Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Văn Sáng hổ thẹn cúi đầu, nói:

- Ôi, cái việc này ... , các huynh đệ đem cổ phần đều cho bán !

Hả ? Trương Hạo Bác trợn tròn mắt, tuy nhiên lập tức liền an ủi nói:

- Bán liền bán hết, vừa lúc các ngươi cầm tiền về hưu! Bệnh viện ta trước đó vài ngày là có chút sóng gió, đầu tư cũng khá phiêu lưu ! Hắn là nghĩ, chẳng lẽ mấy cái lão huynh đệ sợ bệnh viện đóng cửa, cho nên mới thu hồi tài sản? Nói vậy, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cũng không thể trách!

Lão Trương... Quách Văn Sáng cũng không biết nói cái gì cho phải, mặt khác vài tên nam tử lại hổ thẹn không nói gì.

Rốt cuộc sao lại thế này ? Trương Hạo Bác hỏi. Hắn chính là nhân tinh, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, tự nhiên biết sự tình không đơn giản như vậy!

...

Nhất thời im lặng, ngay cả lão Quách từ trước đến nay luôn cười đùa cợt đều không đáp lời , Trương Hạo Bác càng thêm hồ nghi!

Đúng lúc này, một đạo thịnh khí kinh người tiếng người trẻ tuổi âm truyền đi vào, tiếng nói sắc nhọn, giống như sắt đá đánh nhau, làm cho người ta nghe cực không thoải mái!

Chuyện này hãy để ta nói !

Trương Hạo Bác hơi hơi chấn động, theo tiếng nhìn lại, ngay lập tức nhìn thấy ba gã nam tử, ngông nghênh mà đi đến!

Là một dáng người hiên ngang, phong độ, ước chừng ba mươi, bộ dáng nghiêm chỉnh! Bên trái là một lạp lý lôi thôi, đầu và râu đều lộn xộn, thoạt nhìn tựa như nghệ thuật gia, nhưng giữa ánh mắt hấp hợp tinh quang lóe ra, chắc hẳn là người có tinh thông võ thuật truyền thống Trung Quốc, vừa thấy chỉ biết người này là nội gia cao thủ! Bên phải lại là một người thấp béo lùn, khoảng chừng năm mươi tuổi, đỉnh đầu trọc lóc, ưỡn cái bụng to, diện mạo thật là buồn cười, thật giống con chuột!

Các ngươi là... Trương Hạo Bác mắt thấy người khách này bất thiện, tuy nhiên vẫn bình tĩnh, đứng lên vô cùng có lễ phép mà dò hỏi. ………………….!

Ba người này tất nhiên là Thịnh Tuấn Phong, tên lái xe kiêm vệ sĩ Tần Hưu, còn có ngũ thúc Thinh Tuấn Phong là Thịnh Triều Cẩm, đồng thời cũng là Phó Chủ tịch thường trực thành phố em họ Thịnh Triều Huy !

Thịnh Tuấn Phong cao giọng cười to, đi tới, đại mã kim đao mà ngồi xuống, Tần Hưu và Thịnh Triều Cẩm ngay tại phía sau, đứng một bên.

Tần Hưu giới thiệu nói:

- Trương viện trưởng, đây là thiếu gia nhà ta Thịnh Tuấn Phong. Tập đoàn Thịnh Thế nói vậy Trương viện trưởng là nghe nói qua !

Trương Hạo Bác lập tức giật mình, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, tập đoàn Thịnh Thế này chính là Phù Liễu Thị thậm chí toàn bộ tỉnh Giang Nam phần lớn ở trong tay tập đoàn, nghe nói cầm lái chính là Thịnh gia đời thứ ba một con cháu kiệt xuất, chắc không phải là người trước mắt mình Thịnh Tuấn Phòng chứ ? Thoạt nhìn rất tuấn tú lịch sự, chính là ánh mắt quá mức âm mãnh liệt ! Lão Quách cổ phần bọn họ chính là người này mua sao?

Ha hả, không biết Thịnh tổng hôm nay lại đây có chuyện gì vậy? Trương Hạo Bác vẻ mặt vẫn mỉm cười, thanh sắc không thay đổi hỏi han.

Thịnh Tuấn Phong gật đầu, thầm nghĩ, người này nhìn có vài phần khí phách, khó trách có thể xây dựng lên một nhà bệnh viện to như vậy, xử lý được gọn gàng ngăn nắp, tuy nhiên nếu bản Thiếu nhìn trúng , vậy thật sự rất xin lỗi , lập tức giọng điệu dịu đi vài phần, cười nói:

- Trương viện trưởng ngài quá khách khí, về sau tất cả mọi người là đồng sự, se có nhiều cơ hội nói chuyện!

Là thế nào? Trương Hạo Bác vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi.

Thịnh Tuấn Phong nháy mắt, phía sau Tần Hưu liền đưa ra một văn kiện kẹp, “Ba” một tiếng, đem tư liệu văn kiện thật dầy mà ném đi lên, Trương Hạo Bác cầm lấy tập văn kiện, tất cả đều là thư cổ quyền chuyển nhượng, chứng minh cổ đông và vân vân, hơn nữa, ……………. chừng 52%, hắn đã sở hữu đến 40% , lập tức cảm thấy lạnh người! Chỉ biết tâm huyết cả đời của mình đều bị hắn cướp đi hết !

Ha hả, Thịnh tổng thật bao tay! Trương Hạo Bác cười khổ nói. Ngô Đồng Y Viện hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt, muốn bất động thanh sắc lén lút mua 52% cổ phiếu, chỉ năm sáu trăm triệu không có khả năng ! Đương nhiên, dùng thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ! Xem lão Quách vẻ mặt bọn họ, chỉ sợ là không tình nguyện chiếm đa số, Thịnh Tuấn Phong này, không hổ là người cầm lái tập đoàn Thịnh Thếi, hảo thủ đoạn a!

Trương viện trưởng khách khí! Thịnh Tuấn Phong khẽ mỉm cười, chỉ vào phía sau Thịnh Triều Cẩm nói:

- Ngũ thúc ta quản lý bệnh viện rất có tâm đắc, về sau hắn đến phụ trách Ngô Đồng Y Viện tổng thể đưa vào hoạt động, ngài thấy thế nào?

Lời nói thì khách khí, còn ngài a ngài, nhưng ý tứ trong lời nói lại phảng phất băng xã hội đen, đều lộ ra lạnh liệt, sắc bén, quả thực không một chút lưu tình, vừa mới đến không có nói chuyện câu nào, sẽ tuyên bố đoạt quyền !

Hảo! Hảo! Hảo! Trương Hạo Bác hơi hơi sửng sốt, liền liên nói ba câu “Hảo” tự, khen, “Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Sau đó bỗng nhiên đứng lên, cười to rời đi, thậm chí cũng không thèm liếc mắt mấy người ở đây một cái!

Người ta nói đều bỏ qua , muốn cho ngươi cút đi, không một chút dài dòng, ngươi còn ở chỗ này để làm chi chứ? Tất nhiên đi là thượng sách !

Thịnh Tuấn Đỉnh hướng Thịnh Hướng Gấm nháy mắt, Thịnh Hướng Gấm lập tức đi theo Trương Hạo Bác mà đi, là muốn xử lý các thủ tục giao nhận.

Lão Quách, lão Sài, lão Hoắc, lão Xa và lão Đặng mấy người, liếc mắt nhìn nhau, thần sắc ảm đạm, cũng đứng dậy cáo từ rời đi.

Trong phòng làm việc chỉ còn hai người Thịnh Tuấn Phong và Tần Hưu.

Tần Hưu đắc ý cười nói:

- Phong thiếu, hiện tại Ngô Đồng Y Viện cuối cùng rơi vào tay của ngài! Nghe nói cái tên Diệp Thanh làm chủ nhiệm ở khoa cấp chẩn, ngài có muốn gọi hắn lên đây mà giáo huẩn cho một chút ?

Thịnh Tuấn Đỉnh lắc lắc đầu, khinh thường nói:

- Họ Diệp là cái định gì, một kẻ nghèo hàn !

Tần Hưu gật gật đầu nói:

- Đó là, đó là giống hắn, cái tầng lớp cây cỏ, bất kể thế nào vỗ ngựa cũng không cản nổi ngài !

Thịnh Tuấn Phong biết biết miệng, hơi có chút ghen tuông nói:

- Nghe nói tiểu tử đó hiện tại cũng khá nổi danh! Nghĩ thầm rằng, Ninh Não Nhi tiểu tiện nhân này chắc không phải bị danh khí của hắn hấp dẫn chứ ? Đúng là một thầy thuốc nghèo, không ngờ cũng dám học Lão Tử, chân đạp vài chiếc thuyền! Ninh Não Nhi này thuyền nhỏ thuyền ba lá, dường như mỹ nhân ngư, há lại ngươi có thể nhúng chàm ?

Tần Hưu ha hả cười lạnh nói:

- Nổi danh thì có gì đặc biệt hơn người , chỉ cần Phong thiếu một câu, chúng ta muốn giết chết hắn còn không phải dễ như trở bàn tay? !

Thịnh Tuấn Phong lắc lắc đầu nói:

- Giết chết hắn thì rất đơn giản, trước tiên hãy làm hắn không còn mặt mũi! Hắn không phải được xưng cài gì trăm năm mới có được một thần y sao, ta sẽ khiến người đời thấy họ đã nhìn lầm, đây chỉ là một kẻ lang băm giết người !

Thanh âm không lớn, nhưng lời nói dài đặc, bức nhân tâm hồn, vốn Tần Hưu là kẻ hung hăng tàn nhẫn, quen nhìn cảnh giết người, lúc này cũng cảm thấy sợ run cả người !

Phong thiếu, đứa con gái xinh đẹp ở spa kia có muốn hay không … Quấy rối một chút?

Ừ, việc này ngươi làm đi, tìm mấy tên côn đồ, hung hăng quấy rối một chút! Hừ, Ninh Não Nhi tiểu tiện nhân này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không dạy dỗ một chút, nàng là sẽ không biết trời cao đất rộng ! Thịnh Tuấn Phong lấy ra một cái điếu xì gà thô to, Tần Hưu lập tức lấy ra cái bật lửa, bật đưa lên.

Ngươi cũng hút đi! Thịnh Tuấn Phong nhất thời cao hứng, rút một điếu ra ném cho Tần Hưu, Tần Hưu lập tức nhặt lấy, liền đốt thích ý mà hút lên.

Ừ, ba đường vòng bao quanh thành phố, mấy cái hạng mục đó hiện tại thế nào? Thịnh Tuấn Phong phun ra một ngụm sương khói nồng đậm đen nâu, hướng bên Tần Hưu đang hưởng thụ thuốc lá hỏi.

Tần Hưu nói:

- Vẫn là bị An Đông thả cái Trứ Ni cáo già ! Thịnh Phó Chủ tịch thành phố Du Thuyết nhiều lần, đối phương cũng là không nể mặt chút nào ! Ưu đãi lại thu cũng không thu! Phong thiếu, muốn hay không tìm người đi bắt cóc An Tiếu Trúc, uy hiếp uy hiếp nàng Lão Tử? !

Thôi đi, lại đến một lần nữa chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận của chúng ta! Thịnh Tuấn Phong khoát tay áo, cân nhắc một chút nói, ngươi đi tìm Trì bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố, và cả Lâm cục trưởng cục Tài chính, hãy nói ta mời bọn họ ăn cơm! Hai người này là người một nhà!

Tần Hưu nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhìn không có người nào đi qua, liền thật cẩn thận hỏi:

- Phong thiếu, ngươi tính hạ bệ tay An Đông ?

Thịnh Tuấn Phong đôi mắt tinh quang chợt lóe:

- Người này rất ngoan cố, mềm rắn cũng không ăn! Nếu không thể cho ta sử dụng, tự nhiên phải nghĩ biện pháp xoá sạch hắn! Một lần nữa đổi một Chủ tịch thành phố chẳng phải là tốt sao?

Tần Hưu lập tức cúi đầu khen tặng mà cười:

- Phong thiếu, ngài thật quyết đoán!

Thịnh Tuấn Phong cũng phải ý đến cực điểm, đứng lên, nắm tay, nói:

- Đi, dẫn bản thiếu đi dạo trong tân y viện!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Tầng hành chính, trong văn phòng viện trưởng Ngô Đồng Y Viện.

Diệp Thanh ngồi ở ghế tiếp khách, tức giận bất bình, không kìm nổi đứng lên nói:

- Trương viện trưởng, Ngô Đồng Y Viện là tâm huyết cả đời ngài, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha sao?

Trương Hạo Bác đè đè tay, ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó cười khổ một tiếng nói:

- Không đi thì làm thế nào, tình thế hiện tại không ai chống lại được, trong lời nói thật mịch lạc!

Diệp Thanh mắng:

- Mấy lão cổ đông, nói như thế nào mà bán luôn, chẳng lẽ ngài và bọn họ nhiều năm giao tình như vậy đều không bằng một chút tiền trinh sao?

Trương Hạo Bác lắc lắc đầu, nói:

- Ta xem Thịnh Tuấn Phong người này, lòng dạ hiểm độc, hơn nữa bảo vệ bên cạnh hắn mang theo một cỗ dã tính sát khí, việc mua lại tất cả cổ phiếu không phải thủ đoạn dùng một chút tiền bạc! Ta biết tính tình mấy bằng hữu kia, họ rất hiểu biết !

Diệp Thanh thở dài:

- Chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn sao? Ngài cực khổ dốc sức làm ra sự nghiệp, sao có thể bị người khác cướp đi mất! Nếu ngài phải dời đi, ta cũng tạm rời cương vị công tác mà đi! ghĩ thầm rằng, mình cũng có công ty mới, không phải lo ăn lo mặc , làm sao phải ở lại làm thuộc hạ làm việc cho Thịnh Tuấn Phong, bằng đất trống chịu chút khí sao?

Trương Hạo Bác nói:

- Đừng nói những lời như vậy! Ta hiểu ngươi, ngươi đối với Ngô Đồng Y Viện là rất có cảm tình, cố gắng ở trong này làm đi! Tương lai nói không chừng lão Trương ta còn có thể ngóc đầu trở lại!

Diệp Thanh lập ánh mắt lập tức sáng lên, thầm nghĩ, chỉ cần Trương viện trưởng ngài có hy vọng thế là tốt rồi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi họ Thịnh đi, một lần nữa khiến Ngô Đồng Y Viện trở lại tay của ngài ! Trương viện trưởng chính mình có ơn tri ngộ , bây giờ mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Hơn nữa, nhìn một lão nhân tâm huyết cả đời bị hẫng như vậy, chính mình vô tâm cũng không đành lòng?

Trương viện trưởng, ngài yên tâm, ta ở trong này hảo hảo thay ngài quản lý khoa cấp chẩn, chờ ngài trở về! Diệp Thanh chân thành nói.

Ha hả, hy vọng chúng ta có thể một ngày lại là cộng sự! Trương Hạo Bác đứng lên sang sảng cười to, nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh, ào ào rời đi!

Diệp Thanh nhấp hé miệng, cũng không biết nên nói cái gì đó, Trương viện trưởng, đối với mình thật là tốt, trước khi đi, không ngờ chỉ tìm một mình mình đến nói chuyện, nghĩ đến là biết cảm kích tính tình của mình, sợ chính mình nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà rời cương vị công tác đi!

Diệp Thanh trở lại tầng khoa cấp chẩn, vừa mới vào cửa, liền giận tím mặt, bởi vì đụng phải cái tên đối diện làm hắn cực kỳ chán ghét!

Này Vương Bát Đản còn dám tới chỗ này diễu vỡ dương oai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK