Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 592: Sức ảnh hưởng của Thần y!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Nhãn châu của Diệp Thanh xoay tròn, nghĩ ngợi nói:
- Cái gọi là tứ đại hào môn của Bắc Kinh, Nhạc gia và Nhiễm gia chiếm hai cái còn Vương gia hình như chính là gia tộc của Vương Trí Bằng đó, cũng chính nói cả ba gia tộc này mình đều có quan hệ. Tuy nhiên, Vương Hữu Sơn năm đó với Thần y cũng chính là cha đẻ của mình có hận thì cướp vợ, chắc đối với mình không có ấn tượng tốt!
Lập tức, Diệp Thanh liền hỏi vấn đề này.
Tằng Mẫn San bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Cũng nhiều năm như vậy rồi, ông ấy còn có thể làm gì! Cần trách chỉ có thể trách chính ông ấy không có bản lĩnh, người đàn ông ngay cả vợ đều không giữ được! Tất nhiên, năm đó cô căn bản không lấy ông ấy, chẳng qua cha mẹ hai bện có ý này mà thôi, hoàn toàn là ép duyên! Dù sao, Vương gia chèn ép Tằng gia chúng ta cũng không phải một hai ngày rồi!
Tằng Mẫn San không nói, năm đó, Tằng gia chẳng qua chỉ muốn coi Vương gia là chiến xa, từ đó tiến lên, đáng tiếc, loại hôn nhân hoàn toàn lấy lợi ích làm đầu này, căn bản, không qua nổi một khảo nghiệm, không hề có độ chắc chắn để bàn tới! đồng thời, cô lại cảm thấy có chút bi ai, Tằng gia lớn như vậy, không ngờ, hy vọng chấn hưng gia tộc đều trông cậy vào một người phụ nữ, năm đó lớn mạnh như vậy, hiện nay lúc suy sụp cũng thế.
Ninh Não Nhi khinh thường cười nhạo nói:
- Vương tướng quân gì đo cũng thật là nhỏ nhen, nhiều năm như vậy vẫn canh cánh trong lòng à, nam nhân như thế, làm thế nào ở trên chiến trường mở rộng đại bản được, vô địch, cũng may hiện này là thời đại hòa bình, nếu không thì, sự tài giỏi của vị tướng quân này sớm đã đâm phá rồi.
Mắt Diệp Thanh hơi lóe lên, cũng nghĩ đến cứ địa Viêm Hoàng thần bí này, thầm nói, thời hòa bình cũng không thấy được cái gọi là mạch nước ngầm cuồn cuộn, chỉ có điều, vị Vương tướng quân này không có cơ hội đại diện Trung Quốc xuất chiến mà thôi.
- Chị Mẫn San, lần trước em đắc tội với Nhiêu Thiên Truân kia, hắn không dám làm phiền em, không biết sẽ liên lụy đến Tằng gia không?
Diệp Thanh hỏi.
- Ồ?
Tằng Mẫn San nhìn Diệp Thanh một cái, thầm nói, người em họ này khác hẳn, luôn nghĩ cho người khác,
- Chị cũng nghe Ngọc Hiên nói rồi, em ở lễ cưới của Mộc gia, làm mất thể diện của Nhiêu Thiên Truân , tình hình hôm đó như thế nào nói lại cho chị nghe?
Thần sắc không ngờ vẫn thầm có vài phần hưng phấn.
Tằng gia và Mộc gia không đi lại, hơn nữa, với địa vị danh vọng của Tằng gia hiện giờ, mãi mãi không quan hệ được với Mộc gia, không hề lạ.
Diệp Thanh lắc đầu cười, thầm nói, chị họ này cũng rất hiểu biết, lúc này nói xung đột xảy ra trong hôn lễ, cùng với Nhiêu Thiên Truân sau đó không phục, lại dẫn người đến gây phiền phức cho mình còn bị mình đánh đau.
Các việc này, ngay cả Ninh Não Nhi cũng lần đầu tiên được nghe, nghe thấy tình lang của mình đại triển tác phong anh hùng, quả nhiên đôi mắt đẹp chớp chớp, cười tươi như hoa, tình ý dạt dào, lập tức có chút lo lắng, nói:
- Diệp Thanh, cậu ở Bắc Kinh không có quen biết, chắc Nhiêu Thiên Truân không dễ đối phó.
Diệp Thanh nhướn mày, thản nhiên nói:
- Ta cũng không sợ hắn ta, chính là sợ liên lụy đến Tằng gia!
Tằng Mẫn San cười nói:
- Binh đến tướng chặn, nước đến đê chắn, lực ảnh hưởng của Nhiêu Thiên Truân đối với Nhiêu gia không lớn như vậy, Nhiêu Tùng Hạc của Nhiêu gia chắc chắn sẽ không vì chút việc cỏn con này mới toàn lực ra tay với Tằng gia chúng ta, tuy nhiên, Cha nuôi của Nhiêu Thiên Truân chính là Vương Hữu Sơn, người này không thể không phòng!
Nói xong, không khỏi nhíu mày.
Rất rõ ràng, Vương Hữu Sơn gây áp lực với Tằng gia khá lớn! Đây chính là một nam nhân nhỏ nhen.
Ba người bàn bạc một chút, phát hiện cũng không có biện pháp dự phòng đặc biệt tốt nào, đành phải thuận theo tự nhiên, chính Diệp Thanh không sợ, Hắn quan sát nét mặt phát hiện ra người chị họ vừa mới nhận của mình lời nói cử chỉ, khí độ khí chất đều bất phàm, trong dịu dang thầm lộ ra là một nhân vật trí dũng, thầm nói, Thảo nào cơ nghiệp của Tằng gia đều trong tay chị ấy, cũng quả thực có tư cách này! Năng lực cũng không tồi, ít nhất về kinh doanh, kiến thức kinh nghiệm thậm chí còn hơn Ninh Não Nhi một chút! Diệp Thanh cũng yên tâm để Ninh Não Nhi cùng nữ cường nhân này học tập hợp tác.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trong vòng tròn Bắc Kinh, nói lớn không lớn, nói nhỏ thì tất nhiên cũng không nhỏ, Hậu nhân Thần y lần nữa đến Bắc Kinh, bỗng chốc lan truyền đi!
- Nè, nghe nói chưa? Hậu nhân của Thần y đến rồi đấy, nghe nói giống y đúc Thần y năm đó, chính là khóe miệng thiếu một nốt ruồi.
- Thật hay giả vậy?
- Đương nhiên là thật rồi, tôi tận mắt gặp, Tiểu bác sĩ này quả thực mặt mày như ngọc, có thể được gọi là Mỹ thiếu niên.
- Khỉ gió, còn Mỹ thiếu niên ấy, ngươi xem ngươi nói kìa!
- Sao không là Mỹ thiếu niên? Thần y năm đó đẹp trai như vậy, con trai ông ấy có thể xấu sao?
- Chuối thật, cái đồ thịnh hàng ngoại nhà ngươi, không thèm nói với ngươi nữa! Thần y đẹp trai là vì y thuật siêu quần, có tài giỏi như vậy, thật sự là nói tướng mạo cũng thường thôi.
- Đó không nhất định, phải biết rằng, vợ của thần y là Mỹ nữ đệ nhất kinh thành năm đó, người này tên gọi là Diệp Thanh nhiều ít đều có chút gen được di truyền từ mẹ hắn chứ?
- Vừa nãy ngươi chả nói giống Thần y như đúc!
- Tôi…
- Hơn nữa, bà xã của Thần y là Tằng Vũ Thường, chẳng qua chỉ là tin nhảm mà thôi.
- Tin vịt gì, Tằng gia đều xác nhận rồi, đều nhận người thân rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyên tâm chơi cờ đi, Tôi nói hai lão nhân hư hỏng các người đều cao tuổi rồi, sao còn như trẻ con vậy, vì sự việc này mà cãi nhau.
Người trẻ tuổi bên cạnh lập tức xem cuộc chiến cười lên:
- Trẻ già, trẻ già mà, vài câu này quả nhiên có ý nghĩa!
... ... ... ... ... ...
Vương thị bách thảo đường! Đây là một Hiệu thuốc đông y có hàng mấy trăm năm lịch sử, đã qua mấy triệu đại thay đổi.
- Sư phụ, Thần y đó thực sự đáng sợ như lời người nói sao?
Trong Tứ hợp viện, một hậu sinh mặc trang âu phục cung kính dâng trà cho sự phụ cậu ta, hỏi.
Thầy thuốc đông y kia đeo kính lão, râu sơn dương bay bay, tướng mạo rất nghiêm trang, chính là “ Hỏa quán vương” nổi tiếng của Bắc Kinh, lĩnh vực này Hỏa Quán có rất nhiều tuyệt kỹ sống, cũng thở dài, chầm chầm nói:
- Thần y năm đó ở Bắc Kinh, y thuật quả thực không ai bì kịp, cho dù là sư phụ ta, cũng chính là tổ sư đã mất của các con, cũng khen không hết lời, gọi là Kỳ tài y học mấy ngàn năm khó gặp một lần, không biết hậu nhân của ông được chân truyền mấy phần.
Đệ tử kia không phục nói:
- Sư phụ, y thuật hiện giờ mỗi ngày đều tiến bộ, cho dù y thuật của Thần y còn cao hơn nữa, đó cũng là việc của hai ba mươi năm trước rồi, hiện nay rất nhiều loại bệnh mới, ông ấy còn chưa chắc sẽ điều trị được !
Một đệ tử khác phản bác nói:
- Đỗ sư đệ, lời này của đệ không đúng rồi, người đó sẽ không tiến bộ hả? Chẳng lẽ chỉ có đệ theo kịp các công cụ tiên tiến sao?
Lập tức, có rất nhiều người phụ họa theo:
- Đúng vậy, không chừng đối phương còn là hậu sinh khả úy đấy? Đệ chưa nghe sư phụ nói sao, cậu ta ngay cả chứng bệnh khó chữa Viêm hoàng cơ địa đều dễ như trở bàn tay, tùy ý liền giải quyết xong sao?
Hậu sinh âu phục giày da kia liền quát:
- Ái chà, tôi nói hai người các người, sao lớn như vậy rồi, mất uy phong của mình? Hừ, tôi không phục hắn!
- Được rồi được rồi, Bác Câp à, con tuy là người có thiên phú về y học, cũng là người trẻ tuổi nổi bật nhất của Vương thị bắc thảo đường ta, tuy nhiên, tầm hiểu biết của con người nên rộng mở, phải thường xuyên có lòng khiêm tốn, cần phải biết “ thiên ngoại hữu nhân, nhân ngoại hữu nhân”….
Sư phụ giáo huấn, thao thao bất tuyệt, Đỗ Bác Cấp tất nhiên không dám nói nhiều, tuy nhiên, lông mày của cậu ta bất giác nhíu lại, rõ ràng trong lòng còn không phục, “ Hỏa Quán Vương” không khỏi lắc lắc đầu.
... ... ... ... ... ... ...
Nhiêu gia.
Đây là một khu nhà xa hoa rất rộng rãi, trong sân khổng lồ, thậm chí ôm cả một ngọn núi nhỏ vào trong, là núi nhỏ thực sự, cao khoảng hai ba trăm mét, trên núi lá phong đỏ rực rỡ, có một dòng suối nhỏ trong suốt uốn lượn chảy xuống, phong cảnh quả thực như thi như họa, căn bản không giống như núi giả người có thể dựng lên được.
Cái gì gọi là người có nhiều tiền đây chính là người đó! Trong địa giới tấc đất tấc vàng của Bắc Kinh còn có thể có một căn nhà lớn như vậy, quả thực nghĩ đều không dám nghĩ! Người dân thường cả đời chắc cũng không đủ để mua được cái WC của đối phương.
Nhiêu Thiên Truân thích thú nằm ở trên một cả kỷ chạm trổ mát lạnh, bên cạnh, haia người đẹp xinh đẹp đáng thay nhau hầu hạ ăn uống, nếu người thường xuyên quan tâm đến làng giải trí sẽ phát hiện, hai người này rất quen mắt không ngờ là một Hoa đán nổi tiếng trong làng, hơn nữa lúc quay phim thường xuyên đùa giỡn người cấp dưới, tuy nhiên hiện nay, không ngờ dịu dàng, ngoan ngoãn như một tỳ nữ.
- Tha thiếu gia, nào, chúng ta nếm thử một chút rượu vang Rafael này!
Một nữ minh tinh trong đó bưng ly rượu vang đỏ, tận hưởng hương rượu nho tươi ngon bên trong một hơi hết sạch, đồng thời không nuốt xuống mà ngậm trong miệng, sau đó, quyến rũ tiến cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn lại bên miệng Nhiêu Thiên Truân .
Lập tức, hai miệng lưỡi giao nhau, còn rượu nho ngon say lòng người kia cũng được trộn vào, nhanh chóng đưa vào miệng của Nhiêu Thiên Truân , mang theo hương thơm cơ thể và ấm áp của nữ nhân còn có tiết dịch được Nhiêu Thiên Truân nuốt vào hết.
- Ha ha, sướng quá, sướng quá, uống hay lắm, ngon lắm!
Nhiêu Thiên Truân tâm tình vui sướng, duỗi tay sờ sờ bộ ngực của tiểu minh tinh, cười to nói.
- Ghét quá
Tiểu minh tinh hờn dỗi, cơ thể vặn vẹo không ngừng, nhân cơ hội cọ xát cánh tay của Nhiêu Thiên Truân , trong đôi mắt tràn đầy ý xuân.
Còn một tiểu minh tinh khác cũng không cam yếu thế, đích thân bóc vỏ một quả ô liu, ngậm trong miệng, muốn tranh thủ tình cảm, Nhiêu Thiên Truân tất nhiên không ngừng vui sướng, trái ôm phải ấp, sung sướng vô cùng.
Đúng lúc này, một cô gái gọi từ xa vọng lại:
- Anh họ, anh thật xấu xa, lại ở nơi nay chơi gái!
Nhiêu Thiên Truân ngẩng đầu nhìn, thấy Hà Diễm Dĩnh và Hà Diễm Đình hai chị em chạy đến, lập tức ngượng ngùng cười, đẩy hai tiểu minh tinh ra, kêu lên:
- Diễm Dĩnh, Diễm Đình, sao các em lại chạy đến vậy, không cùng cô đi dạo phố sao?
- Đi dạo phố gì chứ, mẹ sắp tức chết rồi!
Hà Diễm Đình chạy đến, dậm chân, giống như tú bà kêu lên.