Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 588: Hôn tạm biệt!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
.
Tằng Thụy Tường lúc này cũng nói:
-Người lớn nói chuyện, trẻ con đều im miệng lại! Các con ra ngoài hết đi, Mẫn San ở lại là được!
Ý là để các hậu sinh ở lại làm gì, người lớn bàn việc đấy!
Sau đó, đám người Tằng Ngọc Hiên không nghe theo, hét lên:
-Bác cả, điều này không được, chúng con nói thế nào cũng là người Tằng gia, chúng con có quyền biết chân tướng, hơn nữa, tiểu tử tên Diệp Thanh đó đánh con, con còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!
-Tính sổ, tính sổ gì chứ! Tiểu tử ngươi tính tình như thế nào chẳng lẽ ta còn chưa biết sao?
Tằng Thụy Tường tức giận trừng mắt nhìn tiểu tử này một cái, chất vấn hỏi:
-Thành thực nói đi, người khác thành ý đến thăm hỏi ta, vì sao không đâu lại nảy sinh xung đột?
-Cháu…
Tằng Ngọc Hiên có chút chột dạ, lắp bắp, ấp úng không dám nói lời nào.
-Nói mau! Là việc gì!
Tằng Thụy Tường nghiêm mặt, chất vấn, các người khác đều mắt sáng quắc nhìn theo.
Tằng Ngọc Hiên thấy không tránh được, đành phải cúi đầu, nói một lần về việc phát sinh mâu thuẫn với Diệp Thanh, tất nhiên thêm mắm thêm muối vào.
-Việc là như thế hả, là tiểu tử Diệp Thanh đó động thủ trước đánh cháu!
Tằng Ngọc Hiên hờn tủi nói.
-Ngươi không mắng người ta, người ta sao lại đánh ngươi?
Tằng Tiểu Đan nói.
Tằng Mẫn San lắc lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ nói:
-Ngọc Hiên à, không phải chị nói em, nói với em bao nhiêu lần rồi, không được qua lại với Nhiêu Thiên Truân đó, em làm sao không nghe lời vậy!
Tằng Ngọc Hiên không phục kêu lên:
- Em còn không phải vì Tằng gia chúng ta, quan hệ tốt với Nhiêu Thiên Truân có gì không tốt!
Tằng Tiểu Na lập tức liền bịt mũi cười, phản bác lại:
-Vì Tằng gia? Em thấy anh là vì lêu lổng theo! Đường đường là Nhị thiếu gia của Tằng gia, làm cái đuôi theo người khác! Anh có biết xấu hổ không hả?
-Tiểu nha đầu, em nói lại lần nữa xem!
Tằng Ngọc Hiên tức giận, giơ nắm đấm tay, nghiến răng trợn mắt, uy hiếp nói.
-Thì sao, anh còn muốn đánh em hả? Trước mặt bao nhiêu bề trên, anh dám không? Thì biết trụ cột trong nhà! Hừ!
Tằng Tiểu Na một chút cũng không sợ, ưỡn ngực lên nói.
-Em…
Tằng Ngọc Hiên tức chết, tuy nhiên, hắn ta cũng không thể thật sự đi đánh em gái ruột đúng không.
-Được rồi, được rồi, các người đều xuống đi!
Tằng Thụy Lâm trách con trai, lại trừng mắt nhìn con cháu khác một cái.
Sau đó, Thế hệ sau của Tằng gia đều không vui dời đi. Chỉ có Tằng Mẫn San ở lại, vì, sản nghiệp của gia tộc đều do cô xử lý, có thẻ coi là trụ cột chính của gia tộc, vị trí của cô, hoàn toàn có thể cùng các trưởng bối bàn luận sự việc.
Tằng Thụy Tường nói:
-Vấn đề hiện nay chính là có nên nhận Diệp Thanh cháu ngoại này không…
Còn chưa nói dứt lời, lập tức có tiếng phản đối vang lên.
Tất nhiên là Tằng Thụy Lâm , nói:
-Việc bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, anh cả anh sao có thể chắc chắn cậu ta chính là con trai của em ba! Chẳng may không phải thì sao? Hơn nữa, dù thực sự đúng, năm đó, Vũ Lạc bị tên xúc sinh kia đưa đi, sinh hạ một nghiệt chủng, quả thực là ô nhục Tăng gia chúng ta, nhận nó làm gì!
Tằng Mẫn San nói:
-Năm đó cháu còn nhỏ, việc không rõ lắm nhưng, cô Vũ Lạc dù sao cũng là người của Tằng gia, là cô ba của cháu! Máu mủ tình thâm!
Tằng Thụy Lâm kêu lên:
-Nếu không phải cô ấy không nghĩ trước nghĩ sau, hiện nay Tăng gia chắc chắn sẽ không thế này.
-Thiết, còn mở miệng nói, đại nam nhân các người, chính bản thân không chấn hưng được gia tộc, hiện giờ nếu không phải được Mẫn san đứa con nhỏ này, chắc nhà đã suy vong không thành thể thống gì rồi! Mọi người chúng ta đều lưu lạc đầu đường xó chợ ăn mày rồi!
Một phụ nữ Tằng gia được gả đi rồi nói.
Tằng Thụy Lâm lập tức nổi giận, quát mắng:
-Nơi này làm sao có phần của ngươi nói chuyện! Ta vô dụng, còn tốt hơn ngươi li dị trở về.
-Anh nói cái gì, anh quá nhục mạ người khác rồi! Tôi liều mạng với anh!
Người phụ nữ trung niên này lập tức nước mắt tuôn như suối, khóc to, liền tiến lên trước đánh.
Hóa ra, nữ nhân Tằng gia này bị chồng ruồng bỏ, lúc nhỏ được nuông chiều từ bé, ở xã hội căn bản không có năng lực sinh tồn, đành phải trở về nhà sống. Dù sao, Tằng gia nhiều người ăn không như vậy cũng nhiều thêm một người như cô cũng chẳng sao! Tằng Thụy Lâm nói lời này đâm vào nỗi đau của cô.
hai người tất nhiên không đánh nhau được, rất nhanh bị người khác lôi ra, khuyên người phụ nữ trung niên Tằng gia kia cũng chỉ trích Tằng Thụy Lâm nói quá khắc nghiệt.
-Chú hai, lời này của chú nói hơi quá đáng!
Tằng Mẫn San cũng ở bên nói một câu. Trong lòng cô quả thực đau lòng, gia tộc lớn như vậy, hai mươi năm trước dựa vào một người đàn bà chống đỡ, hiện nay vẫn như thế, dựa vào mình cô, chú hai này không ngờ còn nói ra những lời tổn thương này! Ôi ~
Trong chốc lát, lại xôn xao.
-Đủ rồi, đừng làm ẫm nữa! đều là người trong nhà, cãi nhau cái gì!
Ông bảy của Tằng gia Tnk chống trượng rồng lên nện “ bình bịch”, luôn miệng kêu lên:
-Vũ Lạc cháu ơi, sao nhiều năm bặt tin vậy, các người không lo lắng không sốt ruột sao?
Sau đó, liền liền ho khan lên, chỉ có con dâu của ông ở sau nhè nhẹ vỗ lưng.
Mọi người lúc này mới im lặng.
Trầm mặc một lát, Tằng Thụy Tường bắt đầu nói:
-Ta thấy không bằng như vậy đi, chúng ta trước tiên đi tiếp xúc với Diệp Thanh, thăm dò tin tức của cô ba, nếu cậu ta thực sự là con trai của em ba, tình thân này phải nhận!.... Sự nuối tiếc năm đó, chúng ta không thể nó lần nữa tái diễn.
-Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy nên nhận, vốn là người thân mà, tại sao không nhận chứ!
- Tôi thấy đứa nhỏ đó rất có tiền đồ, võ công lại giỏi, mặt mày sáng sủa, nói chuyện làm việc đều rất có chủ kiến, tác phong đều mạnh hơn hầu hết các nam nhân của Tằng gia chúng ta nhiều.
-Ôi, năm đó chị Vũ Lạc nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt đại giai nhân, là tài nữ của Bắc Kinh, đáng tiếc, hiện nay nhiều người đều không nhớ rõ tên của chị rồi!
-Tìm Vũ Lạc về đi! Con trai của cô ấy tất nhiên chính là cháu ngoại của chúng ta.
…
Các thế hệ của Tằng gia tới tấp bày tỏ thái độ.
Tằng Thụy Lâm hừ hừ nói:
-Nếu các người muốn nhận thì cứ đi nhận! Tuy nhiên cũng phải nói trước, Tằng gia chúng ta vốn đã sa sút rồi, không thể chia một phần gia sản cho người ngoài.
Lời này vừa nói ra, Tằng Mẫn San chép chép miệng, quả thực một chút cũng thèm để ý đến ông.
... ... ... ... ... ... ... ...
Sân bay Yên Kinh.
Trời âm u, có mưa bay lất phất.
Hơn 9: Am, Diệp Thanh kéo một vali kéo của nữ giới, cùng với Chu Vi sóng vai đứng ở trước quảng trường.
-Diệp Thanh, lần này thực sự cảm ơn anh!
Chu Vi mặc áo gió màu tím tự nhiên, dài quá đầu gối, vô cùng xinh đẹp, như bách hợp trong cơn mưa, khiến người ta vô cùng mới mẻ, sạch sẽ, thanh khiết.
-Ha ha, không cần cảm ơn anh, đây đều là sự cố gắng của em! Anh nghe Ngô tổng nói rồi! hầu hết mọi người trong công ty đều khen em không hết lời, đặc biệt là ca khúc mới được thu “ Dấu vết nàng tiên lúc ẩn lúc hiện trong bầu trời”, ông ấy nói chắc chắn sẽ hot, bán rất chạy.
Chu Vi lập tức cười, nói:
-Nghe anh nói kìa! Đến lúc đó thực sự bán chạy, mời anh đi ăn!
-Thật không?
Diệp Thanh lập tức thích thú, nữ nhân chủ động mời ăn, nói không phải là nam nhân bình thường có thể nhận được đãi ngộ, đặc biệt là như Chu Vi có tiềm năng là Tiểu Thiên Hậu sau này.
-Vâng, được rồi, đưa đến đây thôi!
Chu Vi dừng lại, nhìn xung quanh, thấy không có nhiều người lắm, đột nhiên kiễng người lên sát lại, sau đó, môi mềm mại liền hôn nhẹ lên trán Diệp Thanh!
Lập tức, Diệp Thanh ngẩn người, giống như điện giật cả người! đứng ngay ở đó! Tuy, hắn sớm không phải là người đàn ông bình thường, qua tay rất nhiều cô gái, nhưng lúc này, đột nhiên được cô gái xinh đẹp như vậy hôn, tuy chỉ là hời hợt , nhưng cảm giác dịu dàng, mềm mại này, ấm áp này thực sự chạm đến nội tâm sâu thẳm của hắn, làm cho hắn bỗng chốc động lòng, tim đập mạnh, có cảm giác sụp xuống.
-Cái gì gọi là kích thích tình cảm ? Đây chính là kích thích tình cảm.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Vi ửng đỏ, đôi mắt sáng mênh mông, càng không dám nhìn Diệp Thanh, bàn tay trắng nõn từ Diệp Thanh nơi đó nhận lấy hành lý, cơ thể khẽ chuyển, liền xấu hổ bước nhanh đi!
Diệp Thanh sờ mặt, cảm giác dư vị mềm mại điện giật, nhìn thấy bóng hình thẹn thùng xa xa của Chu Vi, đột nhiên, trong lòng có chút băn khoăn, nữ nhân của mình nhiều như vậy rồi, lại đi trêu chọc người ta ít nhiều cũng không tốt.
-Nè, tiểu tử, diễm phúc không nhỏ.
Đang đứng sững sờ, đột nhiên, một bóng hình yểu điệu từ bên cạnh nhảy lại, vỗ mạnh vai hắn một cái, sau đó nũng nụi cười nói.
-A!
Diệp Thanh lập tức giật mình kinh hãi, tuy nhiên, thấy người đến càng thêm hoảng.
Người này, khuôn mặt non nớt, thân hình tràn đầy sức sống, hấp dẫn người khác nhất chính là cặp tuyết lê cao ngất trước ngực, quả thực lộ hết ra ngoài áo, có thể gọi là cực phẩm chính là Ninh Não Nhi.
-Chào Não Nhi, sao em lại đến đây?
Diệp Thanh nghiễm nhiên hỏi.
-Làm sao, tôi không thể đến hả!
Ninh Não Nhi lườm hắn, gắt giọng nói:
-Nếu tôi không đến, còn không biết cậu ở nơi này có bao nhiêu nữ nhân đâu! Hi hi, hậu cung quả thực ngày càng khổng lồ, ngay cả Chu Vi tiểu minh tinh này đều bị cậu thu lại.
Diệp Thanh lập tức bồn chồn, hét lớn:
-Làm gì có! Cái gì thu vào trong túi….
-Được rồi, được rồi, được rồi, không cần giải thích với tôi, giải thích chính là ngụy biện, ngụy biện chính là sự thật!
Ninh Não Nhi tất nhiên liên tục xua tay, trên khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt thực sự dối trá.
Diệp Thanh vô cùng buồn bực, thầm nói, vận may của anh không tốt như thế, lén vụng một cái, đã bị Ninh Não Nhi phát hiện rồi! Ôi!
-Được rồi Ninh Não Nhi, ta thực sự không có!
-Được rồi, thực sự không có, là người ta chủ động hôn cậu, chủ động dâng lên tận cửa! Bác sĩ Diệp, cậu còn muốn không?
Diệp Thanh:
-….
-Sao thế, chột dạ rồi đúng không? Không cần không không cần!
Ninh Não Nhi tiến lại sát Diệp Thanh, sát vai hắn, khẽ hỏi:
- Nào, nói cho chị biết, định lúc nào xử lý Chu Vi hả?