Diệp Thanh xông vào trong phân xưởng đổ nát, chưa đi được vài bước, bỗng nhiên ngực đau nhói lên, ọe lên một lúc, phun ra một ngụm máu lớn.
- Xem ra, ta bị thương không nhẹ, không chỉ có kinh mạch bị vỡ, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng chịu tổn thương, có thể nói là đại thương nguyên khí, không thể không tĩnh dưỡng ba tháng! Khá lắm tên Thú Vương này, quả nhiên không phải tầm thường, khí công của kẻ này có chút yêu ma, lại có thể hình thành được cả sóng khí và dị tướng mà ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được, có điều có khả năng là quyền ý và khí thế quá mạnh, khiến cho mình sinh ra ảo giác!
Diệp Thanh lau máu trên khóe miệng, tiếp tục bước lên phía trước, mà không khỏi nhớ lại chiêu cuối cùng của Thú Vương – “ Thú ma diệt thế”, quả thật thần công này anh chưa từng nghe đến, nếu không phải bản thân có Thương lê chân khí – cung pháp tuyệt thế này bảo hộ, đoán chừng bây giờ đã chết lâu rồi!
- Cũng hay, thế là Hà gia đã mất đi một cánh tay đắc lực.
Mặc dù Diệp Thanh không biết con người này có quan hệ như thế nào với gia đình họ Hà, nhưng hắn có thể mượn cớ Nguyễn Diễm Thu dùng rắn hổ mang đánh lén mình, liền kết thù oán với mình, thêm vào đó, tên này tâm địa ác nghiệt, đối mặt với vô số tử thương, vẫn chỉ nghĩ đến việc báo tư thù, bị nổ chết cũng đáng đời!
- Cậu bạn nhỏ, cậu bạn nhỏ.
Diệp Thanh ước chừng đã đến được khu vực trước đó truyền ra âm thanh, lần lượt tìm từng phòng từng phòng một.
Nơi đây, có rất nhiều chỗ đã sập rồi, một số bàn ghế nằm lộn xộn chắn ngang giữa đường, cuồn cuộn bốc ra những cụm khói nồng đặc, đang thiêu đốt, kính, thủy tinh đương nhiên đã vỡ vụn hết, trong không không trung từng luồng khí hóa học sặc sụa như lưu huỳnh, có mùi còn thối hơn cả trứng thối, Diệp Thanh hít vào một ít, liền cảm thấy ghê tởm vô cùng, cồn cào buồn nôn, rất rõ ràng, những khí này đều là khí độc!
Song, may mắn nhờ có Thương lê chân khí hộ thể, mặc dù bị thương nặng, chân khí cũng không nhiều, nhưng vẫn có hiệu quả chống được độc và phòng bị, lập tức nhẹ nhàng vận chuyển chân khí, bức hết những khí độc trong người ra, đồng thời bảo vệ tốt bản thân, rồi lại đi lục tìm ở những nơi khác!
- Ầm ầm
Bất thình lình, một tấm xà ngang thô tô sập xuống, Diệp Thanh sợ tới mức lảo đảo cả người, nhảy phóc lên, lăn trên nền đất vài vòng, trong lúc nguy hiểm lại thoát ra được.
- Đứa bé đó phân nữa dữ nhiều lành ít rồi !
Cảnh tượng nguy hiểm như thế này, có không ít thi thể, Diệp Thanh nhất thời có một dự cảm không tốt, chân khí của anh đã gần như cạn kiệt, thân thể lại bị thương, lúc này cảm thấy hành động có chút khó khăn, nếu không ban nãy đã không chật vật thoát thân rồi!
- Còn ai vẫn sống không?
Diệp Thanh hét lớn, không ai trả lời, có chút thất vọng, bèn tiếp tục xông vào những chỗ sâu hơn, nhưng càng vào chỗ sâu, càng nhiều nguy hiểm, không chỉ là lửa càng lúc càng lớn, thậm chí bất kì lúc nào cũng có thể bị đất đá hay xi măng rơi phải, có thể bị vùi thây nơi đây như chơi!
Suốt chặng đường, Diệp Thanh phát hiện thêm rất nhiều thi thể, bước lên xem mạch, thăm dò xem còn ai thở nữa không, tất cả đều đã chết, anh cũng không muốn tốn công sức để đưa ra chỗ khác nữa!
- Có ai không?
Diệp Thanh lại xông vào một căn phòng trông giống như phòng làm việc, trên nền một đống hỗn độn, những loại như máy tính, máy móc đã cháy đen thui, màn hình tinh thể lỏng đã vỡ tới mức biến dạng méo mó!
- Anh ơi....
Đôt nhiên, dưới gầm ghế truyền lại một tiếng gọi yếu ớt của một bé gái, Diệp Thanh vô cùng mừng rỡ, xông vọt lên!
- Đừng sợ, anh đến cứu cách em ngay đây!
Diệp Thanh đến bên cạnh bàn, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người bên trong, bởi vì trong xưởng sớm đã mất điện, nhưng anh lại có thể nghe thấy tiếng thở của hai đứa bé!
- Uh
Bên trong cô bé rên rỉ lên một tiếng, trản lời một cách khó khăn.
Diệp Thanh đưa tay ra chuyển cục xi măng đang đè lên trên mặt bàn, hình như một miếng trên đỉnh trần nhà đập xuống dưới, trần nhà xi măng vô cùng dày và nặng, bên trong còn có sắt thép, Diệp Thanh loay hoay dịch duyển mà vẫn không có tác dụng gì, trong không khỏi sốt ruột!
Nếu như là thường ngày, sớm đã bay ra ngoài rồi, chỉ tiếc bây giờ thân thể bị thương nặng, khí huyết có chút tổn hại, sức mạnh thậm chí cỏn không bằng lúc mình bình thường!
- Thương lê chân khí , aaaaaaaaaaa
Diệp Thanh rống lên một tiếng lớn, liều mạng làm vỡ cả một đường kinh mạch, cố gắng đẩy cục xi măng đó ra, lộ ra một kẽ hở nhỏ để cho các bé trèo ra.
- Các em vẫn có thể chuyển động được chứ?
Diệp Thanh cúi thấp người xuống, hướng vào bên trong dịu dàng hỏi.
- Em, em vẫn chuyển động được, nhưng em trai của em, nó, đùi hình như bị gãy rồi, chảy nhiều máu lắm!
Cô bé đó vừa mừng đến mức khóc nức nở, khó khăn nói.
- Đừng khóc, anh là thầy thuốc, anh sẽ cứu nó, em ra trước đi, đừng tùy tiện di chuyển em trai!
Diệp Thanh chỉ bảo nói.
- Uhm!
Một cô bé chui ra như một con mèo, dựa vào thị lực sắc bén cùng với ánh lưa hừng hưc phía xa xa, Diệp Thanh nhìn thấy một cô bé 12 tuổi, cả người đầy vệt máu và vết máu, ngay cả gương mặt nhỏ cũng có một vệt máu, không biết sau này liệu có ảnh hưởng đến dung mạo hay không, càng khiến cho người ta đáng tiếc, chính là tay của cô bé mềm nhũn, hiển nhiên là sớm đã bị trật khớp!
- Đừng sợ, trước tiên anh sẽ đón cánh tay của em.
Diệp Thanh ôm lấy cô bé, đặt tay lên vai của cô bé, nhẹ nhàng một kéo một thả, lập tức tay của cô bé trở về bình thường.
- Cám ơn anh ạ!
Cô bé vừa nói vừa lùi về phía sau mấy bước, dành không gian cho Diệp Thanh, Diệp Thanh vỗ vỗ vào đầu cô bé, liền chui vào trong, kiểm tra tình hình cậu em trai!
Đây là một cậu bé ** tuổi, tóc một tấc, khỏe mạnh kháu khỉnh, nếu là bình thường trông sẽ rất đáng yêu, nhưng hiện tại, hai đùi đều đã gãy, não bị vật nặng đập phải, toàn thân đẫm máu, hơi thở yếu ớt, Diệp Thanh lại thở dài, không nói thêm lời nào, liền rút từ ngực ra một viên linh đan cứu người phong bao xác sáp, sơ dĩ rút từ lồng ngực ra là bởi vì bảo tháp y linh treo chính ở trong đó,việc trao đổi linh đan đều ở trong chớp mắt đó mà tạo thành!
Đây là một viên linh đan bậc hai, gọi là “ Bảo thọ tục mệnh đan”, chính là dùng không biết bao nhiêu dược thảo quý báu luyện chế mà thành, trong đó chỉ có một vị thuốc chình đó chính là nhân sâm ngàn năm!
Nhân sâm, từ thời cổ đến nay đều được người đời xưng là “ Bách thảo vương” , là một trong “ Đông bắc tam thảo” ( nhân sâm, điêu bì, lộc nhung) nổi tiếng xa gần, lừng danh trong ngoài, trẻ con cũng biết, là loại dược liệu quý báu điển hình, thời cổ đại, nhân sâm còn được gọi một cách tao nhã là: “Vàng tinh”, “Địa tinh”, “Thần cây cỏ” .
Loại dược này, đặc biệt là đã rất lâu năm, công hiệu vô cùng mạnh, có thể chữa rất nhiều loại bệnh, trong 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》có ghi nhân sâm có những công hiệu như là: “ Bổ ngũ tạng, an tinh thần, định hồn phách, trừ tà khí, loại trừ cảm giác hồi hộp, sáng mắt...”.
Ngoài ra, còn có tác dụng thần kỳ là bảo vệ tính mạng, chính là nói, một người bệnh nặng, lúc sắp tắt thở, nếu cho uống mấy ngụm canh nhân sâm đậm đặc thường liền sẽ bảo vệ được tính mạng, sống thêm ba khắc để nói vài lời quý báu!
Đương nhiên, khởi tử hồi sinh là không thể được, e rằng ngay cả nhân sâm ngàn năm cũng không có công hiệu đấy!
Loại thảo dược này, đặc biệt là có tuổi lâu đời, chẳng hạn như nhân sâm trăm năm, nhân sâm ngàn năm, trên địa cầu này, loài người dường như chưa bao giờ nhìn thấy, gần như đã tuyệt tích rồi, nhưng trong Y linh bảo tháp, loại linh đan được luyện từ nhân sâm ngàn năm này lại có thể nhờ vào dùng linh y giá trị tùy ý đổi lấy, Diệp Thanh cũng không hiểu được, nó là từ đâu đến!
Tiểu Vũ nhi chỉ là không gian tinh linh tầng thứ hai, loại này liên quan đến cơ mật về bản chất của Y linh bảo tháp, nhưng lại chưa có quyền hạn để biết được.
Cách dùng nhân sâm cũng không thiếu điều cấm kỵ, cũng không thể biết được tất cả mọi người ai cũng có thể dùng được hay không, chẳng hạn như loại bệnh không có khí hư, ngược lại nhân sâm có thể dẫn đến bế khí mà xuất hiện các chứng nghẹt thở buồn bực.
Cái này gọi là hư không chịu bổ! Tuy nhiên cậu bé đang hấp hối này rõ ràng là không nằm trong ví dụ đó!
Diệp Thanh nhanh chóng lấy linh đan ra, ngón tay hơi mạnh, xác sáp liền bị vỡ ra, đột nhiên, một mùi thơm ngan ngát tràn ra trong cái nơi đổ nát nồng nặc mùi chất hóa học cổ quái, vô cùng hấp dẫn, lập tức ngay cả cô bé đứng ngay bên cạnh Diệp Thanh, sau khi hít vào một hơi thứ thanh khí này tinh thần phấn chấn lên rất nhiều, dường như khí sắc tốt lên không ít, tiếng khóc nức nở cũng ngừng lại! Có điều cô bé cũng không thắc mắc gì,
Chỉ là trong suy nghĩ còn nhỏ bé của cô, cảm thấy rất vui và cảm động, cô bé biết, em trai nhất định được cứu rồi! Chính nhờ thứ linh đan thần kỳ này!
Diệp Thanh đưa viên “ Bảo thọ tục mệnh” quý như ngọc bích xanh này nhét vào miệng chú bé, tức khắc, dưới tác dụng mạnh mẽ của thuốc, mạng sống của chú bé nhất thời được bảo vệ.
Diệp Thanh giúp cậu bé châm cứu cầm máu, rồi lại tạm thời cố định chỗ xương gãy, sau đó tìm trong phòng làm việc mấy tấm gỗ của các chiếc ghế hỏng, kẹp lên, liền ôm cậu bé từ dưới gầm ghế ra ngoài!
- Đi, chú đưa hai cháu ra ngoài!
Diệp Thanh một tay ôm cậu bé, một tay dắt cô bé, liền đi ra ngoài, cậu bé con sớm đã bất tỉnh do mất máu quá nhiều, Diệp Thanh hiện tại cũng không muốn cưỡng ép cứu cậu tỉnh lại.
Cùng lúc đó, trong nhà máy hóa chất, sớm đã loạn thành một biển người, nào là đội phòng cháy chữa cháy, nào là xe cứu thương, nào là cảnh sát lại còn một số lãnh đạo của khu và của thị, thậm chí là cán bộ cao cấp của tỉnh, nghe tin cũng chạy đến rồi!
Người đến người đi, ánh lửa ngút trời, trong đêm không ngủ này, nhất định có rất nhiều người đang thương tâm, buồn khổ, đau đớn vô cùng!
Đội phòng cháy chữa cháy một bên dập lửa, một bên cứu người, còn bác sĩ và các hộ lí của bệnh viện Bạch Qủa và bệnh viện Hoa Đống, cũng đang bận rộn ở nơi nơi, hỗ trợ cấp cứu bệnh nhân.
Mã Tiểu Linh tìm một lúc lâu mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu, nhất thời vô cùng sợ hãi! Vội vã chạy vào trong đống hoang tàn tìm .
- Diệp Thanh, Diệp Thanh!
- Viện trưởng Diệp , viện trưởng Diệp!
Mã Tiểu Linh lớn tiếng kêu gào, còn có vài cô y tá vội chạy theo phía sau, không thôi lo lắng, gọi lớn!
- Bác sĩ này, cô không thể vào, bên trong rất nguy hiểm!
Đương lúc Mã Tiểu Linh định xông vào trong đống hoang tàn, lập tức bị một nhân viên phòng cháy chữa cháy chặn lại, khuyên nhủ.
- Bạn của tôi có khả năng bị nhốt ở trong đó, tôi phải vào đó để cứu anh ta!
- Đúng đấy, Diệp viện trưởng vào trong cứu người rồi, đến bây giờ vẫn chưa ra!
Lý Tiểu Miêu cũng nói, cô đã sớm nghe đồng nghiệp kể qua, Diệp Thanh đến trước, lúc này vẫn chưa thấy người đâu, nhất định là đang cấp cứu người trong đống hoang tàn!
- Thực sự mấy người không thể vào.
Nhân viên phòng cháy đó vẫn cương quyết chặn đường, ánh lửa hừng hừng, khói đặc cuồn cuộn, tuy sức nước của đội phòng cháy mạnh, thế mà vẫn không làm được tác dụng gì!
Đừng nói để cho mấy người bác sỹ với hộ tá vào trong đó, đến ngay cả bản thân nhân viên phòng cháy, cũng bị cấm đi vào!
- Đợi khi nào lửa nhỏ hơn thì hãy vào.
- Không, còn chậm trễ nữa thì không kịp mất, các anh cho chúng tôi vào đi.
Mã Tiểu Linh ra sức chống đẩy, Lý Tiểu Miêu cùng mấy hộ lý bên cạnh cũng giúp một tay, nhất định muống xông vào.
Đúng lúc đang tranh chấp, đột nhiên đùng đùng đùng một tiếng vang lớn,toàn bộ phần tàn tích phân xưởng còn lưu lại đổ sụp xuống dưới.
Lập tức, Mã Tiểu Linh đứng đần ra! Lý Tiểu Miêu cùng mấy người khác như là mất hết hồn phách, không thể chấp nhận được kết quả tàn khốc này! Nhân viên phòng cháy chữa cháy thở dài, ngoảnh người lại nhập vào hàng ngũ chữa cháy!
- Diệp .... Thanh....
Mã Tiểu Linh đột nhiên nước mắt như mưa, kiệt lực thét lên rồi xông vào biển lửa, Lý Tiểu Miêu cùng đám người Tiểu Toa giật mình sợ hãi, vội vàng kéo lại, sống chết kéo cô lại!
- Chị Tiểu Linh, chị đừng kích động, Diệp Thanh không nhất định là ở trong đó.
- Đúng đấy, chị Linh, viện trưởng Diệp bản lĩnh cao cường, cho dù là ở trong đó cũng rất định bình yên vô sự...
Câu nói này của Tiểu Toa, ngay cả bản thân cũng không có lòng tin, tiếng nói ngập ngừng, rồi im bặt!
- Diệp Thanh....
Mã Tiểu Linh nước mắt xối xả, trong lòng đau đớn, quý gối trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy, nếu như mất đi anh ta, bản thân sống trên đời này cũng không còn ý nghĩ gì nữa, mãi mãi cô độc, lẻ loi trơ trọi một mình! Từng hình ảnh mà trước kia cô có cùng với Diệp Thanh cứ hiện lên di động trước mắt cô!
- Diệp Thanh, em đi cùng anh!
Mã Tiểu Lĩnh giống như phát điên, thình lình đứng lên rồi xông vào phía biển lửa! Ngay cả mấy người Lý Tiểu Miêu cũng không ngăn lại được!
- Chị Linh!
- Viện trưởng Mã
Vài người hộ tá sợ hãi tới mức mặt mũi tái mét, vội vã cật lực đuổi theo ở phía sau!
Đang lúc Mã Tiểu Linh định xông vào bên trong, đột nhiên đất đai nứt toác ra, một hòn đá bay lên, còn có vài cánh cửa đang cháy giữ dội cũng bị ném bay ra, sau đó Mã Tiểu Linh thân hình lập tức dừng lại!
- Diệp Thanh, là anh! Anh vẫn sống!
Mã Tiểu Linh vui mừng hét lớn, chỉ thấy, trong ánh lửa, một vòng đất nhỏ, một người thanh niên cao gầy, mặt mày cháy đen, tay ôm hai đứa bé, đang đứng lên một cách khó khăn, nhếch miệng nhìn cô mà cười!
Lúc này, Lý Tiểu Miêu, Tiểu Toa cùng mấy người hộ lý vội vàng chạy lên, kinh ngạc không ngừng!
- Diệp Thanh anh đi ra đi!
- Viện trưởng Diệp người bước ra đi!
- Ấy , cẩn thận trên đình đầu.
- Viện trưởng Diệp cẩn thận!
Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Tiểu Toa cùng mấy người con gái khác chỉ chỉ phía trên đầu Diệp Thanh, một chiếc dầm nhà đang sắp rơi xuống, thét lớn lên!
Đùng đùng, ầm ầm
Một khối trần nhà cực lớn rơi xuống!
Ầm ầm
Diệp Thanh nhảy tránh ra, tay ôm hai đứa bé, giống như Hương Tượng qua sông, vút ngang qua, dáng vẻ thảm hại! Không thảm hại được sao, chân khí của anh sớm đã hao kiệt, lúc này hoàn toàn nhờ vào chút sức lực cuối cùng, hít một hơi nhảy ra ngoài!
- Bùm
Diệp Thanh lăn trên nền đất, tuy nhiên hai tay vẫn ôm chặt bảo vệ hai đứa trẻ!
- Anh ơi, anh không sao chứ?
Cô bé ôm chặt Diệp Thanh, nằm bò trên người anh, đầu óc có chút choáng váng, nhưng dù sao vẫn tỉnh táo, lập tức hỏi rồi khóc nức nở, tràn đầy cảm kích với lo lắng.
- Anh không sao!
Diệp Thanh nhếch miệng cười, xoa xoa đầu cô bé.
Sau đó, Tiểu Miêu và Tiểu Toa liền tiến lên, đưa hai đứa bé đi, cô bé nhất quyết không chị đi, đột nhiên khóc lớn lên.
Mã Tiểu Linh trong lòng đau xót, liền ôm đứa bé vào lòng, cô hiểu, chắc chắn bố hoặc mẹ, hoặc cả bố và mẹ đã gặp nạn trong sự cố này rồi!
Diệp Thanh khó khăn bước lên, xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng nói:
- Em trai cháu đang cần cấp cứu, khẩn trương đi bệnh viện đi, trận nổ thảm khốc này cũng có rất nhiều người mất đi người thân, sau này anh với chị chính là người thân của em!
Sau khi được Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh an ủi, cô bé mặc dù vẫn rất đau lòng, nhưng lại rất hiểu chuyện, nghe lời lập tức cùng với Lý Tiểu Miêu và Tiểu Toa lên xe cứu thương rời đi!
- Diệp Thanh, vừa nãy làm tôi lo chết đi được.
Mã Tiểu Linh nhìn bộ quần áo rách nát, toàn thân đen bẩn của Diệp Thanh, không khỏi quá vui mừng mà khóc lên, lau nước mắt, vừa khóc vừa nói.
- Hehe , tôi không sao, thực sự không sao.
Còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt, không tự chủ được ngã xuống, trong khoảng khắc mất đi tri giác ấy, anh cảm thấy một cái ôm vô cùng dịu dàng ấm áp giữ lấy mình!
- Diệp Thanh, cháu thế nào rồi? tỉnh chưa?
Khi Diệp Thanh mở mắt ra, liền nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc, vách tường trắng nõn, ga trải giường trắng nõn, bên còn treo nước muối, đây đúng là phòng bệnh của bệnh viện Bạch Qủa, trên tường còn có ký hiệu hình chiếc lá Bạch Qủa, thật là quen thuộc! Bên ngoài cửa lại truyền đến giọng nam giới đang hỏi anh.
Âm thanh này chứa đựng chút quen thuộc, yêu thương, thân thiết, lại có chút uy nghiêm mơ hồ, có điều Diệp Thanh mới tỉnh lại, đầu đau vô cùng, tư duy cũng có chút hỗn loạn, ngơ ngẩn không biết người đó là ai!
- Nhan bí thư, Diệp Thanh vẫn đang hôn mê, nếu tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho ngài trước tiên.
Ngay sau đó, liền vọng lại âm thanh của Mã Tiểu Linh.
- Nhan bí thư? Nhan bí thư tỉnh ủy? Bố của Tuyết Khâm?
Diệp Thanh lập tức nhớ ra, không khỏi có chút cảm động, lại có chút thương cảm, cái gì chứ? Chuyện này ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng bị kinh động ư? Thế này có lẽ đã chết rất nhiều người!
Có điều ngẫm nghĩ cũng đúng, cái nấm vân to như vậy hùng mạnh như vậy, e rằng cả cái Ninh Thành này cũng bị chấn động!
- Uhm, được, Tiểu Mã à, bệnh viện Ngân Hạnh các cháu lần này làm rất tốt, hiệu quả cao, đại bộ phận những người bị thương chắc đều nằm viện cháu cả chứ?
Sắc mặt vô cùng mệt mỏi, rất rõ ràng là cả đêm qua không ngủ, nhìn đôi mắt đỏ thẫm của Mã Tiểu Linh, quầng mắt đen thâm nghiêm trọng, không khỏi vui mừng cười nhẹ, thầm nói, cô nữ viện trưởng này quả không tầm thường, bệnh viện Ngân Hạnh mới thành lập chưa lâu, dưới tình trạng nhân sự và cơ sở xây dựng chưa đủ, mà vẫn có thể đưa được hơn năm trăm người bị thương cứu về bệnh viện, an bài trị liệu đâu vào đấy, mà chỉ có một mình!
- Đây đều là trách nhiệm và nghĩa vụ mà bệnh viện cháu phải cố gắng hoàn thành, Nhan bí thư tự mình đến đây kiểm tra công việc, an ủi, hỏi han các nhân viên của bệnh viện cảm thấy vô cùng phấn khởi, sự nhiệt tình tận tâm cũng càng lớn hơn!
Mã Tiểu Linh hướng về Nhan Tuyết Khâm đang đứng trong đám người gật gật đầu, vừa cười vừa nói. Trong lúc này, có rất nhiều lãnh đạo của khu, thị, tỉnh còn có rất nhiều nhà báo đều đi theo, những lời hình thức cần nói đều phải nói, cô mới nhìn thấy nỗi buồn đau, lo lắng lộ ra một cách vô ý của Nhạn Xán Sâm, và cả nét mặt mệt mỏi, liền biết được vị quan chức cao vọng trọng đại lão của tỉnh Giang Nam này là một vị quan tốt, đáng được tôn trọng.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh truyền lại tiếng ho nhẹ của Diệp Thanh, anh không phải cố ý, mà là không nhịn được liền ho lên! Mỗi lần ho đều cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là một số kinh mạch của lục phủ ngũ tạng và trên hai tay, quả thật bỏng như lửa đốt, giống như bị dao cắt vào vậy! Muốn vận chuyển chân khí Thương lê nhưng không còn một chút khí lực nào!
Ngoài phòng bệnh, Mã Tiểu Linh thần sắc vui mừng, còn ánh mắt của Nhan Tuyết Khâm cũng sáng lên, với trực giác của người phụ nữ, hai người này, không ngờ trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng ho của Diệp Thanh đều vô cùng vui sướng, rồi cả hai lập tức nhìn về phía đối phương!