- Làm sao,khà khà,mày không dám giết tao à!haha,vậy thì đợi tao tới giết mày!Tao còn muốn giết toàn bộ nữ nhân của nhà mày nữa cơ!
Triệu Hồ Úy vẻ mặt dữ tợn,cười nói.
“phịch!” Diệp Thanh liền đá tới một cước!
Lập tức,toàn bộ xương cốt của Triệu Hồ Úy phát ra tiếng “răng rắc,răng rắc”,không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt,cả người tên cẩu tạp chủng ngã nhào vào vách tường bên cạnh!Đau đớn dữ dội quả thực khiến hắn phải ngất đi!
- Anh Diệp Thanh,bây giờ phải làm thế nào?
Vương Lan Lan lo lắng hỏi,tên họ Triệu này,quả thực là vô lại,suy đồi,giết cũng không xong,thả cũng không được!
Dương Văn Quân vẻ mặt cũng đầy lo lắng nhìn anh,tận đáy lòng vô cùng áy náy,nếu không vì mình,anh Diệp Thanh cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh khó khăn này!
- Không sao,để anh gọi điện tra hỏi gốc gác của người này!
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát,cũng nhớ lại tên họ Triệu này lúc trước kêu gào,từng nói hắn là dân giang hồ,nếu là dân giang hồ,Võ Đại Dũng hẳn là biết.
Rất nhanh,đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói vô cùng nhiệt tình,lại có chút nịnh nọt của Võ Đại Dũng!
- Lão Đại,ngài tìm tôi có chuyện gì vây?
Diệp Thanh liền kể sơ qua về tình hình một lần!
Võ Đại Dũng đột nhiên giận dữ,mắng:
- Cái tên ma cà bông đó,xách giày cho em cũng không đáng,vậy mà lại dám trêu chọc lão Đại!Xem ra emkhông móc mắt hắn ra,thật là uổng phí một đời mà, ngay lão Đại mà cũng không biết!
Diệp Thanh thầm nghĩ,ai biết tôi chứ?Anh cũng có phải là dân giang hồ đâu!Anh là viện trưởng bệnh viện mà!
Võ Đại Dũng nói:
- Lão Đại,đưa điện thoại cho cái tên họ Triệu đó,để tiểu đệ ta giáo huấn hắn một trân nhớ đời!
Diệp Thanh gật đầu,cũng chỉ có thể như vậy thôi,liền bướcđến,để điện thoại ở bên tai Triệu Hồ Úy!
Triệu Hồ Úy lúc bắt đầu còn vô cùng kiên cường,nhìn thấy Diệp Thanh đi tới,trong sự khinh thường còn kèm theo cả sự oán hận,nhưng khi nghe thấy đầu dây tiếng quát mắng ở đầu dây bên kia,dần dần,sắc mặt liền thay đổi liên tục,lúc thì hồng,lúc thì xanh,lúc lại trắng,lúc thì đen,quả thực là sắc màu phong phúđến cuối cùng,bất chấp đau đớn,liền thở hổn hển,rõ ràng là vô cùng sợ hãi!
- Anh Dũng,anh Dũng,em không dám nữa!
Triệu Hồ Úy hoảng sợ kêu lên,luôn mồm cầu xin!
Võ Đại Dũng hắn cũng gặp qua vài lần,có một lần gặp ở trong hộp đêm,muốn nịnh bợ cũng chưa nịnh bợ nổi,lúc này anh Dũng tức giận như vậy,sao có thể không nơm nớp lo sợ?Liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái,lập tức xem như thần thánh,kinh sợ một cách khó hiểu,cảm thấy lạnh người,bỗng bổ nhào xuống đất,hướng về phía Diệp Thanh không ngừng dập đầu xin tha thứ!
- Hừ,ngươi biết lỗi là tốt rồi!Hai người bạn này của tôi,tiền thuốc men,tiền tổn thất tinh thần, bồi thường kinh hãi ,ngươi cũng nên biết điều một chút chứ?
Diệp Thanh hừ một tiếng,bĩu môi,nói giọng vô cùng khinh thường,tuy là hỏi nhưng giọng điệu thì giống như là ra lệnh,Triệu Hồ Úy nào dám phản kháng!Lúc này ngoan ngoãn giống như là thú cưng vậy!
Triệu Hồ Úy ngay lập tức chẳng màng đau xót,ngọ ngoạy gọi điện thoại,sai tay sai tâm phúc đưa tới 300 ngàn hoa hạ tệ,về phần báo cảnh sát,tất nhiên là không dám!
Về phần hắn,bản thân bị Diệp Thanh đánh đập,tiền thuốc men,tiền tổn thất tinh thần, bồi thường kinh hãi tự nhiên cũng không dám có ý kiến gì!
Diệp Thanh yên tâm thoải máiđi xuống dưới!Đối với loại người như thế, không lừa thì cũng phí ,bình thường làm không biết bao nhiêu chuyện xấu! Xem hắn còn dám hé răng nửa lời nữa không!Sau đó,hừ lạnh một tiếng,liền tràn đầy khí phách dẫn Vương Lan Lan và Dương Văn Quân đi!
- Lại đây,Lan Lan,Văn Quân,ba trăm ngàn này hai người cầm đi,chia đều mỗi người 150 nghìn!
Ra khỏi cửa,ngồi trên xe,đưa hai người trở lại phòng trọ tạm thời,Diệp Thanh đã đem ba trăm ngàn ra,nói.
Phòng ở này chỉ là một phòng đơn ở nhà dân,điều kiện rất đơn sơ,nhưng bố trí cũng khá ấm cúng,còn có một mùi hương thoang thoảng,đó là điêm dừng chân của Vương Lan Lan và Dương Văn Quân tại đất Ninh Thành này , cùng nhà thuê chung.
- Không,không,anh Diệp Thanh,tiền này chúng em không thể nhận!
Vương Lan Lan lúc này từ chối nói,Dương Văn Quân cũng không ngừng lắc đầu!
Diệp Thanh có thể nhìn ra được,các cô thật sự không muốn,ấn tượng trong lòng lại càng tốt hơn!Hai cô gái này,thật đúng là hồn nhiên vô cùng,thử hỏi,ở thời đại coi trọng vật chất như bây giờ,lại có mấy người được như thế!Dù sao, 150 nghìn tệ,cũng đã đủ để mua một chiếc xe tốt,đối với những người nghèo làm công mà nói,vẫn là cực kỳkhiến người ta dao động!
Nhưng hai cô gái này,không ngờ chẳng mảy may động lòng,cảnh giới này,quả thật đã theo kịp Tiểu Linh!Mã Tiểu Linh từ lúc bắt đầu xuất đạo làm thầy thuốc,chưa bao giờ nhân qua tiền thưởng!Nhiều lắm là nhận một ít quà nhỏ như hoa tươi,hay loại hoa quả không đáng mấy tiền!
- Ba trăm ngàn này trước tiên cứ để ở chỗ anh,khi nào các em muốn thì tới lấy nhé!
Diệp Thanh có chút ngượng ngùng nói,vốn là đòi thay các cô,kết quả lại rơi vào chính hầu bao của mình!
Dương Văn Quân và Vương Lan Lan còn muốn từ chối,Diệp Thanh liền xua tay nói:
- Sau này có lúc khó khăn cần gấp!
Hai cô đành phải thôi.
Vương Lan Lan nói:
- Đáng tiếc,Văn Quân lại mất đi một công việc!
Diệp Thanh cười nói:
- Loại công việc này không cần cũng được!Không bằng các em đến công ty trang điểm của anh làm đi,công ty bọn anh đang tính mở mấy quầy kinh doanh ở Nam Kinh, nhan sắc mỹ lệ,khí chất trên cả tốt đẹp.Hơn nữa tính tìnhcũng thiện lương,đúng là chọn được người thích hợp mà!
Hắnlúc ở trên xe taxi cũng đã sớm nghĩ tới,sắp xếp cho hai cô gái này đến bệnh viện làm y tá hiển nhiên là không thể,các cô không học y học!Lý Tiểu Hổ không giống,thứ nhất là đệ tử của mình,thứ hai còn mang theo cả chị của hắn Lý Tiểu Miêu.
Đương nhiên,thật sự muốn sắp xếp hai cô gái này vào bệnh viện Bạch Quả cũng không phải là không được,chỉ có điều chưa phải là cách phát triển tiền đồ tốt nhất,còn không bằng sắp xếp tới công ty đồ trang điểm,Não Nhi không phải suốt ngày oán giận,thiếu người làm,tuyển người khó sao?
Hai cô gái lập tức nhảy lên reo hò,những chuyện đau lòng trước đó trở thành hư không!Anh Diệp Thanh thân mến không ngờ lại chủ động giúp đỡ chúng ta giải quyết vấn đề công việc,anh Diệp Thanh thân mến còn khen chúng ta dung nhanmỹ lệ,khí chất hơn cả tốt đẹp, lòng dạ thiện lương!khà khà!
- Cửa thành cửa thành cao mấy trượng?Cao ba mươi sáu trượng.
- Cưỡi ngựa trắng, mang đao, dưới cửa thành đi một vòng!
Đoạn đồng dao này chính là Nam Kinh “trong mười ba,ngoài mười tám” tổng cộng ba mươi mốt cửa thành của Ninh Thành,không biết bao nhiêu người ở Nam Kinh,thời thơ ấu đã từng hát qua!Đời Thanh tiểu thuyết gia Ngô Kính Tử trong tác phẩm “Môn sinh” của ông ấy,đem mười ba cửa thành của Ninh Thành,dựa theo hướng ngược chiều kim đông hồ,biên thành một đoạn vè thuận miệng,viết: "Tam sơn tụ bảo lâm thông tể, chính dương triều dương định thái bình, thần sách kim 11 cận chung trác, nghi phượng định hoài thanh thạch thành."
Trong đó “Triều Dương môn” là trung sơn môn hiện tại,mà trụ sở chính của hiệp hội y sư Ninh Thànhlại đúng ở phía đông bên ngoài đại lộ Trung sơn môn,đường số 28 và tòa nhà năm tầng!
Hôm nay,có rất nhiều bác sỹ,không thiếu các chuyên gia nổi tiếng đều tập trung ở nơi này,ở trong phòng hội nghị đều tự tìm bằng hữu quen biết,ngồi xuống,cùng nhau nói chuyện phiếm,ước chừng có mười mấy người,đều là cấp lãnh đạo của hiệp hội y sư Nam Kinh,trung tâm nòng cốt,như hội trưởng,phó hội trưởng,trưởng ban thư ký,thường vụ xử quản lý,quản lý,…vân vân.
Trên bàn bày rất nhiều nước uống,trà bánh!
- Ơ kìa,bác sỹ Lý,đã lâu không gặp,chúc mừng nhé!Nhưng nghe nói,ngài từ thường vụ quản lý đã được thăng chức lên Phó trưởng ban thư ký!
Một tay bác sỹ trung niên dáng người cao to,cái mũi rất lớn,làn ra ngăm đen hơi có vẻ buồn bã chào hỏi,cười lớn nói:
- Ha hả,thông tin còn chưa chính thức công bố đâu,đều là nói bừa thôi, không phải thật đâu !
Người đàn ông trung niên bụng phệ kia tên là Lý Thanh Bình,nghe nói như thế vô cùng cao hứng,lúc này khoát tay ,khiêm tốn nói.Kỳ thật,hắn đã vô ý để lộ ra ánh mắt,đã nói cho mọi người biết,hắn rất đắc ý!
Đối với người sắp thăng quan mà nói,chung quy lại là có người tiến tới nịnh bợ,lúc này,một bác sỹ nữ trung niên liền lại gần,cười hì hì nói:
- Trưởng ban thư ký Lý quá khiêm tốn rồi,ai chẳng biết chuyện ngài được chọn là chuyện ván đã đóng thuyền!kỳ lạ thật,còn chưa làm tới phó trưởng ban thư ký đã bắt đầu có người gọi là trưởng ban thư ký rồi!
- Trưởng ban thư ký Lý,về sau mong chiếu cố nhiều hơn ạ!
- Ha hả,khách khí khách khí!
Lý Thanh Bình nở nụ cười chan dạt dào.
- ài ,ta nói lão Đàm nhá,ngươi có biết lần này hội trưởng triệu tập chúng ta lại rốt cuộc là vì chuyện gì không?sao tôi cứ cảm thấy không khí không ổncho lắm!
Còn chuyện gì nữa,đương nhiên là vì chuyện của Y MinhTần Hoài!
- Hừ nhỏ tiếng một chút
- Lão Lục à,ngươi vừa mới từ nước ngoài giao lưu trở về,nói vậy là còn chưa biết rồi,gần đây Ninh Thànhxuất hiện một Y Minh Tần Hoài, khí thế to lớn,làm rất nhiều y sư của hiệp hội chúng ta đều bỏ đi rồi,ngay cả Phó trưởng ban thư ký Dương Cao Hân cũng phản bội tổ chứcdự định đầu quân cho kẻ thù!
- Củ chuối thật,thật hay giả vậy,lão Dương không phải đệ tử tâm đắc của hội trưởng sao?
- Đúng vậy,còn cần tôi phải nói sao,người này thật bất chính,nghe nói lão Trương cũng bị bệnh rồi!
- Thảo nào,tôi thấybuổi họp hôm nay,sao lại ít người như vậy,thì ra đều đi ăn máng khác1
- Chúng ta nên đi hay khồng?
- Ngươi đi đi,tôi không đi!
- Thiết ca là hạng người như vậy sao?
- Được rồi,được rồi,hội trưởng đến!
Im lặng,im lặng
- A,sao đằng sau lại theo sau một cậu thanh niên trẻ?
Chương Ngọc Tân làm hội trưởng nhiều năm nay rồi,tuy rằng mấy năm gần đây quản lý không mấy hiệu quả,nhưng ít nhiều vẫn có chút uy danh,vừa tiến đến,phòng hội nghị lập tức lặng như tờ!
Nhìn nơi này thưa thớt,thiếu mất năm sáu mươi người,Chương Ngọc Tân không khỏi càng thêm sầu khổ,nếu là trước kia,dù thế nào cũng có một trăm năm sáu mươi người,y sỹ trong hiệp hội lên tới vài vạn!Hiện tại suy sụp đến nỗi không còn nổi một nửa! bảo hội trưởng này làm sao chịu nổi!
- Xin chào mọi người!
Chương Ngọc tân ho khan hai tiếng,chấn hưng tinh thần một chút,liền cầm microphopne cao giọng nói:
- Hôm nay là hội nghị y sỹ Ninh Thành của chúng ta,năm nay là lần đầu tiên tổ chức hội nghị lớn,chủ yếu là làm thế nào để chấn hưng hiệp hội!Tuy nhiên trước tiên,chũng ta hãy hoan nghênh một đồng sự mới,chính là tiểu tử bên người tôi đây!
Lập tức,rất nhiều ánh mắt liền quét về phía Diệp Thanh,đầy đủ tò mò,khinh thường,hoài nghi….đủ loại cảm xúc không giống nhau!