Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 545: Gọng sắt áo chíp, làm từ hợp kim titanium!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- A, ý cậu là...
Hai người cùng lúc nhìn nhau, đều đã hiểu ý trong ánh mắt của đối phương.
Mã Tiểu Linh liếc Ninh Não Nhi một cái, sau lớp áo bộ ngực quả thực như sắp phát nổ đến nơi, thầm nói, chẳng trách mà Diệp Thanh thích, to như thế này, so với của mình còn lớn hơn bao nhiêu, lập tức tiến lại gần, kề sát miệng vào tai Ninh Não Nhi, giọng nói có vài phần ngưỡng mộ, mỉm cười nhỏ giọng nói:
- Dùng cái của tôi đi, cái đó của cậu lớn quá, nếu mà không mặc nội y, e là càng dễ khiến người ta phạm tội đấy!
Ninh Não Nhi tức khắc có chút đỡ không nổi, ngượng ngùng, thầm nói, cái cô Mã Tiểu Linh này còn lưu manh hơn cả Trần Du, không khỏi lườm cô một cái:
- Cái của cậu cũng không nhỏ mà!
Trải qua sự hợp tác lúc nãy, lại thêm mấy câu nói vui này, hai người con gái lập tức cảm thấy quan hệ của họ đã thân thiết hơn rất nhiều!
Trần Du cũng xúm lại, đem theo vài phần ghen tị nói:
- Hai người các cậu đang nói chuyện gì thế, xì xì xèo xèo, thần thần bí bí!
Trong lòng cô là nghĩ thế này, vốn dĩ tôi với Ninh Não Nhi quan hệ rất tốt, bây giờ thì sao, làm như Ninh Não Ninh với cái cô Mã Tiểu Linh đó thân nhau lắm! Ninh Não Nhi cũng thật là, làm gì mà phải thể hiện thiện ý với tình địch chứ, chẳng nhẽ thực sự định hòa thuận chung sống, làm cái một chồng mấy vợ chắc?
- Hì hì, Trần Du, hay là dùng cái của cậu đi! Của cậu nhỏ nhất!
Ninh Não Nhi liếc bộ ngực của Trần Du một cái, cười nói.
Trần Du lập tức lấy làm lạ, cái gì thế, cái gì mà của tôi bé nhất, rồi dùng để làm cái gì?
Kỳ thật, của Trần Du cũng không nhỏ, so với những người con gái bình thường vẫn được coi là to hơn chút, nếu như đổi lại là Mã Tiểu Linh ngày trước, nhất định là không thể so sánh được với cô, nhưng sau này thì, Mã Tiểu Linh đã dùng linh đơn nâng ngực mà Diệp Thanh tặng, trải qua một thời gian hấp thụ dài như vậy, hiệu quả của thuốc cũng gần như là hấp thu hết, hơn nữa còn thường xuyên được bàn tay ma quỷ của Diệp Thanh kích thích, sớm đã phát triển đến mức giống như là quả bưởi, chỉ có nhỏ hơn Ninh Não Nhi một chút xíu thôi!
Sau đó, Ninh Não Nhi liền ghé sát vào tai Trần Du, nhỏ tiếng thì thầm vài câu!
Trần Du thiếu chút nữa thì la toáng lên:
- Ôi trời, hai người con gái các cô, sao lại có thể nghĩ đến cái này được chứ, tôi không phải không thể tháo cánh gọng áo này xuống, gọng sắt bên trong còn là hợp kim cơ, dùng để phá khóa không phải không được, nhưng các cậu ai có cái bản lĩnh ấy chứ?
Ninh Não Nhi mân mân đôi môi hồng nói:
- Không thử làm sao biết chứ?
Trần Du ngẫm nghĩ một lúc, đành phải gật đầu:
- Thế được rồi, cứ hy sinh tôi cũng được!
Nói xong, liền thò tay vào bên trong, không biết làm kiểu gì một lúc, đã lôi được chiếc áo ra, nhét vào tay Ninh Não Nhi, tức khăc một mùi hương cơ thể thoang thoảng tràn ngập.
Cầm nội y của Trần Du đưa cho những người đàn ông khác, suy cho cùng cũng có chút không hay, Ninh Não Nhi ngẫm nghĩ một hồi, thôi hay là tự mình hành động vẫn hay hơn, nói không chừng vừa hay còn tháo được ra đấy?
Sau đó, liền cố sức tuốt chiếc gọng trong áo ra, cẩn thận mò mẫm, kéo rút, lôi giằng, rất rõ ràng, Ninh Não Nhi ở phương diện này cô hoàn toàn không có năng khiếu, Mã Tiểu Linh liền cầm lấy, đương lúc đang cố gắng hết sức để kéo ra, đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, có ngường đang dùng chìa khóa để mở khóa!
Lập tức, những người trong phòng liền giật mình kinh hãi, đều dừng hết các hoạt động lại, Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Trân Du ba cô gái đang đứng cạnh cánh cửa, càng sợ tới mức tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó liền nhẹ nhàng nấp ở hai bên cánh cửa, Mã Tiểu Linh nắm chặt sợi thép trong tay, đứng sẵn tư thế tấn công, chỉ đợi đối phương đẩy cánh cửa đi vào trong nháy mắt đó, liền cầm một cái gọng sắt đâm mạnh lên! Gianh giới giữa sống và chết, không thể không ác độc một chút!
Ninh Não Nhi cũng nhặt một sợi dây thừng trên mặt đất lên tay, thầm nói, cái gọng thép đó của Mã Tiểu Linh nhất định sẽ không đâm chết được đối phương, cái dây thừng này của mình cũng vừa hay phát huy tác dụng lớn, quấn chặt vào cổ đối phương, khiến hắn không hét nổi thì thôi!
Cùng lúc đó, trong phòng những người khác cũng chuẩn bị sẵn sàng tấn công nhiều người như thế này, cứ cho là mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, thì cũng đánh cho thằng mò đến đây không chết thì cũng ngấp ngoải, đúng không? Sợ chính là sợ đối phương cùng lúc đến bao nhiêu người, ở đây lại toàn là những thầy thuốc hào hoa phong nhã, mấy cái việc đánh nhau ẩu đả lại không hể am hiểu!
- Răng rắc
Cánh cửa trong chớp mắt bị đẩy ra, ngay sau đó, một bóng đen nghiêng mình lách vào!
- Aaaaaaaaa
Mã Tiểu Linh hét một tiếng trong vắt, nhắm chặt mắt lại, dùng hết sức bình sinh, mạnh mẽ lao lên hướng thẳng vào đầu đối phương đâm vào, dù sao, đầu cũng là bộ phận mềm yếu nhất, bất luận là mắt hay là mũi, hay huyệt thái dương, có thể đâm được thì cái nào cũng như cái nào!
Cùng lúc đó, Ninh Não Nhi nghiến răng, quật chiếc dây thừng trong tay, coi như một chiếc roi, có thể ngăn cản được đối phương giây nào hay giây ấy, chị em đồng lòng, thì sắt cũng có thể bẻ gãy!
Cùng lúc đó, Trần Du giơ cao chiếc guốc cao gót trong tay lên, cùng đế guốc nhọn hoắt đập thẳng xuống!
Cùng lúc đó, những người khác, cũng cùng nhau liều chết xông lên!
Nhưng, kẻ mới đến này rõ ràng thân thủ cao cường hơn gấp vạn lần so với những gì họ dự đoán! Cánh tay lớn vừa giơ ra, đã cướp mất gọng thép còn dính liền cả chiếc áo nội y trong tay Mã Tiểu Linh, quay đầu đi liền tránh được cái gót giày cao gót của Trần Du, còn về cái quật của chiếc dây thừng Ninh Não Nhi giáng xuống, đánh trên thân thể người đó, căn bản giống như gãi ngữa, không những không đau, ngược lại, lại còn cảm thấy có phần dễ chịu!
Mã Tiểu Linh lanh lợi tột cùng, một chiêu không trúng, liền bay nhanh lùi về phía sau, nhưng, người đó lại càng nhanh, nhảy lên một bước, bàn tay lớn vòng một vòng, đã ôm trọn Mã Tiểu Linh vào trong lòng, cùng lúc đó, “phịch” một cái, đóng chặt cửa lại!
- Chị Tiểu Linh!
- Mã viện trưởng!
- Lục Tiểu Linh!
Ngô Viện Viện, Ninh Não Nhi, Trần Du kinh hãi thốt lên, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải rồi những người của bệnh viện Ngân Hạnh cũng căng thẳng không ngớt, muốn xông lên giải cứu! Những người cũng bị bắt cóc khác đều cùng chung mối thù, vồ giết xông lên!
- Lùi xuống hết cho ta, nếu không, tao sẽ giết cô ta!
Người đó ghì chặt Mã Tiểu Linh vào lòng, liền dùng tay bóp cổ họng cô, điều gây ngạc nhiên là, Mã Tiểu Linh hoàn toàn không kêu thét gì, cũng không giãy dụa, còn thuận thế nằm ngã xuống lòng người đàn ông kia, trên gương mặt xinh đẹp, còn lộ ra vẻ cười ngọt ngào!
Đám người Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện cũng kinh ngạc thốt lên, bỗng chốc đứng ngây người, nhưng, ngay sau đó liền vui mừng như điên, còn có chút không dám tin vào tai mình!
Hứa Thành Đức nói:
- Diệp Thanh, Diệp Viện trưởng, là anh sao?
- Ai za, đúng là chẳng vui tẹo nào, nhanh như vậy đã bị mấy người nhận ra rồi!
Người tới chính là Diệp Thanh, hắn thấy mọi người đã nhận ra hắn, liền buông Mã Tiểu Linh ra.
Thực ra, trong nháy mắt Mã Tiểu Linh bị Diệp Thanh bắt được, liền lập tức nhận ra người đó là ai rồi, đôi tay ma quỷ này, lại còn lồng ngực nóng rực đó, hơi thở đó, biết bao quen thuộc, ngoài tên tiểu tử Diệp Thanh ra, còn có ai chứ!
Ninh Não Nhi thực sự có chút ngưỡng mộ, tên này, sao vừa mới đến đã nóng lòng vội vã ôm Mã Tiểu Linh vào lòng chứ, cậu không nhìn thấy là còn chị đây đứng bên cạnh sao, sao cậu lại không đến bắt tôi chứ! Vừa mới nghĩ tới đây, thực muốn cầm chiếc dây thực trong tay đập cho tên đó trận nữa! Thiên vị, thiên vị!
Nhưng, lập tức lại khóc òa! Không phải vì đau lòng, mà vui quá nên khóc, tên này, cuối cùng cũng đến! Quả không biết hắn mò mẫm thế nào mà đến được, biển rộng mênh mông thế này!!