Quả này là do An Tiếu Trúc lấy trộm trong vườn thuốc của Quý gia, quả mê huyễn này đúng là hay đây, có tác dụng rất hiệu quả đối với những bệnh nhân trầm cảm, nhưng đối với người bình thường thì đó lại là tác hại vô cùng! Nói quá một tí thì quả này cũng chẳng khác thuốc độc là mấy.
Nếu ăn phải, sẽ khiến tinh thần của người khác hưng phấn lên rất nhiều giống như uống rượi say vậy, rồi làm những việc mà ngày thường không dám chút nào, nói ra những lời mà ngày thường không dám nói, thậm chí, ngay cả những điều thầm kín cũng có thể nói tuốt tuồn tuột, con người lúc đó không có chút áp lực nào cả.
- Hừ hừ, tên tiểu tử họ Diệp kia, ai khiến mi đắc tội với bản cô nương chứ. Mi hãy đợi để nếm mùi lợi hại của ta. An Tiếu Trúc vừa ép trái cây vừa lẩm nhẩm, đôi chút còn khẽ nhếch mép lên cười tủm.
Trong không gian đơn giản sơ sài của chốn rừng núi này, Lý Tiểu Miêu và một anh chàng đẹp trai bản đại đang say sưa nhảy nhót, thân hình cô thon thả, kỹ thuật uyển chuyển rất đẹp, nhất là đôi gò bồng nóng bỏng đó, thu hút sự chú ý của đám thanh niên trong thôn.
- Sao thế, ghen à?
Bên lửa trại, Mã Tiểu Linh đang bóc vỏ khoa nướng thấy Diệp Thanh như vậy nên hỏi cậu.
- Nói gì vậy? Tôi và Tiểu Miêu là bạn hữu thôi.
Diệp Thanh bĩu môi, cười.
Mã Tiểu Linh nói:
- Nhưng sao tôi cứ thấy cậu có chút ghen tuông ý nhỉ?
Diệp Thanh:
- ...
- Nói thật, Tiểu Mao là một cô gái rất tốt, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, sao cậu không cân nhắc vậy?
Mã Tiểu Linh tiếp tục nói.
Diệp Thanh là người quá thông minh mà, làm sao mà không hiểu ý của cô chứ, lập tức nói như đinh đóng cột:
- Đừng nói giỡn thế chứ, tôi và cô ấy chỉ là bạn thân thôi, không thể có chuyện đó được.
Mã Tiểu Linh cúi đầu, cười.
Đúng lúc này, một cô gái kết tóc sau lưng ở trong thôn đi tới trước mặt Diệp Thanh, chanh chảnh nói:
- Anh Diệp, em có thể mời anh nhảy một điệu được không?
- Cái này... tôi không biết nhảy.
Diệp Thanh khéo léo từ chối.
Đây là một cô gái rất xinh đẹp, mặc một bộ váy liền thân dài tới chân, tuy xuất thân từ nông thôn, nhưng không hề có tục khí của người thôn quê, khuôn mặt trắng hồng, ánh mắt thùy mị nhìn Diệp Thanh, như hi vọng cậu đồng ý.
- Anh Diệp, tôi dậy anh điệu nhảy truyền thống của Quý Gia Lĩnh này nhé?
Khuôn mặt cô gái có ve níu kéo, thân hình đầy đặn, nhất là đôi gò bồng, cứ tâng tâng lên, khiến chỗ đó nổi bật hẳn lên, nhìn mà thấy thèm.
- Cái này...
Diệp Thanh do dự một lát, sợ Mã Tiểu Linh không vui, liền nhìn cô, trưng cầu ý kiến của cô.
Mã Tiểu Linh mỉm cười nói:
- Cô ấy không mời tôi, cậu nhìn tôi làm gì vậy?
Diệp Thanh:
- ...
- Đứng lên nào, người ta là con gái đã chủ động vậy rồi, cậu mà không nhảy cùng thì không có chút phong độ của đàn ông gì cả.
Trong lòng Mã Tiểu Linh thầm thở dài, cảm thấy trong lòng trống trải, như mất đi một cái gì vậy.
- Tôi đi nhanh rồi về nhanh.
Diệp Thanh khẽ vỗ vai cô, sau đó cùng cô gái thôn quê kia đứng lên tới chỗ nhảy múa.
- Ý, đàn ông mà tài giỏi quá cũng không tốt, kiểu gì cũng có người đến cướp mất thôi.
Mã Tiểu Linh có vẻ như đang ghen ghen, tồi bỗng bột phát ra lời đó, rồi tự an ủi mình:
- Từ lúc nào mình lại cứ nghĩ nhiều thế nhỉ, chỉ là nhảy một điệu thôi mà, cũng chẳng phải gì to tát lắm.
Rất nhanh, Diệp Thanh nhảy múa xong, liền chào cô gái thôn quê xinh đẹp đó, sau đó đi về phía An Tiếu Trúc, cậu nghĩ, chắc chắn Mã Tiểu Linh sẽ tức giận, nên muốn đích thân đi lấy nước ép trái cây cho cô uống, để lấy lòng cô ấy.
- Dừng lại dừng lại! Cốc nước dưa leo này có người đặt rồi.
Diệp Thanh đang bưng một cốc dưa leo ép lên, đang định bước đi, An Tiếu Trúc liền gọi lại.
Diệp Thanh đặt cốc nước ép xuống, rồi chỉ vào cốc khác nói:
- Cốc kia thì sao?
- Cốc này cũng có người đặt rồi.
- Vậy cốc kia?
Diệp Thanh lại chỉ vào cốc nước ép khác.
- Cốc này cũng có người đặt trước rồi.
- Vậy cốc này?
- Xin lỗi, cũng có người đặt trước rồi.
...
Diệp Thanh chỉ liền năm sáu cốc, chỉ nhận được câu trả lời như nhau, không khỏi tức giận nói:
- Có phải cô cố ý chơi tôi không vậy?
- Hừ, ai thừ hơi mà hành cậu chứ? Tự nhìn lại mình đi.
An Tiếu Trúc lạnh lùng nói.
Lòng tự trọng của Diệp Thanh bỗng bị đả kích, nóng bừng bừng lên, nhưng lại nhịn rồi nói:
- Đàn ông không nên đôi co làm gì với phụ nữ, nể mặt Tiểu Linh, không thì tôi sẽ chô cô hết tính ngạo mạo đó.
- Thật là đều có người đặt trước rồi à?
Diệp Thanh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi.
- Đương nhiên rồi, bản cô nương gạt mi làm gì.
- Không còn cốc nào không có chủ sao?
- Bịch!
An Tiếu Trúc cúi người lấy từ dưới bàn lên một cố màu đỏ đỏ như nước ép cà chua, đặt lên bàn, lạnh lùng nói:
- Còn mỗi cốc này, muốn uống thì cầm lấy.
Cốc nước ép này là chỉ dành riêng cho Diệp Thanh thôi, cô cố tình ép chút cà chua vào để cậu không phát hiện ra.
Diệp Thanh thầm nói:
- Cô cất cốc nước ép này đi làm gì vậy hả? Cứ đặt lên bàn, có phải đỡ mất công chỉ này chỉ nọ rồi không? Cậu nhìn, thấy cốc nước ép này rất tươi mát, hơn nữa mùi thơm rất nồng nàn, đứng xa xa cũng có thể ngửi thấy, như một loại trái cây chỉ có ở vùng rừng núi này vậy, lúc đó liền nói câu cảm ơn rồi bưng cốc nước em định đưa lên miệng uống.
Tim An Tiếu Trúc đập càng lúc càng mạnh, như muốn bung ra khỏi lồng ngực vậy, thầm nghĩ: Uống nhanh lên, uống nhanh lên, uống nhanh lên!
Nhưng, cuối cùng Diệp Thanh cũng không uống.
- Oa, thơm quá! An tiểu thư, nước ép trái cây của cô thật tuyệt đấy.
Diệp Thanh nói câu cảm ơn rồi bưng cốc nước ép đi.
An Tiếu Trúc thấy thất vọng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Diệp Thanh, để xem rốt cuộc lúc nào thì cậu sẽ uống đây, uống xong sẽ có phản ứng gì đây, sẽ làm những trò lố bịch nào nữa.
- Tên tiểu tử họ Diệp này, mau uống đi chứ, chị muốn xem mi diễn kịch lắm rồi.
An Tiếu Trúc rất bồn chồn.
- Tiểu Linh, nào, uống cốc nước trái cây này đi.
Diệp Thanh bê cốc nước trái cây đến chỗ Mã Tiểu Linh, rồi ngồi xuống đưa cốc nước trái cây cho cô.
Lần này, An Tiếu Trúc lo lắng hẳn:
- Choáng, cái tên Diệp Thanh chết tiệt này, ngươi uống thì uống đi, đưa chị Tiểu Linh uống để chuốc họa à. Không được, mình không thể để chị Tiểu Linh uống nó rồi làm xấu mặt chị được.
Lúc đó liền vứt máy ép xuống, chạy nhanh tới chỗ Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cầm cốc nước trái cây, khẽ cười nói:
- Sao chỉ cầm có một cốc vậy? Tôi uống rồi, vậy cậu thì sao?
Diệp Thanh nói:
- Lát nữa tôi sẽ đi lấy cốc khác, cốc nước trái cây này ngửi thấy rất thơm, cô mau uống đi.
- Ha ha, ok!
Mã Tiểu Linh cảm thấy rất hạnh phúc, nỗi ghen tức lúc nãy giờ đã tan biến hết, lập tức đưa cốc nước trái cây lên miệng.