Bốn người kết giao với nhau, loanh quanh nửa buổiở chỗ triển lãm xe, cuối cùng quyết định, mua ngay tại chỗ!
Chuyện mua sắm này,nhất là mua hàng loạt đồ đắt tiền, bình thường đềukhông tiến hành dựa theo kế hoạch tỉ mỉ lúc đã đề ra từ trước…., thường là vào thời điểm đặc biệt nào đó, bị nhân viên bán hàng tác động như vậy đấy, nhất thời kích động, chớp mắt mua liền ! Đối với những kẻ nhiều tiền như Diệp Thanh, Lạc Tửu Tịch này mà nói, càng không cần mảy may suy nghĩ, thích mua là mua, chỉ cần bản thân thấy được là được!
Mã Tiểu Linh đã mua cái Porsche Cayenne mà lúc trước đã xem qua, thiết bị đẳng cấp , nhưng chắc Mã Tiểu Linh bị ảnh hưởng của cuộc vui, cũng mua thêm một chiếc SUV, Infiniti fx, toàn thế giới chỉ có 200 chiếc, đều là loại xe xa xỉ cho hàng ngũ triệu phú!
!
Hai mỹ nữ cảm độngra tay, tuy rằng không phải là chiếc xe đẳng cấp nhất trong triển lãm, nhưng cũng khá gây chấn động rồi! Không ít gã đàn ông ghét phụ nữ giàu có oán thầm, cho rằng hai người tuyệt đối là được trai bao!
Mà hoàn toàn không biết rằng, Mã Tiểu Linh người ta tốt xấu gì cũng đường đường là phó viện trưởng, ở bệnh viện Bạch Quả cũng có cổ phần. Dù Diệp Thanh không mua cho cô, cô cũng có thể chi trả được ,mà cô nhận quà của Diệp Thanh chẳng liên quan tới trai bao, hay ham muốn hư vinh gì cả!
Đơn thuần là như vậy sẽ cảm thấy được Diệp Thanh sủng ái hơn! Thử hỏi, người con gái nào mà chẳng muốn được người mình yêu chiều chuộng? Hơn nữa, cô cũng có chút thích thú khi nghĩ rằng, sau này điều khiển cái xe Diệp Thanh mua cho cô, chẳng phải giống như đang cùng Diệp Thanh lái xe sao!
Nếu Diệp Thanh biết được Tiểu Linh yêu quý lại có sở thích như vậy,có khi “tiểu Diệp Thanh” lạimuốn tạo phản!
Về phần Lạc Tửu Tịch, càng không cần phải nói, xuất thân từ gia đình quyền quý trốn Kinh Thành, cũng giống như An Tiếu Trúc, tiền tiêu vặt hàng ngày còn không biết là phải chi hết bao nhiêu! Chỉ là một chiếc xe chưa đến chục triệu nhân dân tệ, thì lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào!
Có tiền thật là tốt, ngay hôm đó đã dùng tài khoản tín dụng thanh toán hết tất tần tật các loại chi phí, giấy tờ, bảo hiểm, thuế má, ngay hôm đó đã đem xe về!
Mã Tiểu Linh là tay lái lâu năm,đương nhiên không chút lo lắng,làm quen với xe một lúc,liền như cá gặp nước,nhưng Lạc Tửu Tịch là tay lái mới nên vẫn phải nhờ Nhan Tuyết Khâm chỉ bảo,Diệp Thanh cũng lên xe của các cô,định cùng Nhan Tuyết Khâm trở về,thăm bà nội của cô ấy xem bệnh tình ra sao rồi!
Lạc Tửu Tịch lái xe rất chậm, dưới 30km/h, hơn nữa cẩn thận từng li từng tí một, mỗi khi qua đường đều phải nhìn trước nhìn sau, thật giống như đi ăn trộm vậy, Diệp Thanh không nhịn được cười!
Lạc Tửu Tịch liền mắng hắn:
- Anh sao lại như vậy chứ,đợi đến lúc anh tự lái xe khác biết,lái xe giống như ăn trộm vậy, chúng ta lúc nào cũng phải tập luyện.
Diệp Thanh nói:
- Em không cần khoa trương như vậy chứ!
Nhan Tuyết Khâm không khỏi lườm hắn một cái,nói:
- Lúc vừa bắt đầu ai cũng như vậy,muốn lái được theo ý mình,trước tiên phải cẩn thận từng li từng tí,tới lúc có đủ kinh nghiệm rồi chỉ cần nhìn qua một cái là biết có thể đi qua không,có thể bị va chạm hay không,lúc đó mới chính là đi theo cảm giác được r !
Diệp Thanh:
- ....
Một mình mìnhsao có thể nói lại được hai cô gáinày chứ, cứ im lặngcòn hơn! Chẳng là hắn bình thường lúc thấyAn Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh,Ninh Não Nhi bọn họ lái xe nhanh quen rồi,vì vậy ngồi trên cái xe đi giống như là ốc sên vậy có chút không quen,tuy nhiên người ta mới lái mà,cũng nên thông cảm!
Đối với y thuật trên thế giới hiện nay mà nói,chứng đãng trí của người già về cơ bản là không chữa được,chỉ cần mắc phải bệnh này,dần dần sẽ dẫn đến tử vong,nhưng đối với một người được kế thừa nền văn minh của y học như Diệp Thanh,loại bệnh này,là chuyện vặt!Có rất nhiều cách chữa trị!
Tuy rằng chữa khỏi bệnh này,bà của Nhan Tuyết Khâm cũng không thể trường sinh bất tử,nhưng ở cái tuổi bây giờ của bà,ít nhất vẫn sống được năm sáu năm nữa,đến lúc tự nhiên mất đi,cũng là chuyện thường tình.
Lúc đó,Diệp Thanh vốn nghĩ như vậy,tràn đầy niềm tin,nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy tình trạng của bà cụ,không khỏi bị đả kích!
Bà cụ Nhan,tóc bạc hơn so với trước kia,còn rụng rất nhiều,thân hình ngày càng gầy yếu,dường như dưới da không có một chút mỡ nào,cơ thể toàn là xương cốt,khiến người ta phải sợ hãi,bởi vì da mặt nhăn nheo vô cùng.Còn có rất nhiều bà cụ nằm trên giường,đang nhắm nghiền mắt ngủ.Nếu không phải Diệp Thanh có thính lực nhạy bén,có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt,sợ rằng sẽ nghĩ đấy chỉ là một xác chết!
Tuổi già sức yếu,dầu hết đèn tắt.
-Bà ơi...
Nhan Tuyết Khâm không kìm nổi xúc động rơi nước mắt!
- chị họ, bà sẽ khỏe lên thôi
Lạc Tửu Tịch cũng buồn bã không biết nên an ủi như thế nào nữa.
- Để tôi tới xem sao!
Diệp Thanh vỗ nhẹ vai cô, sau đó liền ngồi xuống, cũng không bắt mạch, dùng tay đưa thẳng lên sờ trán bà cụ.
Lúc này mạch tượng không cần thiết, anh biết chắc chắn là yếu tới mức không thể yếu hơn được nữa rồi, cái chính hắn muốn biết là, tế bào đại não của bà cụ còn lưu lại bao nhiêu phần sống sót!
Bây giờ anh đã đạt được cả phần sau của thương lê Thần Châm, chân khí càng thêm viên dung, chẳng hạn như các ngón tay, đã không cần vậtcác thứ bên ngoài khác như ngân châm, cũng có thể dễ dàng phóng chân khí ra ngoài, thâm nhập vào bên trong người bệnh, xem xét thay đổi bệnh lý của các cấp tế bào!
Mặt khác, trong “Huyền linh y kinh” cũng có rất nhiều kiểu phương pháp dùng chân khí để chẩn đoán bệnh tình. Tuy thoạt nhìn thì vô cùng huyền diệu khôn lường, có đôi điều Diệp Thanh cũng không hiểu.Nnhưng đây là do nghiên cứu về mặt khoa học còn chưa được sâu, lại không cùng thế hệ với văn minh y họcđó, cho nên không biết là điều dĩ nhiên.Nhưng nếu biết,có thể sẽ vận dụng, đối với việc trước mắt, như vậy đã đủ rồi.
Bệnh Alzheimer, biểu hiện chính là hoại tử não trên diện rộng, đặc biệt là tế bào não ở khu chất nền!Trong những tình huống bình thường thì khu chất nền phát tín hiệu đến vỏ đại não với trí nhớ và nhận thức có liên quan, nó phóng thích acetylcholine, mà hình thành trí nhớ ngắn hạn của con người phải có acetylcholine tham dự, loại này bệnh này, so sánh với người bình thường, hàm lượng acetylcholinedời đi so với người bình thường ước chừng phải giảm bớt 90%.
Đây là nguyên nhân căn bản nhất dẫn đến chứng đãng trí của người già,chỉ cần giải quyết vấn đề này,những biến chứng khác,ví dụ như viêm phế quản,viêm tiết niệu,da đồi mồi nghiêm trọng,tinh thần lo lắng,xuất hiện ảo giác…vân vân đều sẽ trở thành như không có gì,rất dễ giải quyết!
Diệp Thanh nhẹ nhàng dùng thương lê chân khí đưa thẳng vào,chậm dãi chạy vào trong hệ thống đại não của bà cụ,lập tức phát hiện,rất nhiều tế bào đã chết,nhưng bởi vì sức sống của bộ khung đã suy kiệt,không còn năng lượng để tế bào não tái sinh,thân thể lại càng thêm suy nhược,điều này sẽ tạo thành một loại bệnh ác tính.
Ngoài ra,Diệp Thanh còn phát hiện,trong đại não của bà còn có rất nhiều rất nhiều sợi thần kinh quấn kết lại một chỗ,cân nhắc một chút,liền hiểu ra,đây đúng là loại trục đột quấn kết,mới hình thành nên sự đãng trí khi về già!
Trong khi vận dụng phân tích phương pháp chân khí khó hiểu trong “Huyền linh y kinh” để kiểm tra đo lường,thì phát hiện,sự lão hóa này là do một số lượng lớn tế bào thần kinh đã hoại tử vỡ ra, kết cùng với chất dạng sáp lắng đọng lại tạo thành,Diệp Thanh đem mấy hợp chất hỗn hợp này,tạm gọi là “Tinh bột dạng lòng trắng trứng”,bởi thoạt nhìn thì chúng giống như tinh bột dạng lỏng trộn lên vậy!
Mà Diệp Thanh còn phát hiện ra vị trí “ tinh bột dạng lòng trắng trứng” đó,đều ở khu vực gần trung tâm đại não,chức năng của khu vực này,lúc trước Diệp Thanh chữa bệnh cho Lý Tiểu Hổ đã sớm tìm hiểu sâu rồi,đúng là bộ phận dùng để khống chế trí nhớ và quá trình nhận thức,ví dụ như chúng ta cảm nhận.giải quyết vấn đề và khả năng suy luận..vân vân
Xem ra, chỉ có giải quyết cái tinh bột dạng lòng trắng trứng mới có thể từ cơ bản trị liệu căn bệnh này!Cụ thể là dùng phương pháp nào thì tốt đây?châm cứu?kê đơn thuốc?dường như hiệu quả không cao,không thể xoay chuyển tình thế được…
Diệp Thanh nhắm mắt lại lặng im suy nghĩ,còn tay vẫn nhẹ nhàng xoa lên trán bà cụ,toàn thân không nhúc nhích,giống như một lão tăng ngồi thiền,như đang đi vào cõi thần tiên Thái Hư, mọi người có mặt ở đây đều không dám làm phiền hắn!
Chủ nhiệm Lưu của trại an dưỡng nghe tin cũng chạy lại,nhìn thấy lại là cậu thanh niên trẻ tuổi lần trước,không biết vì sao,trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ sẽ xuất hiện kỳ tích!
Nguyên nhân không phải vì cậu ấy,chỉ là y thuật của Diệp Thanh này thật khiến ông khâm phục,không phải nói đâu xa,lần trước dùng phương pháp “một tay năm cây châm”,đúng là xưa nay chưa từng có,ông ấy đến nghe cũng chưa từng nghe qua!Phải biết rằng,chủ nhiệm Lưu tuyệt đối là một chuyên gia có bằng cấp,Đông,Tây y đều tinh thông,bằng không không thể để ông ấy đảm nhiệm vị trí quan trọng như thế!Trại an dưỡng này đều phải là cán bộ cao cấp mới đủ tư cách vào làm việc!
Trị liệu từng cấp tế bào,chỉ có từ gen vào tay,nhưng loại tinh bột dạng lòng trắng trứng này làm cho protit lọt ra ngoài màng tế bào,từ đó khiến cho các sợi thần kinh quấn kết lại cùng với các tế bào não đã chết,hẳn là có liên quan tới một đoạn gen trến nhiễm sắc thể số 21…Diệp Thanh chậm rãi cân nhắc,sau khi loại trừ ra một vài phương án,cuối cùng lựa chọn một phương án mạo hiểm đó là dùng trực tiếp thuốc phá hoại hàng loạt đoạn gen ngắn này.
Tuy nhiênbà Nhan thân thể suy nhược,tiến hành loại phẫu thuật liên quan đến sinh mạng ,bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng! Thực khiến người ta rất khó xử.
- thôi bỏ đi,vẫn không thể tùy tiện hành động,ít nhất cũng nên đợi sự đồng ý của Tuyết Khâm và bí thư Nhan mới được!
Khi Diệp Thanh bình tĩnh có được chủ ý rồi,mở mắt ra mới sợ hãi phát hiện ra bản thân nãy giờ quá nhập tâm,không biết phòng bệnh từ bao giờ đã kín cả người,chắc cũng phải mười bảy,mười tám người,tất cả đều im ắng,ánh mắt sáng lên nhìn vào anh ấy.
Lúc anh mới tới,trong phòng mới chỉ có một y tá,Nhan Tuyết Khâm và Lạc Tửu Tịch.
Hư ~ …Chúng ta ra ngoài nói chuyện điDiệp Thanh phối hợp dùng tay ra hiệu,nhỏ giọng chào hỏi,mọi người đều hiểu ra,liền nhẹ nhàng theo nhau đi ra ngoài,sợ rằng đã làm phiền người bệnh nghỉ ngơi.
Đi tới một nơi phong cảnh đẹp đẽ trong viện, lúc Diệp Thanh nói muốn tiến hành phẫu thuật gen,khiến đầu tiên là chủ nhiệm Lưu,rồi các bác sỹ và y tá ở đây,đều ngơ ngác nhìn nhau.