Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm như nước, mĩ nhân như tranh vẽ

Con đường cổ kính đã lên đèn. Hai cô gái ăn mặc thời thượng đang ngồi ôm lấy nhau, hai vẻ ý nhị cổ điện cộng với hơi thở hiện đại hòa vào nhau, không thể hoàn mĩ hơn, không thể đẹp mắt hơn, đẹp như trong tranh.

Nhất là khi mĩ nhân say rượu. Khuôn mặt và cái cổ thanh tú ửng hồng. Cái tai xinh xinh hớp hồn người, đúng thật là một tác phẩm nghệ thuật cuốn hút lòng người.

Diệp Thanh liếc mắt nhìn. Ngạc nhiên nhận ra hai cô đó chính là Nhan Tuyết Khâm và Lạc Tửu Tịch, hắn vội bước tới.

- Sao lại say thế này?

Còn cách vài mét, Diệp Thanh đã ngửi thấy mùi rượu hòa với mùi thơm của hai cô, lại thêm mùi cây cỏ xung quanh. Đây cũng là ưu điểm của người có giác quan thứ sáu. Nếu là người khác, cách xa như thế làm sao ngửi được nhiều loại mùi như thế chứ nói gì đến mùi thơm tự nhiên của mấy cô gái.

- Hôm nay chị tham gia hôn lễ của bạn học. Tức cảnh sinh tình, uống hơi nhiều một chút, kết quả là..

Lạc Tửu Tịch nhún vai, buông tay, vẻ hết cách nói.

- Đi nào, anh đưa các cô về.

Diệp Thanh vừa nói, lại thấy ngại ngại. Nhan Tuyết Khâm say như thế này, có gọi cũng không tỉnh, mình đỡ cô ấy thế nào đây. Chắc chỉ còn cách bế thôi. Nhưng mà Lạc Tửu Tịch đang nhìn, nếu không có ai, bế còn được.

Diệp Thanh khó xử lắm.

- Thôi được rồi, cho anh cơ hội đấy. Chị em chưa từng để đàn ông bế bao giờ.

Nhìn vẻ mặt Diệp Thanh, Lạc Tửu Tịch không khỏi thấy tức cười, không nhịn được, bật cười nói.

Trong bụng nghĩ, người đàn ông này, chị tôi sao lại thích anh nhỉ? Ngượng ngùng như thế, sau này phải làm chuyện ấy ấy thật, anh ta làm làm sao? Cô không hiểu, tên Diệp Thanh này có phép biến thân. Bỏ quần áo ra, lập tức biến thành cầm thú, lập tức biến thành cường tráng. Tới lúc ấy, làm gì mà phải ngại ngùng.

- Vậy, vậy được rồi.

Thấy Lạc Tửu Tịch chủ động nhượng bộ, Diệp Thanh ho mấy tiếng, cúi người xuống, một tay ôm lưng, một tay ôm chân Nhan Tuyết Khâm, rồi nhấc bổng cô nàng đang say bí tỉ này lên.

Không biết là trong lòng đau khổ hay là say rượu khó chịu, Nhan Tuyết Khâm nhíu nhíu lông mày, nhăn nhăn mũi, rõ ràng là trong giấc mơ cũng không thấy vui vẻ gì.

- Cô gái này, ngày thương rất rộng rãi, không ngờ say rồi bản tính thật lộ hết cả ra.

Diệp Thanh không khỏi thương hại.

Xe chạy tới cổng đại học Ninh Thành, Lạc Tửu Tịch phải xuống xe rồi.

- Sao thế, em không đưa chị em về à?

Diệp Thanh tò mò hỏi.

- Không được, Chu Vi còn đang đợi em mua đồ ăn về cho, bạn ấy còn chưa ăn tối, không biết có đói lắm không.

Lạc Tửu Tịch quay đầu lại, hé miệng cười, để lộ hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, lông mi dài và dày, xinh đẹp vô cùng.

- Ặc

Diệp Thanh lắp bắp, chỉ Nhan Tuyết Khâm đang nằm bên, rồi hỏi lại giọng khẳng định:

- Em, em muốn nói là, để.. để anh đưa chị em về á?

Lạc Tửu Tịch nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen, hoạt bát cười nói:

- Đúng thế.

- Hả

Diệp Thanh lại xác nhận thêm lần nữa:

- Một mình anh? Thôi á?

- Đương nhiên.Sao anh dài dòng thế. Bảo anh đưa chị ấy về mà phức tạp vậy sao?

Lạc Tửu Tịch hơi giận, trách. Giọng chắc như đinh đóng cột, không cho Diệp Thanh đường lui, nói rồi xoay người chạy biến đi.

- Anh...

Diệp Thanh giơ tay, định nói như lại thôi, không thôi mà được sao. Người ta đã bước vào trong trường, chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.

Lạc Tửu Tịch chạy đi, thở hồng hộc, nhưng vui lắm. Thầm nghĩ chị, em đã tạo cơ hội cho chị rồi nhé. Hai người có thể đơm hoa kết trái hay không thì phải xem anh chàng kia thế nào.

Đột nhiên cô lại lo lắng. Ngộ nhỡ tên Diệp Thanh kia nhân cơ hội làm gì xấu, chiếm đoạt chị mình vậy phải làm sao? Không phải chị bị thiệt lớn sao? Lúc trước mình không nghĩ tới. Người đàn ông đó, dù có ngại ngùng nhưng nhỡ làm nên chuyện thì thế nào?

Nhưng cô lại lắc đầu cười. Mình nghĩ linh tinh gì thế. Diệp Thanh đó không giống người bình thường. Dù có làm mấy trò cầm thú đó chắc chị cũng sẽ tha thứ cho hắn. Huống hồ... còn sợ hắn không làm ấy chứ. Chỉ cần hắn làm, lập tức sẽ đi bắt hắn chịu trách nhiệm, haha.

Lạc Tửu Tịch không lo nữa, quay về kí túc. Nếu như Nhan Tuyết Khâm biết được suy nghĩ này chắc sẽ chạy bổ tới giáo huấn cho cô một trận. Làm như vậy không phải hủy hoại danh dự của chị cô rồi hay sao? Làm sao chị lấy được chồng đây. Không ai lấy, chị mới phải uống say đấy.

Cũng lúc ấy, trong xe taxi, ông tài trung tuổi cũng cố nén cười, hỏi Diệp Thanh:

- Cậu bé, đi đâu đây? Tôi biết vài khách sạn gần đây, phục vụ cũng tốt.

Nói rồi quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, có ý ngưỡng mộ.

Diệp Thanh đổ mồ hồi, nhìn ông tài mắt hơi giận dữ. Nghĩ thầm anh đây là cái loại đó sao, nhân lúc người ta say đi làm cái trò đó. Ông cũng thật là.

- Tới khu Nam Tú, anh biết đường chứ?

Diệp Thanh không thèm khách khí hỏi. Nếu không phải vẫn muốn ông ta lái xe cho, hắn đã đánh cho ông ta một phát. Nói mấy câu ấy thật là đã làm nhục hắn rồi.

- Biết chứ, đi ngay đây.

Bác tài nhún vai, nhấn ga, xe bắt đầu chạy đi. Trong lòng thầm oán, thằng nhóc này cứ giả bộ. Hôm nay không nghe lời ônng mày, ngày mai nhất định sẽ hối hận phải biết.

Vào đến khu đó, Diệp Thanh ra hiệu, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà của Nhan Tuyết Khâm. Diệp Thanh ngó nghiêng lấm la lấm lét như tên trộm. Không thấy có ai bền ôm Nhan Tuyết Khâm xuống xe, sau đó nhanh chóng lao vào trong. Hắn sợ, ngộ nhỡ gặp phải Ninh Não Nhi hay Trần Du thì khó mà giải thích cho rõ.

- Giời ạ, lướt còn nhanh hơn thỏ. Sao phải vội thế.

Ông lái taxi bĩu môi, đoán thầm chắc cô bé kia sống một mình. Chẳng trách cậu nhóc không cần khách sạn. Thế cũng tốt, đỡ được tiền phòng. Mình nói mà, làm gì có loại mỡ đến miệng mèo mà còn không húp.

Tài xế lắc đầu, nhìn theo ngưỡng mộ mà ghen tị, rồi lướt đi.

Tới tầng ba, Diệp Thanh bước chậm lại, rón rén, sợ bị Ninh Não Nhi ở cửa đối diện nhìn thấy. Rồi cẩn thận nghe ngóng, không thấy tiếng động, nghĩ chắc hai cô kia đã ngủ rồi, liền ôm Nhan Tuyết Khâm nhẹ nhàng mở cửa, rồi nhẹ nhàng đi vào.

Đến tận khi đóng cửa rồi, Diệp Thanh mới yên tâm. Cảm giác như kẻ trộm bị đuổi tới nơi. Nghĩ rồi lấy điện thoại ra, tắt bỏ.

- Sao lại say thế này.

Hắn đặt Nhan Tuyết Khâm nằm lên giường, tháo giày, áo khoác ngoài, rồi bỏ cặp kính đỏ ra, kéo chăn cho cô, rồi lắc đầu, định quay đi hầm bát canh giải rượu.

Nào ngờ vừa định bước đi, đột nhiên một bàn tay nhỏ túm lấy góc áo.

- Đừng đi...

Diệp Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Tuyết Khâm đạp rơi chăn, một cánh tay trắng bóc nõn nà, kéo lấy mình. Tuy lực rất nhẹ, nhưng lại khiến Diệp Thanh không đứng vững, ngã xuống.

- Cô tỉnh rồi à?

Diệp Thanh ghé vào bên người Nhan Tuyết Khâm, hỏi.

- ...

Nhan Tuyết Khâm ậm ừ, tỏa ra đày mùi rượu, nhưng không hề khó ngử mà còn khiến người ta muốn ngưiủ thê. Diệp Thanh hít lấy hít để.

- Mình hôn chắc cô ấy không biết đâu nhỉ.

Diệp Thanh dộng lòng, nhẹ nhàng đưa môi gần tới, tiến sát vào Nhan Tuyết Khâm, giằng xé một lát, nhưng cuối cùng không nhìn được mà hôn một cái.

Đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào như hoa, làm người ta lưu luyến, lại thêm mùi rượu, thật khiến người ta say đắm.

Không biết ai đó từng nói miệng của phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp, là loại thuốc độc khiến người ta say, chỉ cần tiếp cận, là sẽ không kiềm chế được mà uống lấy uống để.

Còn không phải sao. Diệp Thanh bị kích động, không thể tự thoát ra, chìm đắm, rồi vô tình đè lên cơ thể mềm mại của Nhan Tuyết Khâm.

- Ôi

Nhan Tuyết Khâm tuy say nhưng có kích thích, làm sao cơ thể lại không phản ứng được. Lúc này cô theo tự nhiên, cưỡng lại.

Diệp Thanh giật mình. Thầm nghĩ không biết từ lúc nào mình biến thành cái loại lợi dụng người say thế này. Không quan tâm người ta có muốn hay không.

Lúc ấy, một cảm giác tội lỗi dấy lên, nhìn phía dưới cũng muốn đấy, nhưng lại không có sức lực nào mà làm.

Hắn đập mạnh vào trán, vội vàng chạy vào bếp.

Đầu óc hắn hơi loạn. Suy nghĩ một lát, rồi đổi từ Y Linh bảo tháp một miếng linh chi, cẩn thận cắt miéng, rồi tìm cái nồi, bắc bếp lên đun.

Diệp Thanh đang nấu canh giải rượu linh chi.

Vốn dĩ với khả năng của hắn, các loại đông tây y hắn đều thông thạo. Sau một hồi so sánh, cảm thấy, dùng linh chi giải rượu là tốt nhất.

Bản thảo cương mục có ghi lại linh chi có công hiệu giải độc, mà y lí của Diệp Thanh rất tinh thông, hắn biết, linh chỉ có thể giải trừ độc tố, đối với những người gan bị hao tổn có tác dụng chữa trị, có thể giúp phân giải nhanh các chất cồn một cách an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK