Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 584: Các người có cảm thấy có ý nghĩa không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
.
-Các người cảm thấy có ý nghĩa không?
Vẻ mặt kia giống như một con voi đối với một con kiến, các người muốn đánh nhau với ta? Muốn tóm ta? Biết rõ là thua, các người cũng muốn làm? Trên thế giới còn có loại người ngu ngốc như vậy? đây còn có ý nghĩa không? Anh có nhàm chán đến trình độ này sao?
Lập tức, các thầy thuôc này tức chết.
-Tiểu tử, ngươi có phải thiếu nợ ta không hả?
-Chuối thật, miệng đê tiện như vậy.
-Đúng vậy, ông chưa từng gặp người mặt dày như vậy, còn thật sự cứ tưởng là Hoa Đà tại thế, Biển thước xuyên việt.
-Còn không phải là rác rưởi một mình dám tỷ thí với chúng ta?
-Không dám tỷ thí chính là kẻ nhát gan, ngoan ngoãn nhận thua đi.
-Nhanh, trước mặt mọi người mua quỳ xuống thừa nhận, y thuật của ngươi căn bản không đáng để nhắc đến.
…
Điều này, ngược lại còn thu hút sự hiếu kỳ của mọi người xung quanh.
-Người trẻ tuổi này là ai? Sao khiến đám Thần y của Bách niên y gia tức giận thế.
-Đúng vậy, tôi cũng không biết!
-Tôi chỉ biết, nhị sư huynh ba lăm ba sáu tuổi kia thường ngày khám bệnh cho mọi người cũng rất bình tĩnh, hơn nữa trình độ cũng vô cùng cao, tính tình cũng rất tốt.
-Hôm nay hình như thay đổi, xem tức giận phừng phừng, quả thực giống như trẻ con.
-Không biết được, yên tĩnh quan sát các thay đổi đi.
…
-Các vị, tôi đến đây không có ác y, chỉ đơn thuần muốn thăm hỏi Cát lão Thần y mà thôi.
Diệp Thanh cao giọng nói, trong ngữ khí lộ ra chỉ cần không phải là kẻ ngốc liền có thể cảm thấy được thành khẩn và khách khí.
Các đệ tử của hiệu thuốc này cũng cảm thấy mấy người này không được bình tĩnh, đặc biệt là nhị sư huynh ba lăm ba sáu tuổi kia, cằng đỏ mặt, có chút xấu hổ, tuy nhiên, việc này không có ai nổi giận, không thể bỏ qua như vậy, lúc này kiên trì tỷ thí, biết các sư phụ chúng ta năm đó bại dưới cha ngươi, lần này do chúng ta thế hệ trẻ này lấy lại thể diện.
Diệp Thanh lập tức kinh ngạc, tim đột nhiên đập mạnh, kích động hỏi, thực sự là cha ta sao? Các người biết cha ta?
-Ha ha, nghĩ đi, ngoan ngoãn tỷ thí với chúng ta một trận đi
Một người đối phương nói.
-Ôi, cần tỷ thí để làm gì?
Diệp Thanh có chút bất đắc dĩ, tất nhân không thèm so tỷ thí y thuật, thầm nói, lúc chữa bệnh hôm đó, đã phân cao thấp rồi thôi, sư phụ các người đều không phải là đối thủ của ta, đệ tử các người lại được sao. Tuy nhiên, lời này ta ngông cuồng chút, không tiện nói ra trước mặt người khác.
Nhưng, trong ánh mắt của Diệp Thanh vô ý toát ra ý đó, đã nói rõ tất cả.
Các đệ tử đó tất nhiên không phục, dồn dập dùng ngôn ngữ đả kích Diệp Thanh, cũng chính là phương pháp kích tướng, chỉ tiếc, Diệp Thanh thực lạnh nhạt, hắn không để ý, ngươi còn kích tướng cũng vô ích.
Đang lúc hai bên qua lại, trong nội đường, liền chạy ra một cô bé tóc dài bay bay, thoạt nhìn giống một sinh viên đại học, vừa đi ra, liền kêu lên các người có biết xấu hổ hay không hả, đều lớn như vậy rồi, còn gọi lớn gọi nhỏ, thể diện của y gia chúng ta đều bị các người đánh mất hết rồi.
Lập tức, liền có không ít người cúi đầu xuống, không dám nhìn cô bé đó.
-Yên Nhiên sư tỷ, người này chính là Diệp Thanh, không bằng sư tỷ người ra mặt tỷ thí với hắn một ván?
Một người khuyến khích nói.
-Tỷ thí cái đầu ngươi, các người còn không mau đi làm việc đi, nhị sư huynh anh cũng thật là, cùng người này gây huyên náo, sư phụ nổi giận rồi đấy!
Cô bé này tuổi tuy nhỏ, nhưng ở đây có không ít người sợ cô, lúc này đều gượng cười dời đi. Nhị sư huynh đó vẫy vẫy tay cũng đi nốt.
Diệp Thanh đang muốn nói lời cảm ơn, cô bé đó vẫy hắn lại, sư phụ ta muốn cậu vào gặp! sau đó quay đầu, cũng không nhìn Diệp Thanh một cái liền đi vào.
Diệp Thanh tính cách của người này điềm đạm, lại thêm cầu mà đến, tất nhiên sẽ không so đo, vì đối phương đều không hoan nghênh, sẽ không chấp thái độ ngạo mạn của cô bé này, lúc này liền đi theo vào.
Qua một nội đường, sau đó đến hậu viện, chỉ thấy một cái bàn đá dưới cây lựu một lão thầy thuốc râu dài đang nghiên cứu bàn cờ, qua một lát, liền thưởng thức một ngụm trà, một lúc sau liền giơ tay hạ xuống, dang vẻ thản nhiên tự đắc, nhàn hạ thoải mái, chính là lão thầy thuốc hôm đó gặp Diệp Thanh như gặp phải ma Cát Liên Khôi.
-Cát Lão….
Diệp Thanh mỉm cười hỏi.
-Khà khà, hóa ra là Bác sĩ Diệp đến, mời ngồi mời ngồi.
Cát Liên Khôi nghe thấy tiếng này, liền lấy lại tinh thần từ trong ván cờ, vừa thấy Diệp Thanh, lập tức đứng dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu hắn không cần khách khí.
Diệp Thanh nói tiếng cảm ơn, liền ngồi xuống trên ghế trúc đối diện với bàn cờ, không kìm nổi liền lướt nhìn trên bàn cờ, chỉ thấy một “ Thiên nguyên cục” bình thường, nhưng dần dần có xu thế của thế cục phức tạp “ thất tinh tụ hội”, không khỏi lấy làm kỳ, xúc động, Lão thầy thuốc đông y này còn là một tay cờ vây giỏi, tuy hiểu một chút, nhưng so với lão thầy thuốc đông y này còn kém xa.
-Bác sĩ Diệp cậu cũng có nghiên cứu về cờ vây?
Cát Liên Khôi lập tức hứng thú, không khỏi kéo Diệp Thanh vào thế, chơi một ván.
Trước đây, đối mặt với các hậu sinh, Cát Liên Khôi liền thuận miệng gọi là “ Tiểu Diệp” “ Tiểu Lý” các loại, nhưng hôm đó bị Diệp Thanh đả kích mạnh, cho nên lúc này không dám coi thường, còn đối đãi như người cùng thế hệ.
-Khà khà, nghiên cứu thì không nói, chỉ hiểu một chút thôi.
Diệp Thanh khiêm tốn cười, liền đặt một quân, may được quân tốt, cắt đứt thế của đối phương, Cát Liên Khôi lập tức sáng mắt lên, vội vàng vẫy tay dặn dò nữ đồ đệ Yên Nhiên, mau, còn ngây người làm gì, mau dâng trà cho Bác sĩ Diệp.
Đang nói còn một tay thì hóa giải sát thế của Diệp Thanh.
Liễu Yên Nhiên chép chép miệng, cho dù không muốn, nhưng vẫn đi pha một cốc trà.
Diệp Thanh đi mấy nước, cuối cùng không kìm nổi, liền hỏi Cát tiền bối, vãn bối lần này đến là muốn hỏi thăm ông một chút về việc của Thần y đó.
-….?
Cát Liên Khôi ngây người, có chút chẳng hiểu ra sao hỏi:
-Thần y không nói với cậu về sự tích năm đó của ông ấy sao?
-Không có!
Diệp Thanh lập tức lắc lắc đầu, liên miệng nói:
-Tôi căn bản gặp đều chưa được gặp ông ấy, cũng không biết người này.
Lúc này liền nói thân thế của mình.,
Cát Liên Khôi nghe xong, càng ngây người, một lúc lâu sai thổn thức nói, tôi cứ tưởng rằng, cậu là Thần y, cho nên mới có được y thuật như vậy, thật không thể ngờ…., ôi, cả đời anh kiệt, đáng tiếc, không biết kết cục cuối cùng thế nào.
-Lão tiền bối, ông có thể nói cho tôi sự tích của Thần y không?
Diệp Thanh ngày càng hiếu kỳ hỏi.
-Có thể.
Cát Liên Khôi ngừng chơi cờ, ngẩng đầu lên, nhìn một đám mây trắng trên trời, khẽ thở dài, rõ ràng xúc động vô cùng, nói:
-Ba mươi năm trước đây, gió tuyết tràn ngập Bắc Kinh, tôi phụng mệnh sư phụ đến Bắc Kinh mở quán….
….
-…. Năm đó, Thần y ở Bắc Kinh, lớn nhỏ tỷ thí mấy chục trận, gần như toàn bộ các danh y đều bị y thuật thâm sâu này thuyết phục…., sau đó, người này không biết vì việc gì, đột nhiên rời khỏi Bắc Kinh, biến mất tăm mất tích, sau đó, mấy chục năm sau cũng không nghe nói tin tức, đến ngày hôm đó trong phòng họp trông thấy cậu.
Theo lời kể của Cát Liên Khôi , một nam tử kỳ lạ phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong, y thuật siêu quần, phóng khoáng tự nhiên liền hiện ra trước mặt Diệp Thanh, khiến hắn không khỏi có cảm giác không thật lắm.
Loại này chỉ xuất hiện trên phim ảnh, người tài có phong cách của vai chính, thật sự là cha sao?
Nhưng năm đó, cha nuôi Diệp Thanh Tuyền nhặt được, một chút di vật đều không có, còn Thần y năm đó lúc ở Bắc Kinh, còn căn bản chưa kết hôn, càng không nói đến sống chết.
Giả như, người này thực sự là cha mình, y thuật có một không hai, phong thái siêu nhân, vì sao sau đó không ngờ ngay cả con đẻ đều để lạc mất? Còn mẹ là người như thế nào?
Diệp Thanh hoài nghi.
Cát Liên Khôi dường như đoán được suy nghĩ của Diệp Thanh, nói, Thần y năm đó ở Bắc Kinh có hàng vạn thiếu nữ mến mộ, tuy nhiên, chỉ có một người được gọi là hồng nhan tri kỷ mà thôi, ý, tình cảm hai người cũng gặp rất nhiều trắc trở.
-Người đó là ai?
Diệp Thanh lập tức truy hỏi, người này cực kỳ có khả năng là mẹ hắn.
Cát Liên Khôi thở dài, biết người này họ Tằng, tên là Vũ Lạ, nghe nói là ngày trời đổ mưa, sinh ra ở bên bờ sông Lạc Thủy, năm đó chính là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, đáng tiếc, hồng nhan tri kỷ này của Thần y, sau đó cũng biệt tin, nếu Thần y có vợ chắc chắn là người này.
Liễu Yên Nhiên ở bên khen suýt xoa, thầm nói, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh của Tằng Vũ Lạc, chắc sẽ không bỏ trốn theo Thần y chứ, nhìn vẻ mặt của sư phụ, chắc không phải năm đó còn trẻ cũng có ý với Tằng Vũ Lạc này chứ? Là tình địch của Thần y? Chẳng lẽ, hôm đó bại bởi Diệp Thanh sau đó, lường trước được thua bởi cha hắn lại thua bởi đối phương.
Không khỏi nhìn xéo sang Diệp Thanh một cái, nghĩ ngợi, tiểu tử này dáng hình tuy cũng có chút tuấn tú, tuy nhiên, so với Thần y phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong và kinh thành đệ nhất mỹ nữ đó hơn làm sao chứ?
Tuy nhiên lại tưởng tượng, nhất định, năm đó, người đẹp trai và mỹ nữ không nhiều, cho nên, giống như Diệp Thanh cái loại này đều có thể được gọi là ngọc thụ lâm phong, dù sao, Diệp Thanh và Thần y tướng mạo quả thực giống nhau y đúc mà.
Hoàn toàn không biết, Thần y năm đó tuy không quá đẹp trai, nhưng y thuật siêu quần được hiệu ứng thần tượng, tất nhiên tỏ ra dáng người vĩ đại, mắt sáng ngời.
Diệp Thanh buồn bã vô cùng, vốn cho rằng, phải nghe ngóng được thân thế, có thể tìm được cha mẹ thân sinh, nào ngờ, hai người đso đều bặt tin.
Cát Liên Khôi vuốt vuốt râu, nói năm đó kinh thành đệ nhất mỹ nhân Tằng Vũ Lạc, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp diễm lệ, cũng có vô số người theo đuổi, vốn là vợ chưa cưới của Vương gia kinh thành, Vương Hữu Sơn, đáng tiếc, sau đó lại đi theo thần y, không ngờ khiến Vương Hữu Sơn chuẩn bị đoạt mất, việc này năm đó không biết gây bao nhiêu chấn động đâu.
Nói xong, liền cười ha ha.