kiên trì nói:
-Đúng vậy,điều này nhà họ Hà chúng tôi dám đảm bảo,cô ấy tuyệt đối có thể đạt tới yêu cầu của ngài.
-Tốt,những người đó,ngươi coi như trọng điểm mà tiến hành,bất kể thế nào cũng phải lừa về đây.
Liệt Cương gật gật đầu nói.
Hà Minh Sơn đáp:
- Nhưng,nếu chẳng may họ không muốn thì sao?
-Không muốn thì ngươi bắt cóc thẳng về,đưa lên thuyền rồi đi,dù sao,tới lúc đó ngươi xem rồi liệu mà làm,những chuyện khác tôi không quản,ngươi chỉ cần tập trung được đủ nhân sự,và phải giữ bí mật,không được để cảnh sát phát hiện.Nếu làm tốt chuyện này,người của Hà gia sẽ được nhận vào tổ chức,từ nay về sau cứ thế mà thăng tiến,nếu làm không xong,thì lập tức diệt tộc.
Liệt Cương phất tay nói,cổ cao cao kiêu ngạo,vênh mặt hất hàm sai khiến,làm cho người nhà họ Hà không thoải mái chút nào.Dù sao,bình thường họ đều vênh mặt hất hàm sai khiến người khác,chỉ tay năm ngón.
Đúng lúc này,một ông già râu tóc bạc phơ từ cửa phòng khách đi ra,chính là Hoàng Nhất Châm.