Một âm thanh vang lên,tuy là rất nhỏ,nhưng Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngay lập tức bị kích động,rồi đột nhiên nhảy dựng lên,nhanh chóng tách nhau ra.
Chân phải của Diệp Thanh nhẹ nhàng đặt lên vách đá,người ngửa ra sau,tự như một con cá lớn trắng xóa,mặt nước lan tỏa ra ngoài,bên trong lại lộ ra một vẻ đẹp mờ ảo,cùng lúc đó,tiện tay vùng vẫy thoải mái,thoáng cái đã mang quần bơi lên, cậu nhỏ của Diệp Thanh ngay lập tức bị che lại.
Kiểu tình hình vừa rồi,hai người đúng là đều mặc đồ bơi,chỉ có điều,đẩy nhẹ ra một chút là có thể mọi người đều hiểu rồi.
Mã Tiểu Linh vừa rồi còn nói chân bị bong gân mà,bây giờ đã hồi phục sinh lực rồi,bộ dạng như chưa từng bị gì vậy,cũng xê dịch sang bên cạnh một ít,tách ra khỏi Diệp Thanh tầm hơn 2 thước,tựa lưng vào bên cạnh bồn tắm ,hai chân ung dung,để nước nóng giúp bản thân xoa dịu sự mệt mỏi.
Cuộc đại chiến vừa rồi,mặc dù cô ấy toàn chịu thiệt thòi,nhưng cũng cực kỳ hao hụt sức lực trong đời sống nam nữ,bất kể nam hay nữ,đều đơn thuần là sức khỏe,ko có ai là chưa từng phiền lụy.
- Chị Tiểu Linh,chị lại đây kỳ lưng cho em.
An Tiếu Trúc nhẹ nhàng mở một chút khe hở,lộ ra vầng trán và cái cổ trắng như tuyết,xinh đẹp như một con Thiên nga vậy,Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh hai người thản nhiên cười,sau đó nói:
- Á,em……haha,được rồi.
Mã Tiểu Linh đã ý thức được bản thân không còn chút sức lực nào,nhưng nhất thời chột dạ,vẫn đồng ý bất chấp mọi khó khăn.
- Vâng, em chờ chị.
An Tiếu Trúc cười duyên,liền quay đầu đi,tiếp tục tắm vòi hoa sen,lại một lần nữa nghe tiếng nước ào ào phát ra từ bên trong.
Mã Tiểu Linh liền thở phào nhẹ nhõm,Diệp Thanh lại một lần nữa tiến lên phía trước ôm cô,hôn một cái,cười hì hì nhỏ giọng nói:
-Em còn có thể đi hay không đây?
-Đi chết đi.
Mã Tiểu Linh cười e thẹn,đấm một cái vào vòm ngực rắn chắc của anh,ra vẻ nũng nịu nói:
-Em không thể đi,vậy thì anh ôm em đi vậy.
-Thật ra anh muốn,nhưng lại sợ An Tiếu Trúc biết
Diệp Thanh cười nói.
-Vậy ôm đi
Mã Tiểu Linh nháy mắt nói.
-Ôm thật sao?
Diệp Thanh sửng sốt hỏi.
-Đương nhiên là thật rồi,em đi đường khẽ một chút,cô ấy không biết được đâu.
Mã Tiểu Linh đưa tay vòng dài qua cổ,ra trước ngực Diệp Thanh.Vô ý chạm vào ngực Diệp Thanh,làm cho Diệp Thanh bất ngờ trong phút chốc lại một lần nữa ngẩng đầu,rướn người lên,
-Như thế này không tốt sao?
Diệp Thanh có chút động lòng,muốn thử xem sao,tự nhủ,Tiểu Linh này cũng to gan như vậy,có điều,lại có chút chột dạ.
-Vậy anh ôm hay không ôm đây?
-Ôm thì ôm
Diệp Thanh bỗng
Lập tức nhảy lên bờ đi,thân hình tự nhiên không dính chút nước,rơi xuống đất không một tiếng động,quả thật so với con báo nhanh nhẹn nhất cũng phải gấp ba lần,sau đó hơi cúi người xuống.Mã Tiểu Linh sờ cổ cười khanh khách.
Diệp Thanh thì lại quơ vòng eo thon nhỏ của cô,sau đó cũng không buông xuống,rồi đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân hình kiều diễm,như vuốt ve một đứa trẻ vậy,ôm cô gái tóc ngắn này.An Tiếu Trúc từ hướng nhà tắm đi đến.
-Em ý
Mã Tiểu Linh nắm lấy tai anh ta,vô cùng đáng yêu.
Diệp Thanh thuận thế đi về phía đỉnh núi Bội Lôi,độ cao vừa phải,không phải là đang ngay kề bên sao?Nho ngay bên miệng lý nào lại không ăn?
Mã Tiểu Linh cười
Liền đẩy hắn ra,chỉ sợ chính mình lại bị thằng nhãi này biến thành không kiềm chế được,nếu như thật,hiện tại nhà tắm gần như vậy,bị An Tiếu Trúc nghe thấy thì chết.
-Được rồi,thả em xuống đi.
Tới cửa,Mã Tiểu Linh liền nháy mắt mấy cái,cười không ngớt,nhưng không nói gì,nhưng Diệp Thanh lại hiểu ý của cô ấy,ngay tức thì thả cô ấy xuống,sau đó Mã Tiểu Linh chui vào phòng tắm.
Diệp Thanh lập tức nhìn ngẩn ngơ,em…,Tiếu Trúc tắm,cửa không khóa là do quên khóa hay vốn dĩ đã có thói quen đó?Hay là cố ý?Trước đây tắm gội ở trong nhà của mình,lẽ nào cũng không khóa cửa sao?Thật khinh suất quá,sớm biết trước thì thời gian đó đã vào trong rồi.
Liền lắc đầu rồi cười,mình đúng là nghĩ ngợi lung tung rồi,cho dù cô ấy có không khóa cửa,đoán rằng mình cũng sẽ không vứt hết thể diện để đi vào trong,không thể làm lỡ việc học tập của cô ấy,sao có thể nói một đằng làm một nẻo đây?Thi đại học là chuyện đại sự của đời người,không thể bỗng nhiên mà được.
Tuy rằng Diệp Thanh không thi đại học,nhưng cực kỳ quan tâm tới Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc,có lẽ là cô ấy trước đây không được học đại học,nên mới nghĩ,Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc nhất định phải thi vào một trường đại học danh tiếng,coi như hoàn thành ước mơ của chính mình.
Mặc dù đang trong phòng tắm,thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái,rất kiều diễm,làm người ta có những mơ tưởng hão huyền,nhưng Diệp Thanh lại rất nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ đen tối.Không vì người khác,đàn ông thì sao,không làm trước thì sẽ rất thèm khát,nhưng một khi đã thỏa mãn thì,dạng sinh lý dục vọng đó sẽ yếu đi.
-Ôi,đến bao giờ tôi mới trở nên yêu đương lăng nhăng như vậy đây?
Nhớ lại hồi học trung học,hồi cấp 3 thầm mến Hứa Tinh Tinh,sáu năm như một ngày,có điều chưa bao giờ thay đổi,và cũng chưa hề để ý tới người con gái nào khác.
Ngược lại tôi rất xin lỗi Tiểu Linh,và có chút không phải với Tiếu Trúc-bạn cùng lớp với Diệp Thanh
Bản tính rất xấu lại đã phát tác,bắt đầu tự trách mình,vì tính phóng đãng của mình mà hối hận,không ngờ ngay trước mặt Tiếu Trúc,ở ngõ suối nước nóng lại lớn tiếng như vậy,dường như càng vậy lại càng kích thích,thật sự là không nên thấp quá
Đã quên hoàn toàn rồi,vừa nãy như lọt vào trong sương mù ,cũng không thể biết được có bao nhiêu người đàn ông đê tiện nữa.
Hắn lại xuống bể tắm,vội vội vàng vàng,bọt nước bị đánh tan,khiến cho nước xối ào ào,theo đó nhanh chóng rửa sạch thân dưới,lại một lần nữa mặc quần bơi vào.
Chuyện này làm Diệp Thanh lập tức đổ mồ hôi,không ngờ cửa cũng chưa đóng,nếu như cuộc chiến dữ dội với Tiểu Linh mà đột nhiên bị ai nhìn thấy thì thực mất mặt về tới tận nhà,sợ rằng so với việc bị An Tiếu Trúc nhìn thấy thì còn xấu hổ gấp 3 lần.
-Bác sĩ Diệp,bác sĩ Diệp,van xin anh,đi cứu lấy Đại Dũng
Người con gái vẻ mặt hoảng loạn tái mét chạy vào,vừa trông thấy Diệp Thanh,hốt hoảng kêu lên,tuy rằng đã trong đầu đã từng có suy nghĩ,căn phòng này chỉ có một mình Diệp Thanh thôi hay sao?Nhưng cũng chưa nghĩ sâu xa,chỉ cho rằng hai mỹ nữ này đã đi rồi cơ.
Lúc này,An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh không biết làm gì trong nhà tắm mà không thấy động tĩnh gì,cũng không thấy tiếng nước.
-Đại Dũng?Ồ…là cô sao?
Diệp Thanh nhìn không chớp mắt,lập tức hiểu ra,cô gái này cũng là kẻ đã đụng tới Lục gia,được gọi là “Dũng ca” sao?là con gái à?Thay quần áo xong,liền toát ra một loại mùi hương khác biệt,vừa rồi vì vội vàng quá,nên Diệp Thanh cũng không nhận ra là cô ấy tới
-Đúng,đúng,đúng,là tôi,là tôi
Giang Lỵ gặp Diệp Thanh tự mình nhận ra,liền mừng rỡ,đã chạy tới van xin:
-Bác sĩ Diệp,trước đây đã đắc tội,là chúng tôi không đúng,nhưng bây giờ Đại Dũng phát bệnh,bệnh viện thì lại cách xa,tạm thời xe cứu thương chưa tới được,mong rằng bác sĩ Diệp không so đo chuyện trước đây,ra tay cứu giúp.
Giang Lỵ nhanh nhảu nói
Cô ấy biết Diệp Thanh là bác sĩ,hơn nữa y thuật còn rất cao,hình như còn nổi tiếng xa gần là thần y thế gia,nên mới mặt dày đến đây cầu cứu.
Tuy nhiên,người yêu của cô ấy và Diệp Thanh đã từng có xung đột,đối phương chưa chắc đã chữa trị,nhưng bây giờ tình hình đang khẩn cấp,đành bất chấp tất cả vậy.
-Nhưng...
Diệp Thanh có vẻ hơi do dự,người đàn ông đó,trông có vẻ không phải là người tốt,mình có nên cứu không đây?
Cứu đi,không biết sau này còn có bao nhiêu người bị hắn ức hiếp nữa đây?Thôi không cứu,nếu chẳng may là chững bệnh nặng,đó chẳng phải là một mạng người hay sao?Người này mặc dù đáng ghét,nhưng có làm chuyện gì trái với đạo trời hay không chính mình cũng không biết được.
Trong đầu Diệp Thanh,liền xuất hiện hai kẻ tiểu nhân,cùng với vẻ mặt độc nhất vô nhị của anh ấy,một kẻ là nhân từ,một kẻ là ác nghiệt,các chấp ngân châm to,binh boong lách cách,có điều Diệp Thanh này,dù sao cũng là người lương thiện,dễ mềm lòng,nhất là,đối phương lại là một cô gái đẹp,vận mỏng,đang không ngừng cầu xin mình.
“keng keng keng keng keng”
Gần như là trong vòng vài chiêu,hiệp sĩ có tiếng là nhân từ này,liền ra một thương,như một tia chớp,giết chết cái phần độc ác kia,trong hư không tiêu tan vô hình.
-Bác sĩ Diệp,tôi quỳ xuống xin anh đấy
Giang Lỵ bắt gặp ánh mắt Diệp Thanh lóe lên vẻ do dự,trong lòng vốn đã không có lòng tin nay lại càng thêm hoảng loạn,nhưng lúc này không còn quan tâm gì nữa,hai đầu gối khuỵu xuống,quỳ sụp trước mặt Diệp Thanh,đầu cũng cúi thấp xuống,quả thực là hết sức mềm yếu.
Giang Lỵ vóc dáng đầy đặn,ngọc ngà,viên mãn,suy cho cùng vẫn còn ít tuổi,so với vẻ đẹp của An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh có nhỉnh hơn chút.Quỳ xuống trước ngực giống như hai quả bóng rổ lớn,cặp tuyết lê gần như chạm tới mặt đất.
Tuy thằng nhãi Diệp Thanh này vừa mới thỏa mãn,lúc này cũng thấy được một sự thay đổi đáng sợ của bất kỳ người đàn ông nào.Quan sát một cảnh tượng một người con gái đẹp gần đến như vậy,ai cũng đều cuống cuồng sợ hãi thôi.
Giang Lỵ cũng là một người con gái thông minh, sáng dạ,hiểu chuyện ,khéo léo,ngẩng đầu lên vừa thấy ánh mắt Diệp Thanh như vậyliếc nhanh xuống bộ ngực của mình,làm sao còn có thể không hiểu ra được đây,biết được đối phương có thể muốn dùng cái này để trao đổi,liền vui sướng phần nào,nghĩ trong lòng,chỉ cần ngươi có thể cứu được Đại Dũng,chị đây cho ngươi được lợi chút lại như thế nào?
-Mau đứng lên,mau đứng lên,bây giờ là xã hội gì rồi mà còn quỳ lạy như thế này nữa.
Diệp Thanh đương nhiên không nhận cái kiểu lễ tiết này,ngay lập tức nhảy đến bên kéo Giang Lỵ đứng dậy.
Giang Lỵ yếu ớt,e thẹn đứng lên,sau đó cố ý trượt chân,thuận thế ngả mình dựa sát vào người Diệp Thanh.
Diệp Thanh tự nhiên né thật nhanh,Giang Lỵ liền đứng chới với,thân hình mềm mại lảo đảo,thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống,cùng lúc,hào,nhũ lắc lư mê hoặc lòng người,hồn xiêu phách lạc.
“Ừng ực”
May mà Diệp Thanh nhìn người đẹp quen rồi,lúc này ham muốn đen tối muốn gây chuyện là đương nhiên.Thật là muốn hắn làm gì đó sao.Anh tuyệt đối không làm ra cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?Hơn nữa,Tiểu Linh và Tiếu Trúc còn đang trong nhà tắm,không biết là đang làm gì,nhưng cư nghĩ đến lúc này học đang nghe lén mình chẳng hạn,chống cự không được,vậy có còn là người nổi nữa không?Chẳng phải sẽ khiến hai cô ấy xem thường sao?
Chừng ấy thôi cũng khiến anh ấy phải ngay lập tức lui về phía sau,mắt không dám nhìn thẳng.
-Bác sĩ Diệp,chỉ cần anh cứu người yêu của tôi,tôi nhất định có thể để anh tùy ý xử trí
Giang Lỵ để Diệp Thanh nâng vững thân mình,đôi mắt đẹp duyên dáng khẽ đưa,thuận thế áp sát bầu ngực đầy đặn nép vào ngực Diệp Thanh,bộ dang lả lơi.
Diệp Thanh ho lên hai tiếng,đánh trống lảng,nói vẻ nghiêm túc:
-Cứu người quan trọng hơn,cái tên lăn lộn..à,bệnh nhân đó giờ ở đâu?
-Ở bên ngoài sân à, Sơn Trang,mặc dù có vài nhân viên biết chút y thuật,cũng có chút dụng cụ cấp cứu,nhưng một chút hiệu quả cũng không có,đúng là bức chết người ta mà.
Ánh mắt Giang Lỵ thoáng hiện lên một chút khác lạ,rất đỗi ngạc nhiên về Diệp Thanh,không ngờ đối mặt với mình mà lại kiên cường đến vậy,không chút xao động.
Ôi quả thật là một người đàn ông tốt,loại đàn ông này,trên đời còn được bao nhiêu đây?
Thanh tú thoát tục,hào hoa phong nhã,vừa nhìn đã biết là sinh viên giỏi của một trường đại học danh tiếng,xem ra vẫn chưa nhiều tuổi,không chỉ trình độ tốt,y thuật cao,ở trường đại học còn không để ý tới những cô gái xinh đẹp,thật đáng tiếc,mình sai rồi,muốn quay lại cũng không còn cơ hội.
Giang Lỵ nghĩ,trong lòng còn hơi chút tiếc nuối và cảm giác mất mát,cô cũng chỉ là một đóa hoa ban,cũng chỉ là muốn tìm một người có bản lĩnh như Diệp Thanh vậy,mà lại cứ hết lần này tới lần khác cùng một người đẹp trai,nho nhã như bạn trai của mình vậy.
-Đi thôi
Diệp Thanh lau khô mình một cách thuần thục rồi mặc áo khoác vào,liền theo Giang Lỵ chạy ra ngoài,còn chưa sang năm mới,bên ngoài tiết trời mùa xuân hơi se lạnh,nhiệt độ thấp nhưng vẫn đủ ấm,hơn nữa vẫn còn rất nhiều người xung quanh đang nhìn,không thiếu mỹ nữ,anh thân trinh ra ngoài,ít nhiều có chút gây trở ngại cho việc cứu chữa,hơn nữa y linh bảo tháp còn đang trong túi áo khoác,ngân châm,vân vân…cũng đều ở bên trong.
Trong nhà tắm,Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc nhìn nhau cười,sau đó nhanh chóng mặc quần áo,thu nhặt đồ đạc vừa rồi của hai người,nhưng hai tên tiểu đầu một trên một dưới vẫn đang lén lút nhìn theo kẽ cửa bên ngoài,xem biểu hiện của Diệp Thanh thì rất rõ ràng.
Mã Tiểu Linh thật lòng nói:
-Tiểu tử này,là chính nhân quân tử thật sao? nhưng,hắn vốn dĩ là chính nhân quân tử là được rồi,chỉ có điều,trong thời gian ở cùng với mình,có chút hồ đồ.
An Tiếu Trúc lại bột miệng:
-Người này càng ngày càng có sức hấp dẫn,đến một người không quen biết gì cũng còn muốn câu kéo.Chính mình cũng còn muốn câu.Câu hắn ư,không khỏi đỏ mặt.
Thanh trúc sơn trang,Thiên đình rộng lớn trong bệnh viện,mười mấy suối nước nóng rộng rãi,bên trong cả trai lẫn gái,già trẻ lớn bé vốn đều từ dưới nước lên,đang ngâm tắm,đều tụ tập lại một nơi,vây quanh một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh,bàn luận sôi nổi,còn vài nhân viên của sơn trang suối nước nóng đang đứng một bên,tuy nhiên đều bó tay không làm gì được,căn bản là không hiểu được rốt cuộc là bệnh gì.
- Bác sĩ Diệp,chính là bên kia
Giang Lỵ mặc áo tắm,đi theo Diệp Thanh chạy ra cửa,sau đó chỉ về chỗ đám người đang tụ tập đông đúc ở phía xa,lo lắng kêu lên:
-Được
Diệp Thanh gật đầu,sải bước,bỏ lại Giang Lỵ,một mình đi,Giang Lỵ đi chậm,người bệnh thì không đợi được,hơn nữa,tự mình không phải đã biết được chỗ rồi sao.
-Mọi người nhường đường,tôi là bác sĩ,để tôi tới xem sao nào.
Diệp Thanh vừa dãn tách đám đông ra,vừa cao giọng nói,mọi người lập tức mở ra một lối đi.
Diệp Thanh đi qua,liền nhìn thấy Đại Dũng nằn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.Tiếng thở dài,tứ chi giật mạnh quá mức bình thường.
Lúc này mới ngồi xổm xuống,lật mí mắt của đối phương lên xem,rồi lại mở miệng ra xem,chỉ thấy một mùi cực kỳ tanh tưởi,buồn nôn truyền tới,giống như trái táo thối rữa bảy tám ngày rồi vậy.Lưỡi thì chuyển sang màu vàng.Bắt mạch,kiểm tra thì phát hiện thân thể nóng bỏng,dường như phát sốt.
Bên cạnh còn có một bãi nôn lưu lại dấu vết,hiển nhiên đã sớm bị nhân viên rửa sạch còn sót lại.
-Bác sĩ,người bệnh mắc phải bệnh gì vậy? Cứu sống được không?
Mọi người nhìn Diệp Thanh trẻ như vậy,y pháp thì hình như là Đông y,lập tức cảm thấy không tin tưởng,Đông y vốn dĩ không sở trường về cấp cứu,hơn nữa,tiểu thầy thuốc này sợ rằng chỉ là nghiệp dư thôi,hay là người học việc?
Hành nghề đông y này,hiểu rộng uyên bác,nếu không là loại lão Đông y tóc hoa râm,tựa như lão thần tiên,không thể làm cho người ta có lòng tin tưởng nhiều được.
-Là bệnh tiểu đường cùng chứng trúng độc chua,là tiểu một loại biến chứng cấp tính của tiểu đường,nếu dùng Đông y mà nói,là tám chữ”đàm nhiệt phạm tâm,đục độc đóng khiếu”
Diệp Thanh liếc mắt một cái nhìn người vừa đích thân đặt câu hỏi,lúc này liền đưa ra cả Đông y và Tây y để chẩn đoán bệnh trong lòng có chút không sảng khoái,nghĩ thầm :“giờ là lúc nào rồi,mà ngươi còn quản y thuật của ta thế nào?có thể có thầy thuốc đến cứu đã là vô cùng may mắn rồi”
Người này,rõ ràng không có quan hệ gì,không liên quan gì với Đại Dũng,nên mới thản nhiên nhìn như thế sao? Ngươi xem Giang Lỵ kia,vì người yêu của mình,cũng không quản y thuật của mình như thế nào,ngay cả bản thân cũng có thể hi sinh.
Mà chính mình,cũng là coi trọng điểm này ở cô ấy,cảm thấy cô gái này còn đáng học hỏi,nên mới không tính toán chuyện trước đây,ra tay cứu giúp.
Diệp Thanh nói xong.liền lấy từ túi quần ra một viên thuốc gói trong giấy tráng kim,xé tờ giấy ra,lúc này mới lộ ra một viên thuốc tròn,mùi thơm lan tỏa bốn phía,nhanh chóng nhét vào miệng Đại Đũng.
-Oa,an cung Ngưu Hoàng
Tại hiện trường cũng có người biết,liền nhận ra ngay.
Lúc này còn có người hỏi:
-An cung Ngưu Hoàng là cái gì?sao ngươi ngạc nhiên vậy?
Người nọ ngay lập tức nói:
-Cái này cũng không biết,ngươi thật là,An cung Ngưu Hoàng là một trong ba bảo bối cấp cứu của nền y học truyền thống quốc gia,hai loại còn lại được phân thành tử huyết đan và chí bảo đan,loại thuốc này,chỉ cần là sản xuất từ năm trước,ví dụ như sản xuất mười năm trước,rẻ nhất cũng phải có trên mười nghìn ,những loại mấy thập niên,mấy trăm năm truyền lại,sợ rằng trả một triệu cũng chưa có ai bán cho anh.