Trong phòng phó chủ nhiệm khoa nhi.
Hoàng Húc Quân đang nói chuyện với bố và ông bà đứa bé thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
-Vào đi
Hoàng Húc Quân bụng mừng thầm, nghĩ chắc chắn là Diệp Thanh có người tới báo tin bệnh tình nguy cấp đây, ha ha, có kịch hay để xem rồi.
Quả nhiên, vừa dứt lời thì thấy y tá Tiểu Tiêu vẻ mặt áy náy bước vào.
-Cô có chuyện gì sao?
Hoàng Húc Quân vờ như không biết chuyện hỏi.
-À, chủ nhiệm Hoàng, chủ nhiệm Diệp bảo tôi tới... nói chuyện với gia đình cháu bé.
Tiểu Tiêu rất khó xử nói, trong bụng nghĩ, mấy chuyện xui xẻo này sao cứ bắt mình làm vậy.
Đang do dự không biết mở lời ra sao, cha đứa bé đã hùng hùng hổ hổ xông tới, hai tay túm chặt vai Tiểu Tiêu, lắc mạnh nói:
-Rốt cục con tôi sao rồi?
Tiểu Tiêu bị hắn lắc cho đầu óc quay cuồng, nhớ lần trước đã từng bị gia đình đứa bé đánh, nên lúc ấy sợ quá vùng vẫy, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi, bước lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu, rồi rất khó khăn, nói:
-Xin lỗi, bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, anh, anh phải chuẩn bị tốt tâm lí.
-Hả? Cái gì? Bác sĩ các người ăn cái quái gì vậy. Có cái bệnh con con mà cũng không chữa nổi?
Bố đứa bé kích động điên cuồng gào thét.
Ông bà đứa bé cũng rất kích động, giận run cả người.
Y tá Tiểu Tiêu sợ quá lùi về sau thêm hai bước nữa, mặt đầy vẻ ăn năn giải thích:
-Bác sĩ thật sự đã cố gắng hết sức, hơn nữa cháu bé vừa sinh ra đã mắc phải bệnh nghiêm trọng, vừa mắc bệnh bại huyết lại bị cao huyết áp động mạnh phổi, cứu không nổi.
Hoàng Húc Quân cũng nhân cơ hội “khuyên giải”:
-Lần này là chủ nhiệm Diệp đích thân cứu chữa, y thuật của anh ấy là số một ở bệnh viện Ngô Đồng, anh ấy đã nói là không chữa nổi tức là không thể chữa được. Ba vị xin hãy nén đau thương.
Cha đứa nhỏ trong cơn thịnh nộ vốn đã quên chuyện này, vừa nghe Hoàng Húc Quân nói tới, lập tức nhớ ra.
-Lừa người ít thôi. Con tao bị chúng mình chẩn đoán nhầm mới ra nông nội này. Gọi ngay cái thằng Diệp Thanh đấy ra tao. Ông mày mà không đánh nó thì ông mày là đồ chó ăn cứt, ông mày không đáng làm cha.
Cha đứa bé kêu gào lao tới. Tiểu Tiêu sợ quá đứng run rẩy. Định bỏ chạy nhưng cuối cùng nhịn được, lấy hết dũng khí ra giải thích:
-Không phải như thế, không phải như thế.
Còn chưa nói hết câu, cha đứa bé đã đẩy cô ra, xông ra ngoài. Ông bà đứa bé theo sau, răng run lập cập rõ ràng là kích động không thể kích động hơn.
Hoàng Húc Quân thấy thế thì nhàn nhã nâng cốc trà lên, nhấp một ngụm, bụng nghĩ Diệp Thanh kia, để xem lần này mày giải quyết thế nào.
-Này, các vị không được đi, chủ nhiệm Diệp vẫn đang chữa trị.
Tiểu Tiêu vội vã chạy theo sau, định giữ họ lại. Đột nhiên cảm thấy không cân sức, liền quay đầu lại nhìn, vừa hay bắt gặp cái dáng vẻ đê tiện che miệng cười của Hoàng Húc Quân.
-Ối
Hoàng Húc Quân không đề phòng Tiểu Tiêu quay đầu lại, suýt tí nữa thì sặc, ho sặc sụa, nhưng cũng kịp thời che đậy được cái vẻ hả hê cười trên nỗi đau người khác.
Đến lúc này, Tiểu Tiêu có ngu cũng có thể đoán ra, nhất định lúc nãy là hắn dở trò, nhưng không có chứng cứ, với lại cũng chẳng có thời gian cãi lí với hắn, thêm nữa bản thân mình cũng chỉ là một y tá nhỏ nhoi, cho dù có biết thì cũng có thể làm gì hắn, vì thế chỉ nhìn hắn oán giận rồi nhanh chóng đuổi theo mấy người kia.
Hoàng Húc Quân chửi theo:
-Đồ tiểu nhân, ở bên Diệp Thanh chưa được mấy ngày đã dàm tỏ thái độ với mình.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trong phòng bệnh, tình trạng bệnh nhân vẫn tiếp tục xấu đi. Cứ theo tình hình này, nhiều nhất được ba tiếng nữa, đứa bé sẽ qua đời.
Mà Diệp Thanh, càng khi nguy cơ tới gần thì càng bình tĩnh. Hắn đang tập trung tinh thần, tiến hành châm cứu, hắn cũng không nắm chắc được mấy phần. Nhưng chỉ cần đứa trẻ này còn một giây chưa tắt thở thì hắn vẫn phải kiên trì cố gắng quyết không bỏ cuộc.
Đột nhiên từ phía xa vang lại rất nhiều tiếng ồn ào, nghe như là của hai người già và một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, vừa đi vừa chửi.
-Bệnh viện Ngô Đồng là một lũ giết người.
-Bác sĩ bệnh viện Ngô Đồng là một bọn đao phủ.
-Mọi người mau tới phân xử cho chúng tôi đi. Bác sĩ khoa nhi làm chết đứa con vừa mới ra đời của tôi rồi.
-Gọi cái thằng Diệp Thanh kia ra đây, đồ lang băm giết người, trả mạng cho con tao.
...
Trong lúc ấy nhiều bác sĩ khác cùng giải thích và an ủi, rồi chặn họ lại, nếu không e là họ đã xông vào từ lâu rồi.
-Sao bọn họ lại thế này?
Một bác sĩ vừa mới kiểm tra huyết áp cho đứa bé bất bình nói:
-Chúng ta đã cứu chữa suốt mười mấy tiếng đồng hồ, sao người nhà đứa bé vẫn không chịu hiểu thế, không chịu thông cảm thế? Đứa trẻ có không cứu được cũng đâu phải do chúng ta cố ý.
Một bác sĩ khác phụ họa theo:
-Phải đấy, chủ nhiệm Diệp gắng sức như vậy mà phải chịu sự đối đãi thế này sao. Họ dựa vào cái gì thế?
Một bác sĩ vừa rồi kiểm tra nhịp tim nói:
-Không cứu sống được bệnh nhân đâu phải lỗi của bác sĩ. Đứa trẻ này vừa ra đời đã mắc phải khiếm khuyết, từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh rồi, cứ cho là bác sĩ Kim không chẩn đoán nhầm thì nó có thể sống được bao lâu chứ?
Một y tá đang phụ trách truyền tĩnh mạch hiếu kì hỏi:
-Sao bọn họ biết tên của chủ nhiệm Diệp. Biết là chủ nhiệm Diệp đang chữa?
-Còn phải nói sao, nhất định là có kẻ phá rối đây mà.
Không cần nói ra nhưng mọi người đều ngầm nghĩ tới một người, chính là Hoàng Húc Quân.
Bác sĩ giám sát huyết áp càng thêm phẫn nộ, nói:
-Sao Hoàng Húc Quân lại như vậy? Đã không giúp người ta khuyên giải thì thôi còn cố ý khơi mào rắc rối. Rốt cục hắn có phải là người của khoa nhi không thế? Một chút đồng lòng cũng không có, có đáng làm phó chủ nhiệm không cơ chứ?
Diệp Thanh lắc đầu nói:
-Những lời này không được tùy tiện nói bừa. Người ta không để ý chuyện chữa bệnh, nhưng chỉ cần làm những việc không hổ thẹn với lương tâm là được rồi. Tiểu Hà, cô đi khóa cửa lại đi.
-Vâng.
Cô y tá Tiểu Hà lập tức đứng dậy, khóa cửa rất chắc chắn, đồng thời dùng điện thoại dặn dò một vài bác sĩ và y tá bên ngoài, nhất định không được để người nhà bệnh nhân làm loạn. Cứ nói chủ nhiệm Diệp đang trong lúc quan trọng, không thể bị làm phiền. Mấy vị bác sĩ và y tá đó vỗ ngực bảo đảm.
Diệp Thanh bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích nguyên nhân gây bệnh, chau chuốt một lần nữa. Phương án điều trị hiện tại của mình là ưu việt nhất rồi, theo lí đáng ra phải có công hiệu. Dự đoán có lẽ là do cường độ chưa đủ, nên hắn đã đổi lấy một viên linh đan cứu mạng cấp thấp khác, đút cho bệnh nhân uống. Một viên không đủ lẽ nào hai viên cũng vẫn không đủ?
Các nhân viên hộ lí càng thêm phục Diệp Thanh, đã là lúc nào rồi mà còn có thể giữ bình tĩnh như vậy. Nếu đổi là người khác, e là đã xông ra ngoài tranh cãi rồi. Chủ nhiệm Diệp đúng không hổ thẹn là chủ nhiệm Diệp, đứng Thái Sơn mặt vẫn không biến sắc.
... ... ... ... ... ...
Diệp Thanh vẫn đang cứu chữa. Bên trong phòng bệnh yên tĩnh tới mức gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng rung từ kim châm trong tay Diệp Thanh. Nhưng bên ngoài đúng là trời rung đất lở.
Không chỉ có ông bà nội và bố đứa trẻ đang làm ồn, chỉ một lúc sau cả ông bà ngoại, cô dì chú bác hai họ, gần như là cả nhà đều lần lượt tới, tung tin quyết không để yên chuyện này, nhất định phải đánh sập bệnh viện Ngô Đồng, phải cho Diệp Thanh ngồi tù.