Sau đó tiếng vỗ tay vang lên. Mặc dù mọi người đều đang có bệnh trong người, tiếng vỗ tay không được vang dội lắm nhưng đưa mắt nhìn xung quanh thì gần như ai ai cũng giơ tay lên, nếu như là lúc còn khỏe mạnh thì tiếng vỗ tay phải vang như tiếng sấm.
Mã Tiểu Linh trong lòng có chút cảm động, quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh yếu ớt thì thấy một người già khoảng hơn mươi tuổi, nằm nghiêng trên giường đang mỉm cười nhìn cô.
Cô biết người này là Ngô Chân, chính là người thứ hai được Diệp Thanh dùng “ Thương Lê Thần Châm “ cứu sống. Bệnh án treo ở chân giường có ghi rõ các chi tiết. Người này lúc đưa đến thì đang hấp hối, không ngờ bây giờ khí định thần nhàn, vẻ mặt không chút sợ hãi, trông có vẻ khí độ bất phàm, không giống người thường!
- Ha ha, Bác Ngô, trông bác khỏe lên nhiều rồi đây!
Mã Tiểu Linh mỉm cười đi tới, ngượng ngùng nói.
- Ừ, quả thật khỏe hơn nhiều rồi
Ngô Chân nhìn cô một cái, cười nói:
- Vừa rồi chủ nhiệm Diệp mà cô vừa nói tới, có phải là cậu đã châm cho tôi, kéo tôi trở về từ quỷ môn quan?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Tiểu Linh lập tức đỏ lên. Vừa rồi hết sức khen ngợi Diệp, có lẽ ông cụ cũng đã đoán ra được rồi. Tuy nhiên, nàng cũng là người từng trải, thoáng xấu hổ sau đó liền khôi phục vẻ hào phóng tự nhiên, khẽ cười nói:
- Đúng vậy, anh ấy là Diệp Thanh, là tân phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của chúng cháu. Hiện tại đang bận công việc khac, không có ở đây..
Ông lão cười hỏi:
- Cũng chính là bạn trai cô phải không ?
Mã Tiểu Linh tránh không được, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ đỏ lên, ngượng ngùng cười giống như làm việc xấu bị người khác vạch trần.
Vừa rồi cô cũng có chút ý đồ nho nhỏ, muốn thay Diệp Thanh tuyên truyền một chút để tạo thế thuận lợi cho việc thăng chức lên phó chủ nhiệm. Không ngờ ông cụ này thật tinh tế, mới nhìn một chút đã thấy rõ tâm tư của cô, còn nói ra trước mặt mọi người khiến cô ngượng ngùng..
Người luôn phóng thoáng như Mã Tiểu Linh cũng lộ ra chút gì đó rất con gái.
- Chẳng lẽ nói đến chuyện yêu đương, con gái ai cũng thấ thẹn thùng sao?
Trong lòng Mã Tiểu Linh suy nghĩ, cảm thấy mình càng ngày càng nữ tính hơn nhất là bộ ngực, quả thực là mỗi ngày một ngày to ra a! Tuy nhiên, cô chỉ khẽ mỉm cười sau đó lập tức khôi phục phong phóng thoáng của ngày thường. Dáng người có thể thay đổi nhưng tính cách khó có thề thay đổi, mặc dù ngực có lớn hơn nhưng cô vẫn thích để tóc ngắn.
Ông cụ cười ha ha, nói:
- Cô bé quả rất thú vị! Ha ha, có thể giúp tôi cảm ơn chủ nhiệm Diệp được không? Tôi đi lại không tiện, ân cứu mạng này chỉ có thể hôm nào gặp mặt sẽ báo đáp sau.
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Bác không cần khách khí, trị bệnh cứu người là bổn phận của bác sĩ chúng tôi.
Ông lão gật đầu, nghe lời nói của Mã Tiểu Linh, ông thấy vô cùng thật lòng, không phài là một câu nói xã giao cho qua.
- Cô bé này cũng là một bác sĩ có y đức. Ở xã hội hiện nay thật hiếm có.
Lão già trong lòng nghĩ, có một cô bé ưu tú, mà lại là phú chủ nhiệm trẻ tuổi thế này, đúng là một thiếu niên tuấn kiệt, nhất định phải tìm cơ hội mời hai người này ăn một bữa cơm mới được, để bày tỏ cảm kích.
... ... ... ... ... ... ... ...
Đêm dài vắng lặng, Diệp Thanh cũng không về nhà, mà ở lại ký túc xá. Hiện giờ nhóm người trúng độc tuy rằng có giảm bớt nhưng trị liệu lúc sau cũng vô cùng quan trọng. Diệp Thanh sợ trong lúc này có chuyện xảy ra.
Sự kiện trúng độc tập thể này. Ít nhiều cậu cũng có trách nhiệm. Lại nói Trịnh Tiểu Ninh vẫn còn bị giam giữ tại đồn công an. Cậu đã gọi điện thoại cho Vương Binh. Vương Binh hứa sẽ giúp sức, chỉ có điều dặn dò Diệp Thanh ngàn vạn lần không thể để cho có người chết nếu không có thần tiên đến cũng không cứu được. Dù sao, cục Công an cũng không phải của Vương Binh mà còn rất nhiều luật lệ.
-Không biết có bắt được bọn bắt cóc An Tiếu lần trước không. Vừa rồi chỉ nói chuyện Trịnh Tiểu Ninh quên mất không hỏi .
Nghĩ tới An Tiếu Trúc, Diệp Thanh liền cảm thấy có lỗi.
- Cũng không biết cô bé đanh đá giờ như thế nào.
Diệp Thanh vốn định gọi điện thoại đến hỏi thăm tuy nhiên nghĩ tới mình còn chưa biết số điện thoại cô bé. Mã Tiểu Linh có khả năng là có nhưng không lẽ mình không biết xấu hổ đi tìm nàng sao? cậu cũng không muốn để cho Mã Tiểu Linh phát hiện giữa mình và An Tiếu Trúc có dây mơ gì. Đàn ông ít nhiều gì cũng có chút riêng tư mà.
Do dự một chút liền thôi. Nghĩ tới cho dù mình gọi điện thoại phỏng chừng An Tiếu Trúc cũng không nghe. Mọi chuyện giữa mình và cô bé có lẽ đã xong.
Diệp Thanh đang suy nghĩ đột nhiên cả kinh:
- Chẳng lẽ ta đã thương cô bé. Không thể nào. Nhiều lắm là áy náy mà thôi! Hơn nữa, nàng cũng không thể yêu mình được. Người ta mới là học sinh trung học. Đúng là bậy bạ quá.
Diệp Thanh quan sát xung quanh rồi đóng màn cửa sổ lại sau đó đem Bạch Ngọc bảo tháp trên cổ ra thưởng thức, thì cảm thấy càng nhìn càng thấy đẹp mơ hồ ,có ánh huỳnh quang chớp động.
- Thật đúng là bảo bối thần kỳ! Thời khắc mấu chốt không ngờ còn có thể cứu chủ!
Diệp Thanh nhớ đến lúc té xuống vách đá lúc trước không biết tại sao lại cùng An Tiếu Trúc tiến nhập vào bảo tháp này bằng không đã sớm giống Hà Phẩm Dật, tan xương nát thịt mà chết.
Tâm niệm vừa động, Diệp Thanh liền tiến nhập vào Bạch Ngọc bảo tháp tầng thứ nhất, Bạch Thủ Cảnh. Với giá trị Y Linh trước mắt cũng chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất thôi.
Thảo nguyên trống trải vô cùng. Ngay trung tâm có một tòa tế đàn cao tới trăm trượng. Diệp Thanh hiện tại đang ở bên trên tế đàn, bên trong không trung một vòng thái dương thật lớn nhẹ nhàng lơ lửng, tản mát ra từng hào quang êm dịu.
Đây là Bạch Thủ Cảnh, thủ pháp y học căn bản. Ở trong này, có rất nhiều nhiều tri thức cơ sở y học, trang bị chữa bệnh và kỹ xảo có thể biến đổi. Diệp Thanh cũng vì vậy mà trở thành một kỳ tài mang tuyệt kỹ y học.
Tuy nhiên, cậu biết, con đường của mình còn dài. Hiện tại trình độ, có thể làm cao thủ bên ngoài, nhưng trong tòa bảo tháp thần kỳ này. Cậu chẳng qua chỉ tương đương với cấp bậc học đồ.
- Ách, giá trị y linh đã tăng tới 1103 điểm. Tại sao ta còn chưa lên tầng kế tiếp không phải nói hơn 1000 điểm liền có thể đi vào tầng thứ hai Diệu Thủ Cảnh hay sao.
Diệp Thanh lập tức nổi giận. Cái tháp này dám đùa giỡn với mình? Có lầm hay không vậy, lão tử là chủ nhân của ngươi mà.
Lúc này, cậu liền chất vấn “ Thái dương nhãn “ .
Lập tức, “ Thái dương nhãn “ liền đưa ra câu trả lời thuyết phục. Trên không trung xuất hiện hai lựa chọn:
-Thứ nhất, tiến vào diệu thủ cảnh cần 800 điểm giá trị y linh. Thứ hai tiếp tục dừng ở bạch thủ cảnh, tích lũy y thuật.
Diệp Thanh mắng to:
- Tích lũy cái đầu ngươi a Bạch thủ cảnh có nhiều thứ tốt ta còn chưa đổi, ta đâu có ngu đâu.
Có thể là “ Thái dương nhãn “ bị hắn mắng sợ, cũng không chờ hắn lựa chọn, “ Vù “ một cãi đã đem hắn biến mất.
- Choáng, ta chỉ là tùy tiện nói thôi mà đã quyết định đâu. Tám trăm điểm giá trị Y Linh của ta.