Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 568: Gặp gỡ tình cờ.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

- Thực sự là chịu hết nổi cậu rồi, cứ như là con trâu đực ý!

Nhan Tuyết Khâm toàn thân bủn rủn, giống như một bãi bùn mềm mại ướt sũng thơm nức mùi thơm vô tận, ngoan ngoãn rúc vào lòng Diệp Thanh, thở gấp lí nhí nói.

- Ha ha, chẳng nhẽ chị không thích mạnh mẽ sao?

Diệp Thanh cười một cách xấu xa, véo vào đùi cô một phen, hỏi.

- Nhưng mà cậu hơi quá mạnh một chút!

Ánh mắt mơ màng của Nhan Tuyết Khâm hơi chợt lóe lên, hình như là chợt nhớ đến điều gì đó, nụ cười mang chút đùa giỡn nói:

- Tôi coi như hiều tại sao Tiểu Linh lại đại độ như thế rồi!

- Hả?

Diệp Thanh lập tức căng thẳng, chột dạ, em nghĩ xem lúc chúng ta làm việc này, có thể đừng lôi người con gái khác vào không hả? Cái này làm anh đây làm sao có thể kham nổi?!

- Haha, cậu mà cũng biết xấu hổ à! Tên lăng nhăng bại hoại!

Nhan Tuyết Khâm nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, chọc nhẹ vào sóng mũi hắn, cười nói:

- Cậu giống như một con rồng hung dữ, đứa con gái nào mà chịu được chứ, Mã Tiểu Linh nhất định không phải là ngoại lệ! Cô ấy là muốn, để chúng tôi giúp cô ấy chia sẻ chút áp lực đây mà!

- Choáng!

Anh bạn Diệp Thanh suýt chút nữa thì ngã ập xuống, cái cô Tuyết Khâm này, xưa nay là tấm gương tốt cho người khác, trên giảng đường quả thực thục nữ đến không chịu được, không ngờ rằng, cũng có lúc nói ra những lời lẽ lưu manh như thế này! Có điều người con gái như vậy mới là người con gái thực sự, mới càng có hứng thú không phải sao!

Diệp Thanh suy nghĩ cẩn thận, hình như là cũng đúng đấy chứ nhỉ! Cứ nói luôn bây giờ, tuy là chinh phạt cả bốn năm tiếng đồng hồ, Nhan Tuyết Khâm sớm đã liên tục cầu xin hắn tha cho, thậm chí còn có vài lần suýt thì ngất đi, nhưng, bản thân vẫn cứ bị tên “tiểu Diệp Thanh” như long tinh hổ mãnh vẫn cứ ngẩng đầu te te, quả thực là có hợp thêm bảy tám nghìn lần nữa cũng không thành vấn đề gì! Chỉ có một người con gái đúng là không thể thỏa mãn!

- Chị bây giờ cũng muốn có người đến giúp chị sao?

Diệp Thanh cẩn thận dè dặt dò hỏi.

Nhan Tuyết Khâm nói:

- Đương nhiên rồi, bây giờ tôi hi vọng Ninh Não Nhi, Trần Du hai cô gái đó đến đây, như thế ba cô gái chúng tôi đối phó với một mình cậu, cam đoan sẽ trị cho cậu dễ bảo hơn!

Diệp Thanh nhất thời trái tim đập nhanh thình thịch thình thịc, cùng lúc đó, trong mũi thấy ươn ướt, dường như có dòng máu nóng bỏng sôi trào đang tuôn ra, thầm nghĩ cái nàng Tuyết Khâm này, bình thường không lộ rõ bản chất, một khi nói ra những lời lẽ lưu manh kiểu này, quả thực là gáy một tiếng thôi khiến ai cũng phải kinh ngạc! Được,có tiềm năng, có thể khai quật!

Chỉ là, cái đó, những tháng ngày hạnh phúc như thế, anh đây thực sự có thể có được sao?

- Xì, xem cái bộ dạng sung sướng của cậu kìa, đừng có mơ!

Quả nhiên, mặt Nhan Tuyết Khâm lập tức biến sắc, vừa nãy rõ ràng là cố ý trêu hắn mà!

Diệp Thanh:

- Lại lừa người! lại lừa người! đáng ghét quá! Đáng ghét quá! Chỉ toàn nói xuông thôi, làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy! Sau này trước mặt mình cô nào mà còn dám nói đến việc chung ba chung bốn, anh đây tuyệt đối không tin tưởng! con gái đều là kẻ lừa đảo!

- Nói cậu béo mà cậu còn tin cơ đấy! Thành thật một chút cho tôi!

Nhan Tuyết Khâm rút ra khỏi cái đồ vật đó của hắn, thầm nói, cậu mà còn tiếp tục, đúng là muốn lấy mạng của chị đây đấy!

Diệp Thanh ngượng ngùng cười, đành cố gắng cưỡng chế tên “tiểu Diệp Thanh” không nghe lời, sau đó, mơn trớn vuốt ve cơ thể lõa lồ của cô, chăm sóc nâng niu.

Trong khoang xe, không khí kiều diễm, ánh xuân vô hạn, mùi chất dịch của nam nữ hỗn loạn, tản ra, khơi dậy dục vọng vô hạn trong lòng người...

- Mấy ngày nữa tôi phải đi thủ đô một chuyến đấy!

Diệp Thanh nói.

Nói cho cùng, hành tung của bản thân, vẫn cứ phải nói với các nàng một tiếng.

- ồ, là việc của Chu Vay à?

Nhan Tuyết Khâm ánh mắt mơ màng, điệu bộ như sắp ngủ đến nơi, dịu dàng nói.

- đúng vậy, sao chị lại biết?

Diệp Thanh hỏi, hơi có chút chột dạ.

- Thì cô ấy nói với tôi mà, nói là cậu đã liên hệ với một công ty đĩa nhạc có quy mô rất lớn, muốn đưa cô ấy đi xem thế nào!

Gương mặt xinh đẹp nóng bỏng ửng hồng của Nhan Tuyết Khâm áp chặt vào bộ ngực rắn chắc của Diệp Thanh, đương nghe nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lặng yên cười khẽ.

- Ha ha, đúng vậy, công ty mỹ phẩm Đại Nghiên còn có một cổ đông đấy, không biết chị gặp qua chưa? Là một gã phú thương ở Bắc Kinh, tên là Ngô Thực, tầm khoảng sáu mươi tuổi, ngày trước quen ở bệnh viện Ngô Đồng, việc này là do ông ấy giới thiệu đó!

Diệp Thanh lúc này liền kể lại một cách khái quát quá trình quen biết đến kết bạn của mình với Ngô Thực cho Nhan Tuyết Khâm nghe.

Nhan Tuyết Khâm hỏi:

- Cậu định tầm nào thì đi?

- Sao thế?

Diệp Thanh đang ôm thân thể mảnh mai mê người mềm nhũn như bùn, hôn một lúc bộ ngực tuyệt đẹp trơn mởn như tuyết ngọc thơm tho của nàng, cười hỏi.

Nhan Tuyết Khâm mặc ý cho hắn làm càn, nói:

- Bởi vì tôi cũng muốn đi, chỉ là xem thời gian có thể sắp xếp được không!

- Ha ha, thế thì tốt quá rồi, việc này tôi cũng không vội, chị là chính thôi!

Diệp Thanh nói, đột nhiên phát mạnh một cái vào cặp mông trắng hồng nở nang cong tớn của Nhan Tuyết Khâm, cười lớn nói.

- Tránh ra! Còn động chân động tay, chị cho cái đó của mi kêu lên răng rắc bây giờ!

Nhan Tuyết Khâm kêu lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu tức giận lườm cho tên tiểu tử một trận, đương nhiên là không thể làm cho tên “tiểu Diệp Thanh” kia kêu răng rắc thật, nếu không mấy cô gái đó sẽ tìm cô liều mạng mất!

Diệp Thanh hỏi:

- Chị đi Bắc Kinh làm gì?

Nhan Tuyết Khâm:

- Đi dự tiệc cưới của bạn học!

Nói xong, lại nằm xuống, mắt buồn ngủ mông lung, cô thật sự mệt lắm rồi! kiệt sức rồi!

- ồ, haha

- Cậu cười ngờ nghệch cái gì thế? Tôi đã tham gia bao nhiêu là hôn lễ, phù dâu cũng làm qua không biết bao nhiêu lần rồi, haizz, chỉ không biết là đến bao giờ thì mới đến lượt mình đây!

Nhan Tuyết Khâm thở dài xa xăm.

Sau đó, nhịp tim của Diệp Thanh lại tăng nhanh hơn! Thầm nói, nếu bây giờ là thời cổ đại thì có phải tốt hơn bao nhiêu không, lập tức cưới hết mấy cô gái này về, thì sẽ chẳng bị những ưu phiền này quấy nhiễu nữa!

Nhan Tuyết Khâm nghe nhịp tim dồn dập vì căng thẳng của hắn, chỉ cười cười, kỳ thực, cô bây giờ cũng không phải là vội lắm, cái cô có là cả một đống thời gian và thanh xuân, rồi sự kiên nhẫn chờ đợi, dù gì, dùng xong Trú Nhan Đan, dung mạo gần như là trẻ hơn đến cả chục tuổi, hơn nữa nghe nói về sau lại không dễ ràng bị lão hóa, như vậy, sao phải phí công lo lắng việc hôn nhân chứ.

Người ta thường nói, hôn nhân là phần mộ của tình yêu, kết hôn rồi, thì còn phải cân nhắc đến củi,gạo,dầu, muối, tương, dấm, trà, sinh con, nuôi con, thay tã, đi bệnh viện, rồi đủ thứ việc ba linh tinh, quả thực là không thoải mái bằng cuộc sống độc thân!

..... ..... ......

Khoảng ba tuần sau, Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm, Chu Vay ba người liền cùng nhau đến Bắc Kinh.

Ban đầu, Lạc Tửu Tịch cũng định đi, bởi nhà cô vừa hay cũng ở Bắc Kinh, có điều, dạo này sức khỏe lại không được ổn lắm, nên chẳng đi nữa!

- Giao thông ở Ninh Thành quả là càng ngày càng kém, không ngờ, chỉ ngồi xe đến sân bay thôi mà đã tốn đến cả nửa tiếng đồng hồ!

Ba người đến được sân bay, nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ rồi, liền vội vã đến quầy làm thủ tục lên máy bay.

- Đúng đấy, cũng may là chúng ta đi sớm! Nếu nghe lời cái tên Diệp Thanh này, phỏng chừng chúng ta đã không đuổi kịp chuyến bay rồi!

Nhan Tuyết Khâm lén lút véo vào mông Diệp Thanh một cái, hướng về phía Chu Vay nói.

Đáng tiếc, quầy phục vụ lượng người đang xếp hàng quá nhiều, Nhan Tuyết Khâm ngẫm nghĩ, vẫn là đi may bay tư nhân tiện và nhanh hơn nhiều, đương lúc xếp hàng, thình lình, tiếng nói của một cô gái truyền đến.

- Ô kìa, đây không phải là Chu Vay sao? A ~ , cô không phải là dung mạo bị hủy rồi sao?

Người con gái đó nhìn thấy dung mạo của Chu Vay còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả ngày trước, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, cùng lúc đó, trong đôi mắt xếch liền không cẩn trọng hiện lên một tia ghen tị.

- Ha ha, là cô à, mấy hôm trước gương mặt tôi bị hủy hoại một chút, có điều chỉ là vết thương nhỏ, bây giờ sớm đã bình phục tới mức ngay sẹo cũng chẳng nhìn thấy rồi!

Chu Vay hướng về phía cô gái đó cười thản nhiên, cũng chẳng có ý giới thiệu Nhan Tuyết Khâm với Diệp Thanh cho cô ta làm quen.

Diệp Thanh quan sát người con gái đó, lúc này mới phát hiện có chút quen quen, hình như là đồng nghiệp trước kia của Chu Vay, tên là Mạc Dĩ Chanh, cũng là một ca sỹ nhỏ ký hợp đồng với công ty Diệp Luyến Hoa, tuổi tác đâu chừng hai sáu hai bảy tuổi, bất luận là sự thanh xuân, dung mạo, hay là tầm ảnh hưởng trong giới showbist, đương nhiên đều không thể nào so sánh được với Chu Vay!

- ồ, sao thế, cô cũng đi Bắc Kinh à?

Mạc Dĩ Chanh hỏi.

- ừ, đi có chút việc!

Chu Vay cười nhẹ, nói:

- còn cô chắc là đi thăm bạn trai chứ?

- không phải, người ta làm gì có người yêu chứ!

Mạc Dĩ Chanh có chút không hài lòng, lắc lắc đầu, thầm nói, chị đây tốt xấu gì cũng là một tiểu minh tinh trong làng giải trí, mà cô lại tùy tiện ở nơi công cộng trước mặt bao nhiêu công chúng thế này nói tôi có người yêu, thế không phải là ảnh hưởng đến hình tượng ngọc nữ thuần khiết của chị sao! Cứ coi như cô thực sự biết chuyện của tôi, thì cũng xin cái miệng cô tích lấy một chút đức, đừng có tùy tiện nói linh tinh!

Chu Vay lại há miệng ra, chẳng nhẽ chia tay nhanh thế sao? Có điều thấy Mạc Dĩ Chanh tỏ ra là không hề muốn nói đến chuyện này, cô cũng chẳng hỏi thêm, hơn nữa, cũng chẳng phải thân thiết gì cho lắm với đối phương! Trước kia còn xảy ra vài lần xung đột, không ngờ, bây giờ mọi người đều đã ra khỏi công ty, đụng mặt ở bên ngoài, lại có thể nói cười được với nhau!

- Đúng rồi, bây giờ công ty băng đĩa nhạc Điệp Luyến Hoa vì mối quan hệ với Hà gia, sớm đã bị điều tra tới mức đóng cửa rồi, cậu bây giờ có dự định gì không!

Chu Vay xuất phát từ sự quan tâm hỏi, thầm nghĩ, nếu như có cơ hội, mọi người dù thế nào cũng phải hợp tác một phen, biết đâu lại có thể giúp đỡ cho nhau.

Không ngờ, Mạc Dĩ Chanh tức khắc lại bắt đầu vênh váo, nụ cười đem theo vài phần đắc ý nói:

- Tôi ý à, lại tìm được một công ty băng đĩa nhạc tốt hơn rồi, là công ty băng đĩa nhạc hữu hạn Thiên Hậu, chính là ở Bắc Kinh, lần này đến đó, chính là để bàn chuyện hợp đồng....

- A!

Chu Vay hơi sửng sốt, bởi vì, công ty mà Diệp Thanh lần này đưa cô đi lại chính là công ty trách nhiệm hữu hạn băng đĩa nhạc Thiên Hậu, thật không ngờ lại trùng hợp đến như vậy!

Không ngờ, đang lúc định nói “ trùng hợp quá”, Mạc Dĩ Chanh lại dường như sợ cô yêu cầu nhờ vả, giới thiệu, tức khắc liền ngắt lời cô, kiêu căng nói:

- Vay Vay à, cậu chắc cũng nghe nói đến công ty đĩa nhạc này rồi chứ hả! Đáng tiếc quá, tớ cũng là may mắn có cơ duyên trùng hợp quen biết một anh giám đốc, nếu không, thì thực sự là chẳng có cơ hội đâu! Có điều đối phương nói xuất cuối cùng dành cho mình rồi, haizz, nếu không, mình còn có thể tiến cử cậu đấy, cậu xem, chị em chúng ta lại lần nữa làm cùng một công ty thì tốt biêt bao!

Sau đó liền tỏ ra vẻ vô cùng tiếc nuối.

Chu Vay cười ha ha nói:

- Sẽ có cơ hội!

Mạc Dĩ Chanh lập tức mím mím môi, thầm nói, có cơ hội cái rắm ý, cô tưởng, băng đĩa Thiên Hậu dễ vào lắm chắc? Chị đây cũng là hy sinh bản thân thì mới có đổi lại được đấy, muốn tôi giúp cô tiến cử ý hả, đến cửa còn không có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK