- Ta? Vậy không được. vậy không được, ta trước ống kính rất xấu.
Diệp Thanh tất nhiên liên tục lắc đầu, như gõ trống.
Trần Du và Chu Vi đều cười hì hì.
Biện Thụy Tỳ nhìn chăm chú vào Diệp Thanh, bất ngờ cười lớn, ha ha nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thất tướng mạo khí chất của cậu rất được, là người hợp nhất để chọn lựa, cậu gắng sức đích thân ra trận nhé, hơn nữa, công ty của chính cậu mà, cậu không lên diễn thì ai lên chứ? Ai bảo cậu đuổi Lý Chấn Hoa đi chứ.
Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Diệp Thanh khẽ ửng lên,cái gì, anh lớn như thế này rồi, chụp ảnh cũng chưa chụp qua mấy tấm, không ngờ, không ngờ, anh phải quay quảng cáo? Vậy khiến cho tình người đặt ở đâu, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
- Diệp Thanh, nhận đi, nhận đi.
- Hãy tin vào chính mình, cậu nhất định có thể làm được.
- Anh Diệp Thanh ~
Tất cả mọi người cùng khuyến khích, cuối cùng Diệp Thanh không còn cách nào, đành phải ỡm ờ nhận lời, giống như vợ bé động phòng hoa chúc vậy, thẹn thùng nhận.
- Diệp tiên sinh, cậu không cần phải sợ, thật ra mấy cảnh quay rất đơn giản, lời kịch cũng không nhiều, cậu chỉ cần diễn tự nhiên là được, hơn nữa, cậu không phải là diễn viên chính mà.
Biện Thụy Tỳ thấy hắn nhăn nhăn nhó nhó, không khỏi lấy làm kì, thầm nói, ban nãy dạy dỗ Lý Chấn Hoa, như cây kim giấu trong chăn, giết người không thấy máu, mạnh mẽ đó ít người có thể kịp.
Xem ra ở hắn như bão nổi trấn tĩnh mà thản nhiên, khác xa so với tiếng gào thét phẫn nộ như mắc chứng cuồng loạn đến càng có sức mạnh, càng có lực sát thương đối với yêu cầu phải cũng phải cao hơn một bậc.
Đó giống như, một người dùng kiếm sắc chém người, người người dùng thanh kiếm gỗ chém người, nhưng thanh kiếm gỗ lại chém sâu hơn chút, đó không phải đã nói rõ ràng, công lực của người dùng kiếm gỗ thâm hậu hơn một chút sao?
Diệp Thanh dù sao cũng là người lãnh đạo lâu rồi, Trưởng khoa , Viện trưởng đều làm qua rồi, hơn xa ngày xưa, rất nhanh điều chỉnh tâm trang, trở nên tự nhiên, Chu Vi cũng không ngờ siêu trình độ phát huy, cảnh đầu tiên không ngờ quay thuận lợi, dường như không sao kêu dừng.
Làn da u ám, mặc trang phục bình thường, Chu Vi như con vịt con xấu xí, trong thành lầu nguy nga tráng lệ, thấy lúc bạn trai cũ Diệp Thanh đang dắt một cô gái da trắng nõn nà xinh đẹp (Ninh Não Nhi), nghĩ đến tình cảm của mình đối với Diệp Thanh, còn Diệp Thanh không ngờ có nhiều bạn gái như vậy, không ngờ nhất thời ảo giác khiến mình hoàn toàn nhập vai, lập tức như bị sét đánh, sống mũi cay cay, nước mắt trong suốt “ ào ào” tuôn rơi.
Điều này, không những nhân viên công tác của Chu Vi đều ngạc nhiên, xem thấy như say như mê, ngay cả Biện Thụy Tỳ suýt chút nữa cũng hoa chân múa tay, quả thực vui mừng vô cùng nhảy lên.
- Chu Vi tốt, Chu Vi tốt lắm, không ngờ một khi tâm trạng nhập vai, kỹ thuật diễn xuất lại tốt như vậy, quả thực dày công tôi luyện, có thể so với các diễn viên đã tích cóp nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất, lại thêm dung nhan xinh đẹp xuất thần, ít người bì kịp. tương lai trong làng nghệ thuật quả nhiên là cây kỳ diệu, mới xuất hiện một lần là nổi tiếng.
Hai cặp mắt sắc bén của Biện Thụy Tỳ được che lấp bởi cặp lông mi dày, quả thực cực kỳ hưng phấn, mắt lóe sáng, như vừa phát hiện một mầm non kỳ diệu.
Không biết,Chu Vi người ta là diễn xuất tốt như vậy tự bản thân, nếu đổi nam diễn viên khác cùng diễn, chắc Chu Vi tìm không nổi cảm giác.
Ninh Não Nhi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Vi, không khỏi trong lòng kinh ngạc, thầm nói, Diệp Thanh này thật càng ngày càng ăn chơi, ngay cả đại minh tinh thiên hậu tương lai, cũng giành tấm chân tình cho hắn, biểu lộ thực sự đáng chết, lúc này đanh đá kéo cánh tay mềm mại của cô, hung hăng nhéo mạnh ở giữa lưng một chút.
Hết lần này đến lần khác Diệp Thanh lúc này đang giả vờ, lấy vẻ mặt thay lòng đổi dạ như Trần Thế Mỹ, không thể hiện ra ngoài được, đành phải gắng chịu đau, ngoan ngoãn nhận đồng thời nội tâm cũng có chút thỏa mãn, gì cơ, hai đại mỹ nhân vò mình tranh giành ghen tuông, tuy là đang diễn, vô cùng có khả năng là giả nhưng cũng khiến người khác vui vẻ đúng không?
- Tốt tốt tốt lắm, thực quá tốt, lập tức đổi trang phục, chúng ta lên cầu lớn trên sông Tần Hoài, quay nửa đoạn.
Biện Thụy Tỳ liên tiếp nói ba chữ “ tốt”, thầm nói, Diệp Thanh này thực có phúc tướng, hắn vừa đến, lập tức giải quyết xong sự việc, không ngờ so với đại minh tinh Lý Chấn Hoa còn mạnh hơn, thực là kỳ lạ.
Ba người đều có chút nhập vai, đoạn sau tất nhiên cũng quay rất thuận lợi khác thường, Chu Vi thấy Diệp Thanh choáng với dung mạo xinh đẹp của mình, lúc lần nữa vào trong lòng mình, quả thực vui mừng lộ rõ trên mặt, nhoẻn miệng cười, dường như tiên nữ xinh đẹp giáng trần, mê đắm hàng nghìn chúng sinh, hai đôi mắt thanh tú, như hàn tinh chợt sáng lên, khiến mỗi người có mặt ở trường quay cảm động.
Lúc này cũng không có cảnh của Ninh Não Nhi, cô đứng một bên, nhìn cảnh tượng “ ngọt ngào” này, mình lại cảm thấy chua xót, lập tức lắc đầu cười, thầm nói mình sao vậy, chẳng qua là quay quảng cáo thôi, sao mình cảm thấy như sự việc thực sự xảy ra vậy?
Trần Du tất nhiên nhìn ra sắc mặt khác thường của cô, tiến lên cười hì hì nói:
- Sao, ghen hả? Nếu không, tối lôi hắn về, tôi nhượng lại phòng cho hai người thoải mái.
- Nha đầu chết tiệt, nói hàm hồ gì vậy hả?
Ninh Não Nhi lập tức xấu hổ, tâm tình mất mát quét một cái liền biến mất, hờn dỗi tức giận rung động hồn người, nói về dung mạo thanh tú, phong tình các loại tuyệt nhiên không thua kém Chu Vi.
Biện Thụy Tỳ xấu vẫn là xấu, nhưng khí chất lỗi lạc, thời trẻ tuổi cũng là phong lưu lãng tử, có thể nói là người từng trải, lúc này cũng hồi vị, trong lòng lập tức khâm phục Diệp Thanh vô cùng, thầm nói, tiểu tử giỏi lắm, còn bắt cá mấy tay phức tạp, thực sự không nhận ra, khó trách khó trách, tuy nhiên hợp với quảng cáo ngắn của ta, ha ha.
Ừm, thật kỳ diệu, hơi biểu hiện một chút đã khiến tình cảm nhuần nhuyễn vô cùng, lại thêm, âm nhạc hay quả thực rất có hồn, tác phẩm có hồn như vậy nếu không gây sóng thực sự không còn lý trời, không còn cách nào Lão Biện ta lại cho ra lò một tác tinh phẩm.
- Ninh tiểu thư, tối nay cùng ngắm trăng ăn một bữa cơm được không?
Tông Triệu Lâm tuy có chút không vui, nhưng hùng tính, kích thích trong người đã chiếm thượng phong, lúc này tiến lại mời Ninh Não Nhi.
Trước đây lúc y bàn bạc kinh doanh ở Lĩnh Nam quen Ninh Não Nhi, lúc đó ngạc nhiên vì sắc đẹp, nhớ mãi không quên, thèm nhỏ dãi, không những lúc đó hứa rất nhiều kênh tiêu thụ ưu đãi, còn không tiếc xuống tay làm rất nhiều kinh doanh,thẳng một đường theo từ Lĩnh Nam đến Ninh Thành có thể nói là tin tưởng vô cùng.
Vốn nghĩ sau khi Ninh Não Nhi khéo léo từ chối, tất nhiên nằm trong lòng bàn tay mình rồi, nào ngờ, giữa đường không ngờ xuất hiện một công tử bột, sao có thể khiến y không vội được?
Thịt thiên nga đến tận miệng, ông nhất định phải ăn được.
- Tông tổng, xin lỗi, Diệp tổng chúng tôi hôm nay vừa đến, lát nữa nhất định sẽ hỏi các việc công ty, tôi thân là thuộc hạ, không thể không báo cáo lại.
- Vậy đợi các người nói xong rồi đi.
Tông Triệu Lâm cười ha ha nói, thầm nói, báo cáo công việc, sẽ không nhân cơ hội làm chuyện đó chứ? Ông sẽ phá các người…