Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên Diệp Thanh thấy hàn khí phát ra, nhưng, nhưng cậu không hắn hoàn toàn vì Vũ Đại Dũng, tuy rằng cậu và hắn miễn cưỡng có chút giao du, nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là bọn kia tới đây tìm mình là chính.

Bọn họ muốn tới gây phiền toái cho mình, trong thế bị động, chi bằng nhân cơ hội này, chủ động cho bọn vớ vẩn này một trận, để cho bọn chúng biết sự lợi hại của viện trưởng Diệp ta, không phải dễ chơi đâu.

- Bác sĩ Diệp, tôi nói cho cậu biết chính là xem ô dù của cậu tới cậu tới đâu, có thể tìm người tới giúp một tay được không, ví dụ như báo cảnh sát hoặc tìm người có khả năng tới, nhưng không muốn mội mình cậu tới đây, bọn họ người đông thế mạnh, không biết chừng còn có súng nữa, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao...

Trong lúc Giang Lỵ cảm động thì cũng có chút lo lắng nói, thầm nghĩ, cái bác sĩ Diệp này, quá manh động rồi.

Diệp Thanh nghe thấy lời cô ấy nói thấy thế nào ý, liền hỏi:

- Sao cô không báo cảnh sát? Có phải sợ bọn họ có người trong cục cảnh sát sao?

Giang Lỵ gật đầu nói:

- Đúng đó, nếu không phải những cảnh sát có đủ tầm cỡ, căn bản không làm ăn gì được, không biết chừng còn chọc giận bọn chúng nữa, hơn nữa, anh Đại Dũng cũng có chút tiền án...

Câu nói cuối cùng này, người con gái này không khỏi ngường ngùng cúi gầm mặt xuống.

- Thế này đi, Giang Lỵ, cô dẫn đường, tôi lập tức tới đó xem thế nào.

Diệp Thanh xua tay, giọng điệu kiên định nói.

- Bác sĩ Diệp.

- Diệp Thanh.

Giang Lỵ và Ninh Não Nhi cùng kêu lên.

Diệp Thanh quay đầu nhìn Ngô Năng một cái, nhẹ nhàng nói:

- Em cứ về trước đi, anh và Giang Lỵ đi xem thế nào, người yêu cô ấy giúp anh một lần, anh không thể thấy chết mà không cứu được, hơn nữa, những tên khốn đó muốn đối phó với anh, anh cũng muốn tìm bọn chúng để hỏi chuyện rồi.

Ninh Não Nhi vẫn muốn khuyên can, Diệp Thanh liền nhẹ nhàng nói tiếp:

- Em không biết, cái tên Tông Triệu Lâm kia cũng trong đám đó, anh nghi ngờ rằng toàn bộ sự việc đều là do hắn cung cấp.

- Á?

Ninh Não Nhi ngẩn người ra, thầm nói, mình đúng là hồng nhan gây họa, lại khiến Diệp Thanh gặp phiền toái rồi, lúc đó liền cắn răng nói:

- Loại người này, sao mà ác quá vậy.

Diệp Thanh nói:

- Cho nên, anh nhất định phải cho hắn một bài học, nếu không sau này hắn không biết chừng mực gì đâu.

- Vậy em..., đi tìm cô Nhân một lát nhé?

Ninh Não Nhi hỏi.

- Không cần đâu, cứ làm phiền người ta mãi cũng không hay lắm, hơn nữa, chuyện này, cho dù người nhà họ Nham ra mặt e rằng cũng không làm gì được đâu.

Diệp Thanh quả quyết, Giang Lỵ cũng không có cách nào, tuy cô lo lắng Diệp Thanh không phải là đối thủ của Đinh Chiêu Quân, nhưng hiện tại ngoài Diệp Thanh có thể giúp ra không còn ai giúp nữa rồi.

- Cái bác sĩ Diệp này, ngay cả cái tên Đại Chùy Tử còn dễ dàng hạ gục vậy, ngay cả cao to lực lưỡng như Đại Dũng còn bị hạ gục nữa là, không biết chừng có thể làm được việc đó.

......

Diệp Thanh và Giang Lỵ đi tàu ngầm, tới một trung tâm phồn hoa nhất của Ninh thành, tiến vào một cửa hàng, đi vòng vòng, rồi tới một không gia ngầm ở dưới mặt đất.

Cái khoang gian này vừa dài vừa hẹp vừa sâu thẳm, đường vào khúc khủy, hơn nữa nằm ở vị trí sâu nhất dưới lòng đất, Diệp Thanh đoán rằng, chắc cũng phải sâu chừng sáu mươi mét ý chứ, có khi còn sâu hơn cả tàu điện ngầm ý, không khỏi ngạc nhiên là ở dưới này xe cô rất nhiều và người ra vào rất tập lập, không biết chừng phía dưới giấu cái gì đó, là nơi trú ngụ của bọn thế lực đen tối.

- Các người là ai? Còn không cút ra ngoài mau.

Diệp Thanh mới đi được vài bước, đột nhiên hai bên tiến tới hai gã cao lớn dũng mãnh, lao tới chỗ Diệp Thanh và Giang Lỵ.

Tuy Giang Lỵ là người yêu của Vũ Đại Dũng, thực ra Vũ Đại Dũng rất ít khi đưa cô tới những nơi này, nên những người trong giang hồ ở đây không nhận ra cô cũng là bình thường thôi.

Huống chi, bây giờ Vũ Đại Dũng còn đang bị gam cầm, nếu mà biết được thân phận của Giang Lỵ, e rằng sẽ bắt luôn cả cô.

Hai người lao tới, như hổ như báo vậy, vô cùng ghê rợn, nhìn qua đã biết là những kẻ thường xuyên đấm đá rồi.

Diệp Thanh lôi Giang Lỵ ra phía sau, lập tức nhảy tới nghênh đón.

Vù...

Tựa như mũi tên bay trên không trung, thân hình Diệp Thanh như tia sáng, hai tay giơ lên đấm mạnh vào vai hai gã cao to đó, khiến hai gã bay về phía sau.

- Bốp bốp bốp.

Ngã lăn xuống đất, không thể nào bò lên được.

Giang Lỵ bịt kín miệng, cố không kêu thành tiếng, trong lòng cmar thấy vô cùng rung động, cảm thấy không thể tin nổi:

- Đây, đây là bác sĩ Diệp sao?

Những thao tác của Diệp Thanh rất nhanh và dứt khoát, dường như cô chỉ cần nhắm mắt lại chút là có kết quả ngay rồi, quả thật vượt qua sự tưởng tượng của cô, chỉ cảm thấy như đang xem một bộ phim hành động vậy.

- Đi thôi.

Diệp Thanh quay đầu lại nhìn Giang Lỵ một cái, rồi nói một tiếng chạy về phía trước.

- Ồ.

Giang Lỵ ngẩn người ra hồi lâu, tới lúc Diệp Thanh đi một đoạn xa rồi mới định thần được, rồi vội vàng chạy lên phía trước, lúc chạy qua hai gã bị đánh thảm kia không khỏi liếc nhìn một cái, chỉ thấy mồm miệng của hai gã này sùi hết bọt mép ra, đang co giật dưới đất, dường như không thể nói lên lời nữa rồi, cứ như bị người ta điểm vào huyệt câm vậy.

Diệp Thanh cứ nghĩ lúc này sẽ thẳng tiền vào không gặp ai nữa, nào ngờ đi được chừng năm phút, không ngờ lại gặp một một người, không khỏi có chút mất hứng, phía trước là ngã ba, Diệp Thanh liền đứng yên không động đậy gì, tiện thể đợi luôn Giang Lỵ chạy tới.

Dù sao, dưới này đều là đám côn đồ, để một mình cô bỏ lại sau lưng, đúng là không yên tâm được.

- Bác sĩ Diệp, ở dưới hầm này có mấy gian phòng giam người, trước kia tôi nghe Đại Dũng nói rồi, hình như ở cuối phía Tây thì phải.

Giang lỵ thở hổn hển chạy tới, sau đó chỉ về một con đường đen mò phía Tây, nói. Cô nghi ngờ Vũ Đại Dũng đang bị giam cầm ở đó.

Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Hay là cô về trước đi, mình tôi đi là được rồi.

- Như vậy sao được chứ?

Giang Lỵ lắc đầu, kiên quyết nói:

- Bác sĩ Diệp, dù sao anh cũng vì chúng tôi mà cứu giúp mà.

Sau đó tiếp tục tiến về phía bóng đêm.

- Cái cô gái này, gan cũng to đấy nhỉ.

Diệp Thanh vuốt cằm, tỏ vẻ tán thưởng, rồi vội vàng đổi theo.

- A, a , a a, .

Đi chừng hai ba trăm mét, rẽ vào rất nhiều ngóc ngách, liền vọng tới những tiếng kêu thê lương của một người đàn ông, không cần phải nghĩ cũng biết người đó chính là Vũ Đại Dũng rồi.

- Đại Dũng.

Giang Lỵ rất vui mừng nhưng lại tỏ ra rất lo lắng kêu lên, vội vàng tiến theo tiếng kêu đó, tiếng dày cao gót lóc cóc vang lên, khiến những ai mà yếu bóng vía sẽ sợ mất mật.

Diệp Thanh lắc đầu, rồi chạy theo.

......

Trong căn phòng bí mật, một gã đàn ông vạm vỡ bị treo lên không, trên đầu trên chân trên người chỗ nào cũng là vết máu, quần áo thì rách nát hết rồi.

- Cái thằng chó này, không ngờ mày lại dám phản ông mày à, nói mau, cái thằng bác sĩ nhãi nhép đó đã ưu đãi cho mày những gì nào, ngay cả lời nói của Đinh Chiêu Quân tao mà còn dám không nghe sao?

Đinh Chiêu Quân oán hận phun ra một tràng, sau đó dùng côn điện quất lên người Vũ Đại Dũng, vẻ mặt rất dữ tợn.

- Á...

Vị côn điện đánh, vụt vào người Vũ Đại Dũng khiến tay chân hắn co giật lên, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.

- Anh Quân, đánh chết cái thằng chó chết này đi, thường ngày không coi Trùng Tử ra gì, chắc cũng chẳng coi anh Quân ra gì rồi.

Gã mặt sẹo cười lạnh lùng, tận dụng cơ hội này thầm nói, đánh chết cái tên tiểu tử này đi, sau này việc kinh doanh hắn phụ trách sẽ nằm hết trong tay ông mày, ha ha.

- Được, đánh chết hắn cho tao, ông mày sẽ chịu hết trách nhiệm cho.

Đinh Chiêu Quân dặn dò thuộc hạ của mình tiếp tục, còn mình thì tiền tới một chiếc bàn ở góc rồi ngồi xuống, vừa rồi đánh hắn cũng thấy mệt rồi, bây giờ muốn nghỉ ngơi một lát.

Trong chốc lát, gã mặt sẹo dẫn theo bảy tám tên đàn em lao lên, dùng tay chân đấm đá, không cần dùng binh khí gì cả, sợ dùng binh khí thì đánh chết hắn nhanh quá, như thế thì mất hứng quá.

- Cẩn thận một chút, những chỗ hiểm thì đừng đánh, nhất là đầu và tim.

- Yên tâm đi, anh sẹo, anh em đã ra tay anh còn không biết sao?

...

Những cú đấm cú đá đánh vào người Vũ Đại Dũng, khiến hắn hộc hết máu mồm ra, rồi lại nghĩ tới người con gái mình yêu Giang Lỵ, có vẻ không chịu được, rồi cố gắng ngẩng đầu lên kêu :

- Anh Quân, anh tha cho em đi...

Nói chưa dứt lời, lập tức bị gã mặt sẹo cho phát đấm vào cằm của hắn khiến răng của hắn như muốn rụng hết ra vậy.

- Ha ha, cái thằng khốn, bây giờ lại muốn cầu xin à, sao không nghĩ tới hậu quả rồi hãy làm.

- Đúng đó, mẹ kiếp, nếu mày cứng đầu, không biết chừng anh Quân còn tha cho cái mạng chó của mày.

- Anh em, đánh nó, đánh cho nó chết đi.

Những cú đấm cú đám tiếp tục lao vào người của Vũ Đại Dũng, khiến người hắn căng như dây đàn, ngay cả mở mồm xin tha còn chẳng có cơ hội nữa rồi.

- Ha ha, lão đệ à, cậu kinh doanh ở chỗ này cũng được đó nhỉ, e rằng có giết người thì cũng chẳng ai biết được.

Trên bàn rượu, Tông Triệu Lâm nói với Đinh Chiêu Quân.

- Chứ sao, cái địa điểm nào của tôi, anh đừng có tưởng ẩm thấp tối tăm thế này, nhưng chỉ cần sửa sang một chút, có khi còn là động tiên ý chứ, có thể coi như một thiên đường riêng chẳng ai quản được, ha ha.

Đinh Chiêu Quân xé một chiếc đùi thỏ đưa lên miệng cắn, rồi hể ha nói.

Tông Triệu Lâm nói:

- Không ngờ cái thằng Diệp Thanh kia cũng có thân thủ ghê gớm như vậy, ngay cả thủ hạ của lão đệ mạnh mẽ như vậy còn bị hạ thủ nữa.

Lập tức Đinh Chiêu Quân cảm thấy không có mặt mũi gì, rồi chửi to:

- Mấy cái thằng khốn kiếp đó, làm việc không đến nơi đến chốn, nhưng, nếu trách thì phải trách cái thằng Vũ Đại Dũng kia, mẹ nhà nó chứ, báo tin cho thằng nhãi kia, khiến mấy thằng đàn em của tao bị thảm như vậy.

- Vậy lão đệ định xử hắn thế nào?

Tông Triệu Lâm hỏi.

Đinh Chiêu Quân ha hả cười nói:

- Rất đơn giản, bắt cái tên khốn khiếp đó lại hành hạ mấy ngày rồi chặt ra tửng mảnh ném xuống sông, lúc đó sẽ bị cá rỉa hết thì ai mà còn tim thấy d thi thể nữa. Còn cái con đàn bà của nó, trông cũng ngon phết, đến lúc đó thì bắt về giam dưới hầm, giam cầm cả đời để cho anh e chơi nó mỗi ngày.

Mặc dù là ha ha cười lớn, nhưng trong nụ cười lộ ra chút dâm đãng, biến thái, kinh tởm vô cùng, khiến người ta phải sợ hãi, ngay cả loại giang hồ già đời như Tông Triệu Lâm cũng phải khâm phục cái tên Đinh Chiêu Quân này quả độc ác, biến thái.

Căn phòng vốn dĩ không to lắm, hắn lại vừa cười to vừa nói nên Vũ Đại Dũng đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện.

- Mẹ kiếp, cái tên họ Đinh này, mày chết không được yên thân.

Vũ Đại Dũng đầu óc tỉnh táo lại, máu sôi bừng bừng, không biết sức lực từ đâu đến, hai chân đạp vào hai tên canh gác, hướng về phía Đinh Chiêu Quân chửi lớn.

- Tiểu tử, lại còn dám cứng đầu à, tiếp tục đánh cho tao.

Lúc này, mặc dù bị đánh đấm mạnh hơn, nhưng Vũ Đại Dũng không kêu lên nữa, cũng không cầu xin, chỉ là trợn mắt lên nhìn, ánh mắt đầy ăm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống Đinh Chiêu Quân.

Đinh Chiêu Quân chép chép miệng, không thèm để ý.

Tông Triệu Lâm đương nhiên cũng không quan tâm đến sự sống chết của họ Vũ, chỉ có điều tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc là không xử được cái thằng Diệp Thanh.

Đinh Chiêu Quân lại cảm thấy có chút mất mặt, thầm nghĩ, ông mày nếu mà ngay cả một tên bác sĩ tép riu cũng không xử được thì sau này sao mà có thể đứng vững ở Ninh Thành được chứ, e rằng không có anh em nào phục mình, liền trầm giọng nói:

- Yên tâm đi, em có cách, chỉ là một thằng bác sĩ tép riu thôi mà, chắc chắn có cơ hội xử hắn. Không những xử hắn mà còn phá hỏng bệnh viện của hắn, thậm chí cả ngườinhà hắn, em cũng không có ý định tha cho.

- Mày không định tha cho ai?

Đúng lúc này, “ ầm” một tiếng, chiếc cửa dày bằng gỗ bị đá bay, ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một giọng nói nhè nhẹ.

Giọng nói này tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại có một ma lực kỳ quái, dường như đã được luyện đến cực điểm, khiến cho mỗi người có mặt ở đó đều nghe thấy rõ ràng, cứ như chủ nhân của giọng nói đang đứng nói sát vào tai mình, không khỏi hoảng hốt.

Tông triệu lâm và Đinh Chiêu Quân nhanh chóng đứng lên, lùi lại một bước, nhìn ra, ngay cả ly rượu trên tay rơi xuống cũng không còn tâm trạng để ý đến.

Còn tên mặt sẹo cùng mấy tên đang đánh người thì cũng dừng tay lại, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa.

- Đây là một cao thủ.

Cơ trên mặt tên mặt sẹo giật giật, nuốt nước bọt ừng ực, nắm đấm lại, lao mạnh ra.

Chỉ thấy dưới ánh mắt của mọi người, một chàng trai rất thanh tú, nhã nhặn mặc một bộ quần áo jacket màu đen dáng vẻ như một cậu học sinh, khuôn mặt rất thản nhiên, bước đi rất ung dung, giống như đây không phải là một hang cọp, mà chỉ là một cái ổ chuột nho nhỏ mà thôi.

Giang Lỵ cố gắng điềm tĩnh đứng sau lưng Diệp Thanh, thấy sùng bái vô cùng, thầm nghĩ, đây mới là uy phong, đây mới là khí phách, mấy tên này nhìn thấy sợ như gà mắc tóc.

Vũ Đại Dũng nháy nháy mắt, bóng dáng Diệp Thanh trong ánh mắt hắn bay đi bay lại, lúc thì mờ mờ, lúc thì rõ ràng, nhưng cảm giác vô cùng to lớn.

- Đại ca...

Vũ Đại Dũng kêu lên.

- Là mày.

Tông Triệu Lâm mặt biến sắc, kêu lên.

- Sao, anh biết thằng nhãi này?

Đinh Chiêu Quân hỏi.

- Nó chính là Diệp Thanh.

Tông Triệu Lâm oán hận nói.

- Hả? Là thằng nhãi này?

Đinh Chiêu Quân lùi lại một bước, lập tức ha hả cười lớn, nó gầy trông như con khỉ mà còn dám ra oai với ông mày, cẩn thận bí sét đánh chết, mẹ kiếp.

Hẳn nhiên là đã quên, Diệp Thanh vừa rồi đạp vỡ cửa của bọn họ thế nào.

- Mặt sẹo, giết chết nó cho anh.

Đinh Chiêu Quân phất tay nói, lại khôi phục được kiểu thần sắc nắm chức trong lòng bàn tay.

- Vâng.

Mặt sẹo đã sớm nóng lòng muốn thử tài nghệ, khi người vừa mới đứng thẳng, liền như một con chim lớn tấn công đến.

Hắn tung hoành ở Ninh Thành nhiều năm, cũng là chiến tướng số một của Đinh Chiêu Quân, ở khắp tỉnh Giang Nam cũng có tiếng tăn lẫy lững, ngay cả cao thủ Tần Hưu ngày trước cũng không phải đối thủ của hắn. Chỉ vì Đinh Chiêu Quân cứu mạng hắn, mà từ đó hắn không màng tới mạng sống làm việc cho Đinh Chiêu Quân. Cũng có thể nói như thế này, nếu không có Mặt Sẹo thì cái vị trí đại ca của Đinh Chiêu Quân e rằng sớm đã bị cướp mất.

- Vù vù.

Mặt Sẹo một quyền bay ra, cánh tay to lớn như cung tên bắn ra, tấn công vào huyệt ấn đường của Diệp Thanh.

- Hay lắm, quyền pháp còn có cả thủ pháp điểm huyệt.

Ánh mắt của Diệp Thanh rất sắc bén, lại là một chuyên gia về huyệt đạo, làm sao mà không nhìn thấy được cú đấm này chứ.

Diệp Thanh tốc độ cực nhanh, đột nhiên lùi lại, rồi lại đột nhiên tiến lại gần, hơn nữa thời cơ cũng nắm bắt rất chuẩn, khi mà quyền của Mặt Sẹo đánh ra chưa có lực mới liền điểm trúng huyệt Đàn Trung của hắn.

Mặt Sẹo có chút hiểu biết về thủ pháp điểm huyệt, đương nhiên biết sự lợi hại rồi.

- Quyền đánh bát phương

Gã mặt sẹo kêu lên một tiếng, tứ chi dường như nổ tung, cơ bắp run rẩy lên, thân hình quay cuồng đưa ra một chiêu thức để bảo vệ chính mình.

Diệp Thanh cũng chẳng thèm cố đánh với hắn làm gì, lập tức rụt tay lại, lùi lại phía sau, cùng lúc này lấy ra những chiếc ngân chân như những mũi tên sắc bén lao về phía địch.

Gã mặt sẹo đáng thương này, tay không thì làm sao mà đỡ được thượng cổ cửu châm của Diệp Thanh chứ, lập tức như một con chó ngã lăn xuống đất.

Những hành động vừa rồi, nói thì dài, thực ra chỉ xảy ra trong chốc lát thôi, lúc này Vũ Đại Dũng cũng đã tỉnh táo chút rồi, không khỏi trợn tròn mắt lên.

- Đây chính là thực lực của lão đại này sao? Quả thực mình còn kém xa hắn nhiều.

Trong lòng hắn như bị Diệp Thanh thuyết phục vậy, thầm nghĩ, nhất định phải bái tên này làm lão đại, sau này theo hắn, thì không còn phải sợ ai nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK