Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 664: Thuốc gây mê của Tằng gia.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Đám đông kinh hãi! Đây là ai chứ, dùng châm làm ám khí? Đông Phương Bất Bại sao?
Nếu để Diệp Thanh biết được, ắt hẳn sẽ tức chết mất, mẹ khiếp, mắt mũi kiểu gì thế, đấy là ngân châm dùng để châm cứu của anh đó, thứ đồ chuyên nghiệp là thế, mang tính kỹ thuật là thế, hơn nữa lại là một trong những thượng cổ cửu châm của vô thượng công đức, hành y tế thế, trị bệnh cứu người! Thứ thằng nhãi Đông Phương Bất Bại dùng là tú hoa kim châm dùng để thêu thùa biết không hả!
Hơn nữa, chân khí thương lê của anh đây, đã tu luyện đến mức cao thâm, có thể cứu vớt được sinh linh thiên hạ, muôn dân trăm họ, chứ không phải là thứ mà cái loại công pháp thái giám Qùy hoa bảo điển có thể so sánh được!
Bất luận là vũ khí hay công pháp, đều có sự khác nhau vể bản chất, ranh giới thua kém như trời với đất như mây với bùn, sao có thể đánh đồng được với nhau?!
Với lại, anh ây đường đường là nam tử hán, Đông phương bất bại lại là cái thằng chẳng nam chẳng nữ, chúng mày đem tao ra so sánh với lão? Cẩn thận không ông lấy châm phóng vào chỗ j.j của chúng mày đó!
-Diệp Thanh!
-Diệp Thanh!
Ninh Não Nhi cùng Trần Du hưng phấn kêu lên, còn đem theo vài phần nhảy nhót, Tằng Mẫn San cũng khẽ mỉm cười, thả lỏng người xuống.
Chỉ thấy, cách đó hai ba mươi mét, cửa vào đại sảnh, Diệp Thanh sải bước đi đến!
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc, cách xa như vậy mà có thể phi châm đả thương người? hơn nữa chỉ phóng một châm đã xuyên qua bàn tay? Thế thì sức sức mạnh phải lớn thế nào chứ! Phải biết, súng lục phổ thông tầm sát thương cũng mới được 50 m, vượt qua 50m thì độ chính xác và lực công phá đều đã suy giảm đi rất nhiều!
Mà Diệp Thanh đứng cách 30m phi châm, rõ ràng còn vẫn chưa xuất ra toàn lực!
-Lại là thằng tiểu tử này!
Ánh mắt Nhiêu Thiên Đôn nhìn Diệp Thanh mang theo vài tia lửa thù hận, còn Tằng Ngọc Hiên thì mơ hồ lại lộ ra vài phần sợ hãi!
Có lẽ cái tên Vương Trí Quân trong mắt bọn chúng quả thực chẳng khác nào thần thánh, bình thường đối với hắn căn bản không dám có một chút bất kính, nào ngờ tới, cái thằng anh họ hờ đó của mình lại sắc bén đến như vậy, trong chớp mắt đã bắn thủng bàn tay của Vương Trí Quân! Thế chắc phải đau lắm? Gan to phải biết?
-Mày dám đả thương tao?
Vương Trí Quân bất thình lình quay phắt đầu lại, trợn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, gầm lên:
-Lão đây phải đánh chết mày!
Ngay sau đó, nhảy lên một bược, cánh tay như sắt thép vung lên, đến châm còn chẳng rút ra, cả thân người vạm vỡ tựa như một con tê giác chạy ầm ầm ra ngoài, tiếng bước chân giẫm đạp mạnh tới mức cả khu đại sảnh khách sạn đều rung lên ầm ầm.
-Nhảy nhót như thằng hề! Uổng ngươi là người của Vương gia cơ đấy, chỉ biết bạo lực, một chút đầu óc mưu mô cũng không có!
Diệp Thanh khinh miệt liếc tên này một cái, tức khắc liền cảm thấy không chút áp lực, thứ hắn sợ lại loại người cơ mưu kín đáo, chứ không phải mấy tên mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết!
Lúc này cũng chẳng buồn giằng co với hắn, cứ thế phóng ra một cước nhẹ nhàng duyên dáng, như chim khách bay lên ngọn mai nhọn, trong chớp mắt đã đá thẳng vào huyệt kiến lý của Vương Trí Quân!
Kết quả đương nhiên không cần phải hỏi, cả người Vương Trí Quân lập tức đổ cái rầm xuống đất không bò dậy nổi, ôm lấy ngực rồi cứng ngắc mà ngất xỉu! Bây giờ công lực của Diệp Thanh tiến bộ nhanh như diều gặp gió, nhưng phàm những người bị hắn đá trúng vào huyệt vị, đều là những kẻ có năng lực đối kháng kém, đều sẽ có chung kết cục như vậy!
Vương Trí Quân tuy trông cực kỳ cao lớn uy mãnh, nhưng nói cho cùng cũng là con cháu nhà quý tộc quyền quý, từ nhỏ đã được nuông chiều, thân thể còn thiếu đi sự rèn luyện! Đám cơ bắp đó của hắn đều là luyện từ phòng tập thể hình mà ra, làm sao mà chịu nổi một cước của Diệp Thanh?
-Não Nhi, Trần Du, chị họ, chúng ta vào thôi!
Diệp Thanh chằng buồn nhìn đám người Nhiêu Thiên Đôn, cứ thế đi tới, gọi ba cô gái rồi rời đi luôn!
Phía sau, đám nam nữ đó liền vội vàng cứu trị cho tên Vương Trí Quân, mấy thứ đại loại như hôn mê ấn huyệt nhân trung thì mấy người này cũng biết chút ít, rất nhanh, tên Vương Trí Quân kia được cứu tỉnh lại!
Vị công tử ca con ông cháu cha nhà quyền quý nổi danh kinh thành này liền tức khắc ngoạc mồm ra chửi lớn:
-Thằng khốn họ Diệp kia mày giỏi lắm, ông đây sẽ cho mày hối hận cả đời!
Nhiêu Thiên Đôn cũng tức tới mức bả vai run lên, trong lòng lại ca thán ông trời bất công, thằng chó đó chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, việc Vương Hữu Sơn âm thầm giật dây bọn quân phiệt châu phi đi đối phó với Diệp Thanh hắn cũng có biết, không thể tưởng được, ở cái nơi hỗn loại là thế, thằng tiểu tử này cũng có thể sống sót mà quay về!
-Anh Quân, thằng họ Diệp đó chẳng qua công phu cũng cao hơn một chút mà thôi, chũng ta muốn đối phó với hắn, thì phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn!
Vương Trí Quân nói:
-Chỉ thằng tiểu tử này, mà lão đây còn phải dùng mưu kế để đối phó với nói sao? Lần sau cứ trực tiếp đem người đến chém hắn là được rồi!
Nói xong liền liếc một cái hình bóng của Ninh Não Nhi, trong lòng âm thầm thề độc, con bé xinh đẹp này cũng nhất định phải cướp về, đến lúc đó ngay trước mặt thằng tiểu tử này, cưỡi lên thân dưới mà tra tấn, xem xem vẻ mặt của hắn thế nào!
Sau đó, nhoáng một cái liền rút “phụt” chiếc ngân châm trên tay ra, tức khắc máu tươi bắn tung tóe, có điều Vương Trí Quân quả thực cũng rất dũng mãnh, chỉ hừ lên mỗi một tiếng, đương định quăng chiếc ngân châm đó đi, sờ sờ một cái, đột nhiên lại chửi lớn:
-Đây có phải là ngâm châm cái quái gì đâu, rõ ràng là thiết châm mà! Tao đ., thằng tiểu tử này dùng cái này để xem bệnh cho người ta?
Mấy tên nam nữ xung quanh liền nhao nhao phụ họa, nói thằng nhãi Diệp Thanh là lang băm, hơn nữa lại keo kiệt đến cực điểm, dùng thiết châm rỉ sắt xem bệnh cho người ta, lại còn lại thường xuyên gây ra tai nạn điều trị!
Nếu có mấy vị chuyên gia am hiểu châm cứu ở đây, chắc chắn sẽ cười chết mất! Thiết châm tuy dễ bị rỉ, nhưng thiết châm cũng có tác dụng của thiết châm biết không hả! Chẳng hạn, trong lý luận châm cứu có một bài gọi là kim la bàn thuật, yêu cầu chuyên dùng thiết châm, nếu cậu dùng những châm inox thông thường, hoặc những châm làm bằng kim loại hiếm, thì hoàn toàn không làm ra từ tính!
..... ....... ........
Diệp Thanh cùng ba cô gái đi đến Phong Hà Uyển ở tầng ba, lập tức nhìn thấy đông đảo chuyên gia tụ tập trong một căn phòng, sau đó mọi người đều nhao nhao chào hỏi, suy cho cùng, Diệp Thanh và bọn họ cũng coi như cực kỳ quen thuộc, cùng nhau chiến đấu với bệnh dịch ở Châu Phi hơn một tháng cơ đấy!
Cuối cùng, Diệp Thanh cùng ba cô gái liền ngồi cùng một bàn với mấy người Triệu Tiểu Tinh, Cát Liên Khôi, giáo sư Hồng, bắt đầu tán chuyện phiếm. Mấy người này đều là chuyên gia y học, ba câu không rời khỏi nghề, nói mãi nói mãi liền nói đến phương diện y học, cũng may kiến thức lý luận của Diệp Thanh phong phú, còn thắng cả mấy vị chuyên gia lão làng này, có điều, hắn lại không thích khoe mẽ, nhưng thi thoảng cũng thêm thắt vài câu, đều khiến các vị chuyên gia ánh mắt sáng lên, có thứ cảm giác hoàn toàn mới lạ!
Giáo sư Hồng là một lão già hiền từ hơn năm mươi tuổi, tóc đã có vẻ biến sang màu hoa râm, chỉ vì trước kia hồi dạy trong đại học từng làm đến chức giáo sư, cho nên mọi người mới gọi ông là Hồng giáo sư, kỳ thực hiện tại là phó viện trưởng bệnh viện Nhân Ái, lúc này liền giơ ngón tay cái lên, cười ha ha nói:
-Tiểu Diệp có thể được mệnh danh là nhân tài kiệt xuất của giới y học trẻ đấy!
Cát Liên Khôi nói:
-Đâu chỉ là thế hệ tuổi trẻ, ngay cả mấy lão già này cũng có chút than thân không bằng người đấy!
Trần Du mím mím môi, lén lút nói với Ninh Não Nhi:
-Mấy người này già như vậy vẫn chưa nghỉ hưu, bản thân mình cảm thấy cũng giỏi lắm mà, tôi thấy y thuật của Diệp Thanh sớm đã vượt qua bộn họ rồi, điều này đã được sự thật chứng minh!
Quả thật, bất kẻ là ở Căn cứ Viêm hoàng, hay trận bệnh dịch ở châu Phi, Diệp Thanh đều thi triển ra y thuật vượt xa những người này, nhưng các chuyên gia ai cũng có sở trường riêng của mình, trong y học có rất nhiều lĩnh vực, giữa các lĩnh vực, cũng có thể nói khác nghề như núi cách núi, cho nên các chuyên gia không hề cho rằng, bản thân chắc chắn kém cỏi hơn Diệp Thanh!
Hoàn toàn không biết, Diệp Thanh gần như là một thằng cha biến thái toàn năng!
Ninh Não Nhi cười lắc lắc đầu, ra hiệu cô đừng có nói năng linh tinh:
-Y thuật của Diệp Thanh tuy cao, nhưng kinh nghiệm của một số loại bệnh, thì tuyệt đối không thể so sánh được với các chuyên gia lão làng có nhiều năm kinh nghiệm này được, hơn nữa người trẻ tuổi cứ cho là có tài năng, trước mặt người đi trước cũng phải có chút khiêm tốn, để ý đến thể diện cho người ta một chút, cái này gọi là kính già yêu trẻ, hiểu không?
Quả nhiên, lúc Diệp Thanh nói vài câu khiêm tốn, lại thêm vài câu khen ngợi tâng bốc, mấy vị chuyên gia lão làng liền càng thêm cao hứng, nói chuyện càng thêm rôm rả, lúc này, Diệp Thanh liền nhìn Tằng Mẫn San ra hiệu bằng ánh mắt, rồi hướng về các vị chuyên gia giới thiệu nói:
-Vị này là chị họ mà cháu mới quen, việc năm đó của phụ thân phụ mẫu cháu thiết nghĩ các vị tiền bối đều có nghe qua...
Diệp Thanh còn chưa nói hết, Cát Liên Khôi liền nói:
-Vị tiểu thư này chẳng nhẽ là Tằng gia....
Tằng Mẫn San liền tiếp lời nói:
-Vãn bối là đời thứ ba của Tằng gia, mẹ của Diệp Thanh Tằng Vũ Lạc là cô của cháu!
Ngay tập tức liền giới thiệu về bản thân một cách đơn giản.
Sau đó, mấy người này đều trở nên hứng thú, nhao nhao tìm hiểu câu chuyện năm đó giữa Thần y và Kinh thành đệ nhất mỹ nữ Tằng Vũ Lạc, chỉ có điều, đến thời điểm cuối cùng lại bị Tằng Mẫn San im lặng, chuyển sang vấn đề sản phẩm và tình trạng y dược hiện nay!
Nói đến vấn đề này, các chuyên gia có mặt ngày nào cũng kê đơn thuốc, đương nhiên là tràn đầy xúc cảm, Tằng Mẫn San cũng quản lý một xí nghiệp y dược, dồng thời cũng hiểu rõ nhu cầu của các bác sỹ, lúc này liền nhân cơ hội giới thiệu một loạt các sản phầm của công ty mình!
Phải nói công ty y dược của Tằng gia này, cũng được cho là một công ty có kinh nghiệm lai lịch hùng hậu, lịch sử lâu đời, chỉ có điều vẫn luôn bị Vương gia chèn ép, dần dần suy yếu, hiện tại dưới sự chăm lo nỗ lực, cách tân tiến thủ của Tằng Mẫn San, hình như lại có được khả năng sống, chỉ có điều, mảng tiêu thụ vẫn là một vấn đề tồn tại rất lớn.
-Công ty chúng cháu chủ yếu sản xuất thuốc gây tê, bao gồm thuốc gây tê hấp nhập, như: Dị phất hoàn, Địa phất hoàn, Thất phất hoàn; gây tê giảm đau như : Phân thái ni, A phân thái ni, Thụy phân thái ni; thuốc gây tê tĩnh mạch chủ yếu là Propofol, Etomidate. Ngoài ra chúng cháu còn có thuốc gây tê hồi phục, dùng để giải trừ tác dụng của tất cả các loại thuốc còn sót lại, tiêu trừ cảm giác không thoải mái. Đồng thời còn có một số thuốc hỗ trợ hô hấp, vì đại đa số các loại thuốc gây tê đều có tác dụng ức chế hô hấp, cho nên cần dùng thêm thuốc hỗ trợ hô hấp ....
Tằng Mẫn San cũng chuẩn bị bài vở khá ổn thỏa, không chỉ đối với các sản phẩm do xí nghiệp dược của gia đình sản xuất thuộc như lòng bàn tay, lại kèm theo rất nhiều y lý dược lý, cho thấy, bản thân cũng không phải người ngoài ngành, cũng là có biết một phần, phần đông chuyên gia vuốt cằm gật đầu, thỉnh thoảng cũng đề xuất một số vấn đề, bọn họ đối với mấy loại thuốc này đương nhiên đều rất tinh tường, bởi vi trong bệnh viện, thuốc gây tê được dùng vô cùng phổ biến, chỉ cần có phẫu thuật, bất luận lớn hay nhỏ, gần như đều dùng đến thuốc gây tê, đây cũng là nét đặc sắc của tây y! Không có cách nào khác, người ta phải động dao, có chút máu tanh, không dùng cái này thì không được!
-Mặt khác, công ty chúng cháu mới đây sắp có một loại tân dược được tung ra thị trường, gọi là “Sa sa đê mặc đức nặc” chủ yếu nhằm vào sự đối kháng của ocuronium và bromide vecuronium, trong nước có lẽ là công ty duy nhất sản xuất loại thuốc này...
Trải qua sự giới thiệu cẩn thận tỉ mỉ, lại nể mặt Diệp Thanh, không ngờ lại thuận lợi thần kỳ, ngay tại chỗ liền có lãnh đạo của tận mấy bệnh viện vỗ tay, quyết định để một loạt thuốc gây mê của Tằng gia nhập vào bệnh viện mình, mấy bệnh viện này lại là những bệnh viện danh tiếng lẫy lừng trên toàn quốc, bình thường thuốc của Tằng gia tuyệt đối không có khả năng được nhập vào, Tằng Mẫn San làm công tác vận động lâu như vậy rồi, còn chưa thể thành công, không ngờ tới, trong buổi tiệc rượu này còn chưa đến lúc bắt đầu, đã giải quyết xong vấn đề rồi!