Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 547: Chia quân làm hai đường.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Mã Tiểu Linh lắc lắc đầu, nói:
- Mặc kệ thế nào, em cũng ở lại cùng anh! Dù gì, chiếc thuyền này cũng lớn như vậy, em cứ tùy tiện tìm một chỗ nào đó để trốn, hoặc trà trộn vào trong đám người đó, cũng không dễ ràng bị người ta phát hiện, sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đâu!
Ninh Não Nhi cũng nói:
- Đúng đấy, còn có hơn một nghìn tám trăm người nữa cơ, trà trộn vào bên trong, chẳng ai có thể nhận ra, chúng tôi cũng sẽ giả dạng là người bị lừa là được mà!
Hai người con gái này đã nói như vậy rồi, Trần Du, Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải mấy người đương nhiên cũng không chịu đi!
Khiến Diệp Thanh đành chịu:
- Tôi chỉ là không muốn mấy người cùng đi vào chốn nguy hiểm với tôi!
Lúc này, bên trong ca nô, một ông lão râu tóc bạc phơ run rẩy lẩy bẩy, dưới sự dìu đỡ của hai người trẻ tuổi bước ra, chình là Hoàng Nhất Châm Hoàng đại sư!
Hoàng đại sư nhìn Diệp Thanh một cái, nói:
- Tiểu Diệp à, dựa vào những gì cháu vừa nói, ở đại sảnh lầu sáu còn đang tổ chức tiệc tối, ông già đây bất tài, nguyện ở lại cùng cháu, đi nói rõ chân tướng với mấy vị bác sỹ kia, kêu gọi mọi người cùng nhau, chung sức chống lại bọn Thần dược cốc và Hà gia!
- Ông nội!-
- Sư phụ!
Hai người trẻ tuổi đứng hai bên ông liền lập tức hoảng hốt, lưu lại hang hổ, việc này quá nguy hiểm, hơn nữa, ông nội - sư phụ của bọn họ hiện tại mất hết khí công, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình còn không có!
Hoàng Nhất Châm khoát khoát tay, thản nhiên nói:
- Ta đã già lắm rồi, còn sống được mấy năm nữa chứ?! Bình thường ta dạy các ngươi như thế nào!
Hai người trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức không dám phản kháng, im lặng.
Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động, vị lão già tiền bối này, hắn sớm đã nghe tên nổi tiếng lẫy lừng như sấm bên tai, chỉ là mãi chưa có cơ duyên thăm hỏi, biết là nếu như vị tiền bối này lưu lại nói rõ tình hình, sẽ hơn gấp vạn lần sự thuyết phục của bọn họ, suy cho cùng, những người đó còn đang mơ giấc mộng đẹp ra hải ngoại kiếm tiền nhiều, cậu lỗ mãng như thế chạy đi nói với họ, đây là một âm mưu lừa đảo, người ta tin hay không tin còn không dám chắc!
Trước sự mê hoặc của lợi ích to lớn, đôi mắt của rất nhiều người đều bị che kín, nếu không, thế giới này lại chẳng có nhiều người khi đối mặt với một cạm bẫy đơn giản lại vẫn cứ đâm vào như thế!
Mặc dù Diệp Thanh cũng có chút danh tiếng, nhưng tuổi tác còn giới hạn, sức thuyết phục không thể bì được với kiểu nhiều năm làm danh thủ quốc gia như Hoàng Nhất Châm được!
Diệp Thanh đương lúc do dự, thình thình, lỗ tai vừa động, đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, lập tức kinh hãi, vội vã nói với mọi người:
- Các người đi mau lên, có người đến rồi, tôi đi ngăn chúng lại!
Còn chưa dứt lời, thân hình lắc lắc liên hồi, tựa như một cơn lốc bắn đi, Hoàng Nhất Châm mắt nheo nheo lại, đôi mắt thâm thúy ánh lên một tia tán thưởng, tên tiểu tử này thân thủ phi phàm, tức khắc ngoảng đầu lại chỉ bảo mọi người lập tức nổ máy!
Ông đức cao vọng trọng, mà mọi người cũng biết lúc này không thể trì hoãn thêm được nữa, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, lập tức khởi động ca nô, thịch thịch thịch liền lái thẳng phóng ra biển!
Cùng lúc đó, mấy tên vệ sỹ của Hà gia hai tay cầm súng xông lên, nhìn thấy nhiều phạm nhân như thế ở trong cướp ca nô, quả thực tức phát điên, liền gầm lên, muốn dương súng bắn thẳng vào!
Nhưng, tay vừa mới nâng lên, đã nghe thấy tiếng “ hự hự hự” liên tiếp vang lên, những người này căn bản ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, ngay hét cũng không kịp, liền lập tức đổ nhao nhao xuống nền, cổ họng mỗi người đều cắm một chiếc ngân châm lóe sáng, đuôi châm lay động không ngớt, đem theo từng tia từng tia tàn ảnh!
Ngân châm của Diệp Thanh tuy là không nhanh bằng đạn, nhưng thủ pháp phi châm so với đối phương bóp cò súng, không biết là nhanh hơn bao nhiêu lần!
Giải quyết xong mấy người này, Diệp Thanh nhất thời vui mừng, cũng may là người đến không nhiều, nếu mà trong một lúc đến tân hơn mười người, hắn không dám chắc trong 0,n giây ngắn ngủi, cùng lúc có thể giải quyết được bằng đấy tên! chỉ cần một con cá lọt lưới, không thể giết hết một lượt, đối phương chỉ cần bóp cò súng một phát, âm thanh xé gió mà súng lục sinh ra, nhất định sẽ lập tức kinh động đến người cả chiếc thuyền lớn này!
Sau khi Diệp Thanh xử lý xong đống thi thể, đều chuyển hết đến một căn phòng yên lặng, rồi khóa trái, quay lại chỗ mọi người, liền nhìn thấy, ba vệt sóng trắng toát quay cuồng kịch liệt mà ba chiếc ca nô nhỏ tạo ra, theo gió vượt sóng, đi được rất xa rồi, trên đường thông Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Ngô Viện Viện, Trần Du, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải, Hoàng Nhất Châm cùng hai người cháu trai và đệ tử đều đang yên lặng đứng đó, đợi hắn.
- Các người!
Diệp Thanh lắc lắc đầu, có chút bất lực, cũng có chút cảm động, nhưng, nếu đã như thế rồi, hắn cũng không có cách nào khác.
Tiếp theo, sau khi trải qua cuộc thảo luận ngắn ngủi, Diệp Thanh liền cùng với mấy người Mã Tiểu Linh chia làm hai đường, Mã Tiểu Linh và mấy người Hoàng Nhất Châm, cùng nhau đi đến đại sảnh trung tâm, nói rõ chân tướng với mọi người, kêu gọi mọi người cùng nhau hiệp lực phản kháng, còn một mình Diệp Thanh sẽ đi đối phó với bọn Thần dược cốc và Hà gia, cố gắng hết sức ngăn cản bọn họ ở trong khoang chỉ huy, tranh thủ thời gian cho mấy người Mã Tiểu Linh!
Nhưng, Diệp Thanh vẫn tiện đường, đưa mấy người họ đến gần đại sảnh, nếu không, mấy người này trơ trọi đi từ tầng thấp nhất lên trên, rất dễ bị người khác phát hiện! Mà sau khi trà trộn vào đám người đang tham gia tiệc hội, mục tiêu sẽ không rõ ràng như thế nữa!
- Diệp Thanh, chú ý an toàn!
- Diệp Thanh, cậu phải cẩn thận đó!
Lúc chia tay, Mã Tiểu Ninh và Ninh Não Nhi đều lưu luyến không rời, cùng lúc nhìn lại nói!
Bên canh, mấy người Hứa Đức Thành, Ngô Viện Viện suy nghĩ nhạy bén, sớm đã phát hiện ra quan hệ mờ ám giữa Diệp Thanh và Ninh Não Nhi, lúc này đều lùi lại vài bước mắt nhìn nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy.
- Yên tâm đi, anh không sao!
Thằng nhãi Diệp Thành này nói cho cùng cũng có chút chột dạ, không dám cùng lúc cùng đối với hai cô gái quá tình cảm, chỉ nói một câu chung chung, liền nghiêng mình trở ra, thân hình giống như một con báo, vút vút vài cái, đã biến mất ở hành lang!
Ánh trăng như nước, trên mặt biển phóng khoáng mênh mông, chiếc thuyền na luân phăng phăng lướt trên biển rộng, trong đại sảnh trung tâm ở lầu sáu, đang tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt phi phàm, có rượu ngon, món ngon, rồi thứ âm nhạc làm con người ta mê mẩn, một cảnh tượng biết bao lãng mạn!
Mấy trăm con người đương ở đây giao lưu, chuyện trò, thích trí đến cực điểm.
- Châc chậc, nói thật, tôi lớn thể này rồi, ngay biển lớn còn ít khi nhìn thấy, duy nhất có vài lần, đều là từ trên máy bay nhìn xuống, không ngờ, bây giờ lại ở trên một con tàu na luân lộng lẫy xa hoa, tham gia một buổi tiệc lãng mạn như thế này, thật là có cảm giác như đang trên tàu Titanic vậy! Đáng tiếc, bây giờ muộn quá, nếu không, ngày mai tôi nhất định sẽ đến mui tàu để thể nghiệm một phen!
Ba vị nữ bác sỹ trẻ tuổi, là đồng sự trong một bệnh viện, đều nghỉ làm không lương, nhận lời đảm đương chức vụ cho viện nghiên cứu thần bí này, lúc này đương ngồi cùng nhau, vừa thướng thức rượu, vừa ăn điểm tâm, trong đó một cô bác sỹ tóc dài ánh mắt lộ ra ánh hào quang say đắm lòng người, nói.
Một cô khác dáng người nhỏ nhắn cười nói:
- Ngày mai tớ cùng đi với cậu, chỉ là không có đàn ông, ba người con gái với nhau chẳng thú vị gì!
- Cái đồ dại trai, mặc kệ cậu đó!
Một bác sỹ nữ đeo kính khác vừa nhìn đã biết là một kẻ cuồng nghiện công việc nói:
- Viện nghiên cứu này nhất định là vô cùng hoàng tráng rồi, chỉ nhìn cái kiểu phô trương lớn như thế này là đủ biết....
- Đúng thế, có mấy khi thấy qua tuyển người mà còn huy động cả một chiếc thuyền na luân lớn, hơn nữa tuyển một lần mà lấy cả một hai nghìn người, chỉ cần cộng tiền lương một năm của những người này lại, đã không biết mất bao nhiêu rồi!
- Giàu, giàu có khác, lần này ba chúng ta qua bên đó, chắc chắn cơ hội sẽ rất nhiều, cái này thì khỏi nói rồi!
- Nghe nói viện nghiên cứu này càng coi trọng đông y, Tiểu Lâm, cậu học đông y, đến lúc đó nhất định sẽ được nâng chức dễ hơn tụi tớ!
- Ha ha, còn không biết nữa!
- Hì hì, nếu như sau khi sang bên đó có thể gặp gỡ được một tình yêu đẹp đẽ bất ngờ thì tốt quá, mình cũng chẳng cần giàu có đẹp giai, chỉ cần trông đẹp trai, dáng người khôi ngô là được rồi!
- Đợi bọn đàn ông đến tán cậu, không bằng con gái chúng mình chủ động tấn công! Cậu xem, buổi tiệc đêm nay cũng có không ít anh chàng đẹp trai, có cần chị em đây giúp tia cho một anh không?
- Xì, cậu tự tia cho bản thân đi!
Cô gái đó có chút ngượng ngùng, mím mím môi, không thèm để ý, tuy nhiên, nơi khóe mắt đã bắt đầu quan sát đánh giá những người đàn ông đang có mặt rồi!
- Này, Tiểu Lâm, cái tên bên kia đẹp trai thật đó, tóc ngắn đúng là quyến rũ!
- Đâu , đâu tớ xem xem!
Nữ bác sĩ tin Tiểu Lâm lập tức giống như là bướm nhìn thấy hoa, ánh mắt nhanh chóng nhìn lại.
Ai nói con gái không thích trai đẹp?
- Choáng, sao cậu lại thế nhỉ, đó rõ ràng là con gái đó cô nương ạ!
Tiểu Lâm vừa nhìn thoáng qua, đã không khỏi thất vọng.
- Hì hì, tớ cũng có nói không phải là con gái đâu, là cậu quá nóng ruột không nghe tớ nói hết đấy chứ!
- Đi chết đi!
- Thực ra, con gái cũng không phải là không được, cậu có thể cân nhắc mà!
- Cút!
- A, cô gái này tôi trông thấy quen lắm!
- Ôi trời, nhớ lại rồi, hình như là viện phó của bệnh viện Ngân Hạnh đấy, chậc, gọi là Mã Tiểu Linh, lần trước truyền hình phỏng vấn bệnh viện Ngân Hạnh, chính là cô ta trả lời đấy!
- A a a, ông lão bên cạnh cô ta chính là Hoàng Nhất Châm đấy!
- Hoàng Nhất Châm nào?
- Hoàng Nhất Châm đại sư đó, Thái Sơn Bắc Đẩu của trung y! Thật không ngờ được, cái viện nghiên cứu thần bí này lại hoành tráng như vậy, ngay cả nhân vật trình độ cao như Hoàng Nhất Châm mà cũng có thể mời đến, chắc phải tốn không ít usd đây!
Những người mới đến chính là đoàn người Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Đống Kế Khải, Hoàng Nhất Châm...
Hoàng Nhất Châm suy cho cùng là người đức cao vọng trọng, hơn nữa tướng mạo lại rất đặc biệt, dù gì, từng tuổi này, những người tóc râu bạc trắng không nhiều mà, vừa mới xuất hiện đã được hầu hết mọi người nhận ra, kể cả những người không quen biết ông, sau khi nghe người bên cạnh giải thích, cũng lập tức kinh ngạc nhìn trân trân không nói lên lời, có vài người lại oán thầm, trong lòng nói, cái ông già này, đã già như vậy rồi, không ngờ cũng ra ngoài “làm thêm” cướp miếng ăn của bọn ta!
Mã Tiểu Linh thấy mọi người đều chú ý đến bọn họ, liền ho nhẹ hai tiếng, trước tiên là giới thiệu một cách đơn giản về bản thân, sau đó nói vắn tắt dăm ba câu, miêu tả rõ ràng âm mưu phía sau của bọn Thần dược cốc và tình cảnh hiện tại của mọi người!
Ninh Não Nhi đứng bên cạnh nghe đến mức gật đầu liên tục, thầm nói, cô Mã Tiểu Linh này, đúng là một kình địch đây, người không chỉ trông thanh tú đẹp trai, y thuật lại cao, tài ăn nói lại tốt như thế này, điều mấu chốt nhất nhất là, đây là một cô gái của đồng phục, chẳng trách mà Diệp Thanh lại yêu say đắm cô ta đến vậy, hay chị đây có cần đi mua vài bộ đồng phục lấy lòng tên tiểu tử đó nhỉ?
ừ, nếu là đồng phục của thầy thuốc thì đúng là chẳng có chút sáng tạo nào, đồng phục của y tá về mặt cấp bậc lại bị Mã Tiểu Linh đè bẹp, hì hì, không bằng mặc một bộ đồng phục cảnh sát, hay là giáo viên? Nếu không ổn nữa, thì lấy đồng phục của các em gái học sinh cũng được mà, bộ nào thì chị đây khuôn mặt babe non nớt như em bé, trang điểm ăn mặc thành học sinh cao trung, nói không chừng lại càng có phong vị cũng nên!