Phan Quảng Tự, đây là đùa với lửa cực lớn, hơi sơ ý, ông lão Phan này e rằng chết ngay tại đây.
Tuy nhiên không mạo hiểm làm sao thu được lợi ích? Lợi ích cao là đại diện cho nguy hiểm lớn, Phan Quảng Tự đánh cuộc.
Gã vô cùng cẩn thận, từ từ mà đẩy truyền vào, cũng cẩn thận xem xét lưu lượng, chỉ sợ tiêm nhanh , tiêm nhiều một chút, trán không ngừng toát dòng dòng mồ hôi lạnh.
- Tiểu Tự nhi, hôm nay con sao vậy? người không khỏe sao?
Phan Đức Bình chỉ cảm thấy cùng với sự đi vào của thuốc, mình càng ngày càng khó thở, nhưng vốn đã mang trọng bệnh, lại hơn hết có lòng tin vào Phan Quảng Tự, vì vậy ông cũng không thèm để ý, chỉ cho rằng là tình trạng bình thường, còn quan tâm hỏi han Phan Quảng Tự.
Nếu để ông biết, Phan Quảng Tự đã tiêm cho mình thực ra là “thuốc độc”, bất kì lúc nào cũng có thể lấy đi mạng già của ông, nên không biết cảm thấy thế nào?
- ông ba, con không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon, tinh thần hôm nay không tốt chút.
Cuối cùng Phan Quảng Tự cũng lo lắng không nguy hiểm mà tiêm xong, rút mũi tiêm ra, thở phào nói.
- Tiểu Tự nhi, cháu cũng phải chú ý đến sức khỏe.
Phan Đức Bình cố nén khó chịu trong người, cười ha ha nói.
- Vâng ạ , ông ba, ông cố gắng nghỉ ngơi, cháu có chút việc phải làm, lát nữa lại đến thăm ông.
Phan Quảng Tự đắp lại chăn cho ông ba, lại kiểm tra một chút lưu lượng thừa trong bình, liền mỉm cười rời đi.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Chú , cơ tim của chú đã tốt bẩy tám phần rồi, bây giờ là thời gian hồi phục, có thể vì suy nghĩ quá nhiều, đau thương mà dẫn đến cơ thể ăn ít, tim đập loạn nhịp, mất ngủ, sau khi xuất viện chỉ cần từ từ điều dưỡng, sẽ tốt hơn.
Mặt khác, phải chú ý nghỉ ngơi, hạn chế vận động, tất nhiên , vận động thích hợp phải có, ví như các loại đi bộ vận động điều khí, tránh các vận động mạnh.
Trong ăn uống cũng phải thanh đạm là chính, không được bia rượu, ăn các đồ ăn nhiều dầu mỡ kích thích, như cà phê, ớt… Phải ăn nhiều Vitamin và các thức ăn thô, như rau xanh, hoa quả tươi, ăn ít nhiều bữa, đặc biệt là bữa tối không ăn quá no, chỉ cần hấp thụ đủ protein, có lợi cho hồi phục của cơ tim, đẩy bệnh tình nhanh khỏi.
Khoa ngoại tim ngực, trong phòng bệnh thường, Diệp Thanh đang bắt mạch cho một người đàn ông hơn 40 tuổi, kiểm tra bệnh tình, đồng thời dặn dò các việc cần chú ý sau khi xuất viện, bệnh nhân này tuy không phải là hắn phụ trách, nhưng lương y như từ mẫu, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc tốt cho mỗi một bệnh nhân trong phòng khoa này, nói chung không thể nào cả ngày đến tối chỉ có mình Hàn Nhạn Băng bệnh nhân đó, không có nhiều việc, hắn lại không thích nhàn rỗi, chính mình đi thăm nom khắp phòng, như người mới vào khoa cấp cứu vậy.
Tuy nhiên, lúc đó có Lão Trịnh, Mạc Phú Hải, Cao Lệ Bình mời lại lão chuyên gia đã về hưu, hiện giờ cô độc một mình, y thuật cũng có chút thành tựu.
- Bác sĩ Diệp, vài ngày nay thực cảm ơn anh, mỗi ngày đều đến để bắt mạch, kiểm tra sức khỏe cho chúng tôi.
Đại thúc thật thà cười nói, các bệnh nhân khác trong phòng bệnh đều hiểu ý mà cười, cũng không phải là bác sĩ nhỏ này mỗi ngày tất phải đến, nhưng những đại thúc này dường như mỗi một người đều đến lượt, hơn nữa, y thuật đó rất giỏi, bệnh gì cũng có thể nói ra rõ ràng, nếu không châm cứu vài lần khiến người thoải mái có thể gặp được ubnd thuật cao như vậy mà Bác sĩ lại tốt nữa, thật là may mắn.
- Ha ha, đây là việc tôi nên làm mà chú, tôi kê cho chú hai đơn thuốc, một là thực liệu, hai là thuốc điều dưỡng.
- Vậy, thật cảm ơn.
Sau đó, Diệp Thanh liền lấy bút và giấy “ soạt soạt soạt” viết lên.
- Thang hoa cúc cá chép:
Cá chép một con, mổ ruột sạch sẽ, rán sơ, thêm hoa cúc trắng: 25gram , cẩu kỷ : 15 gr và nước sau khi cách thủy tách thịt và nước dùng.
Thang ích khí dưỡng tâm:
Bạch thuật gr, Phục thần 6 gr, Hoàng kì 6 gr, Long nhãn 15 gr, nhân táo chua 15 gr, nhân sâm 6 gr, Mộc hương 6 gr, Viễn chí 3 gr, Đương quy 3 gr, Cam thảo 3 gr, đun cùng 200 Ml nước, chia ba bữa uống, công dụng: ích khí bổ huyết, kiện tỳ dưỡng tâm.
Đại thúc nhận lấy vừa xem vô cùng vui mừng:
- Bài thuốc hay, bài thuốc hay.
Thực ra trong đầu hắn nào hiểu dược lí chỉ là trong lòng hắn cảm thấy phương thuốc của bác sĩ này hay, thang hoa cúc cá chép đó khiến người vừa xem đã muốn ăn, không chịu được nuốt nước miếng, bài thuốc này có thể không hay sao?
Diệp Thanh đang muốn kiểm tra bệnh nhân một chút, đột nhiên, phòng bệnh bên cạnh vẳng đến tiếng kinh hô:
- ông ơi, ông , ông làm sao vậy?
Diệp Thanh vội đứng dậy chạy đến phòng bệnh đó, vừa bước vào phòng đã thấy ông bác đó giãy giụa trên giường, tay che ngực, khuôn mặt méo mó, như tim cực đau đớn, đồng thời không ngừng ho khan, tai đỏ bừng, há miệng thở, như thở khò khè, hô hấp có chút không thể, giống như lúc nào cũng muốn hít thở, hơn nữa, thỉnh thoảng còn có huyết đờm.
Bệnh nhân của giường bệnh đó vô cùng kinh hãi, vừa nãy là do y kêu to lên. Y tá trực may mà ở trong phòng bệnh, đang luống cuống chân tay chuẩn bị tiêm thuốc trợ tim.
Thuốc này không được rồi, không kịp rồi, nào để tôi. Diệp Thanh một tay đẩy y tá kia ra, trong tay không biết thêm một ngân châm dài ba thốn sáu phân , đột nhiên ra tay kẹp đâm hướng vào “ Thiếu phủ” "Khích môn", "Tâm ứng ", "Thái tuyền", "Thái xung", "Bách hội", "Khúc trì", "Túc tam lí ", "Tam âm Giao", "Khí hải", "Liệt khuyết", "Trung quản", "Gian sử", "âm lăng tuyền", "Phong long" mười lăm huyệt lớn của lão bá đó.
Bóng châm bay như ảnh, như tia sáng, chỉ trong nháy mắt của Diệp Thanh đã cắm xong 15 châm, hoặc đâm nhẹ hoặc đâm mạnh hoặc lấp kín hoặc tả, xoay xoắn, vận dụng linh hoạt, rất thành thạo,, quả thực đã đem thuật châm cứu này thành nghệ thuật, y tá kia trông thấy sững sờ, mắt đều dán theo vết đâm của Diệp Thanh.
- Chậc chậc, sớm đã nghe nói kĩ thuật châm cứu của Bác sĩ Diệp Thanh xuất nhập như thần, hôm nay vừa thấy, quả thực mở rộng tầm mắt.
- Khụ
Vị lão bá kia đột nhiên ho ra một cục máu, cuối cùng điều hòa được hơi thở.
- Đi gọi Bác sĩ điều trị chính lại đây
Diệp Thanh sa sầm mặt, nói với y tá kia.
- Vâng, tôi lập tức đi
Y tá kia xoay người đi ra.
- ông lão, lão nằm xuống nghỉ ngơi
Diệp Thanh dìu lão bá nằm xuống, sau đó cực kì hiếm thấy không giải thích nguyên do bệnh cho bệnh nhân, mà bỗng nhiên đứng lên, chau mày, giận dữ.
- Đồ ngu ngốc nào làm việc tốt, suýt nữa hại chết lão bá này?
ông lão này tên là Phan Đức Bình , Diệp Thanh cũng biết, là bị bệnh suy tim động mạch vành, thuộc một trong bệnh cơ tim thiếu máu, vì động mạch vành phình to mà dẫn đến, trong lâm sàng, nhiều lấy nhóm xung huyết ngoan cố là đặc trưng chủ yếu của suy tim và tâm luật thất thường, cũng giống như đau thắt tim của thuật huyết quản tái thông, thuốc chữa trị, ống dẫn tim bình thường hoặc phẫu thuật ngoại khoa cũng không thể có hiệu quả chữa trị, phương pháp tốt nhất chính là tiến hành ghép tim.
Tuy nhiên, tuy bệnh tình của người này nghiêm trọng nhưng không đến mức xuất hiện cấp tính. Tình hình tim suy kiệt, lúc sớm kiểm tra vẫn còn tootst, trong lòng hắn nghi ngờ, lúc vừa nãy cấp cứu dùng đồng hồ công nghệ cao quét nhẹ một chút, bất ngờ lập tức tra ra, trong tim của lão bá này cùng lúc có hai loại thuốc Propranolol và verapamil.
Hai loại thuốc này đồng thời cùng sử dụng cho người bị động mạch vành không phải là hại người sao? Nói ẩn đi mưu sát cũng không quá, Diệp Thanh thậm chí còn nghĩ đến báo cảnh sát.
Lúc này không ít các y tá và bệnh nhân chạy lại đứng trong phòng bệnh, cửa, hành lang vây xem đoán chừng đều bị tiếng thét chói tai thu hút đến, sau đó không biết vì sao lại nhìn Diệp Thanh , bàn luận to nhỏ là không biết vì sao sắc mặt hắn nặng nề, tức giận
- Bác sĩ Diệp hôm nay làm sao vậy?
Bình thường thường cười tủm tỉm, rất dễ gần.
- Oa, Bác sĩ Diệp sa sầm mặt vừa gớm vừa đẹp trai.
- Chậc chậc, hóa ra Bác sĩ Diệp sẽ tức giận, không biết chuyện ra làm sao, bình tĩnh đợi chân tướng…
- Nhìn dáng vẻ của hắn dường như muốn gây phiền toái bác sĩ điều trị chính.
- Ta choáng, bệnh nhân này là do Phan Quảng Tự phụ trách, hình như là người nhà của y, người này là người của Bạch Tinh, đều đối đầu với Diệp Thanh, lần này có kịch hay xem rồi.
- Choáng, sẽ không đánh nhau chứ?
- Yên nào, có kịch hay
- ông lão, trước đó ai tiêm cho ông?
Diệp Thanh hỏi.
Phan Đức Bình nói:
- Thằng cháu của tôi -Quảng Tự à, sao vậy, Bác sĩ ?
- Phan Quảng Tự người đâu?
Diệp Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn quét đám người vây xung quanh, lạnh lùng hỏi.
Tiếng này khẽ quát, kèm cả tức giận, dường như kiếm sắc ra khỏi vỏ, dù thanh âm không lớn nhưng nghe trong lỗ tai của đám y tá như tiếng bom nổ, khiếp người tâm thần.
Tốt xấu Diệp Thanh cũng đã từng làm Trưởng khoa cấp cứu, sau khi chuyển đến khoa ngoại Tim não chỉ là một bác sĩ bình thường, nhưng khí thế sớm đã dưỡng thành, lần tức giận này đột nhiên sinh uy, người xung quanh lập tức liền im lặng, không dám đối diện.
- Bác sĩ Diệp, sao vậy?
Một y tá cực kì tôn thờ Diệp Thanh đánh bạo hỏi.
Diệp Thanh nói:
- ông cụ này cùng lúc bị tiêm hai loại thuốc Propranolol và verapamil. Suýt nữa nguy bỏ mạng.
- Hả?
- Hả?
- Hả?
- Ầm
Bất ngờ nhân viên y tá cũng kích động.
- Còn có chuyện này sao?
- Bệnh nhân động mạch vành cùng lúc tiêm hai loại thuốc này, nhưng bất cứ lúc nào tim cũng có nguy hiểm ngừng đập.
- Choáng, thật sự do Phan Quảng Tự làm sao? Y rốt cục muốn làm gì? Người này là ông ba của y mà.
- Thảo nào bác sĩ Diệp tức giận như vậy.
- Thật không có nhân tính, đối với người thân của mình cũng độc thủ như vậy.
- Có phải ông lão bị bệnh quá lâu rồi, y nghĩ ông sớm chết à.
…
ông lão nhắm mắt nằm xuống giường, toàn bộ bàn luận này đều nghe hết, không lòng vô cùng khó chịu, năm giác quan của ông tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng khả năng nghe rất tốt, hơn nữa, những người này kích động cũng không nói nhỏ xuống, ông không muốn nghe cũng không thể.