- Bác gái đến đây, để tôi giúp bác đo nhiệt độ!
Lý Tiểu Miêu cúi người xuống sát bên giường một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi tuổi, rồi nhẹ nhàng nhấc tay bà ấy lên rồi tỉ mỉ kẹp nhiệt độ vào kế vào!
Đây là góc cuối hành lang tầng hai khoa cấp cứu, không có một cách nào khác, giường bệnh được kê sát cửa, khoa cấp cứu bệnh nhân có đông quá một chút, giường bệnh phần lớn cũng đều hết cả rồi, không đủ dùng!
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến cho cô y tá này cả người như phát ra một vầng sáng quanh người dịu dàng giữa cả tầng lầu này, phớt ửng hồng lên hai bờ má mịn màng sáng trong của cô ấy, mô hồ như một thiên sứ sống thực sự vậy! Để cho cái sự trầm mặc của khoa cấp cứu như muốn tức giận!
Diệp Thanh vừa đi đến tầng hai khoa cấp cứu thì ánh mắt bị hút lại bởi cảnh tượng này!
- Tiểu Miêu!
Diệp Thanh gọi lớn!
- A?!
Lý Tiểu Miêu lúc đó ngẩn người ra, bờ vai hơi run rẩy một chút, rồi ngẩng mặt lên, tựa hồ như không tin vào những gì mà mắt mình đang nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng day day đôi mắt, rồi sao đó vui mình reo lên:
- Diệp Thanh, có phải là anh không?
- Ha ha, đương nhiên là tôi rồi!
Diệp Thanh nhanh chóng bước đến!
- Diệp Thanh, tôi yêu anh chết mất!
Lý Tiểu Miêu, ngừng tay chạy lại, mang theo một chút niềm vui khóc nức nở1
- Cô gái ngốc này, vất vả quá rồi phải không!
Diệp Thanh thương sót ôm chặt lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô ấy rồi dịu dàng nói.
Cô gái này khuôn mặt tiều tụy, giọng nói khàn lại, đôi mắt thâm quầng, chúng tỏ rằng làm việc quá sức rồi!
- Diệp chủ nhiệm đến rồi.
- Diệp chủ nhiệm đến rồi.
Thế là trong lúc đó, rất nhiều y tá nghe được tin này liền vui mừng trở lại, thế là nhanh như tiếng gió, thông tin được lan truyền đi đến khắp mọi ngóc ngách trong khoa cấp cứu!
Có một bệnh nhân tò mò hỏi:
- Không phải ở đây các cô cái hai vị chủ nhiệm đều đã bị ngã bệnh rồi sao? Làm sao mà lại lôi đâu ra một chủ nhiệm nữa vậy?
Lại một bệnh nhân khác hỏi:
- Đúng đấy, cái bệnh viện này có bao nhiêu chủ nhiệm vậy...
Y tá Tiểu Quên gạt qua thần sắc mệt mỏi lúc trước của mình đi vui mừng nói:
- Là vị phó chủ nhiệm lúc trước! Chủ nhiệm Diệp giỏi tới cỡ nào thì tôi cũng không có rõ lắm, chỉ biết là anh ấy đến rồi thì chúng ta đều có cơ hội được cứu rồi! không cần biết là các vị có tin hay không nhưng tôi thì tin!
Thế là lúc đó, nhìn thấy ánh mắt của Lý Tiểu Miêu và Diệp Thanh đúng là thật ngưỡng mộ:
- Ôi, vẫn là Lý Tiểu Miêu tốt à, có quan hệ thân mật đến như vậy với Diệp chủ nhiệm, đều có thể ôm nhau sát như vậy!
Cô ấy cũng biết rõ tình bạn thuần khiết giữa Diệp Thanh và Tiểu Miêu! Ít nhất thì lúc này cũng cần một chút hơi ấm an ủi! Trong bệnh viện cũng có nhiều người không biết Diệp chủ nhiệm là bạn trai của Mã chủ nhiệm sao?!
- Diệp Thanh, tôi không truyền bệnh cho anh được sao?
Dường như cảm thấy được có rất nhiều ánh mắt xung quanh đang hướng nhìn về phía hai người, thế là Lý Tiểu Miêu tránh ra khỏi vòng tay của Diệp Thanh, ngẩng đầu lên, có một chút ngượng ngùng nói.
- Nếu mà tôi sợ bị lây bệnh thì tôi đã không vào rồi!
Diệp Thanh cào vào cái mũi vểnh lên của cô ấy nói:
- Yên tâm đi, thể chất tôi tốt lắm, hệ miễn dịch cũng ok! Lại nói, tôi còn muốn bị nhiễm bệnh nữa, như thế thì càng thêm hiểu biết hơn về đặc tính của căn bệnh này!
- Đừng có nói ngốc ngếch như vậy!
Lý Tiểu Miêu vội vàng che miệng anh ta lại:
- Mọi người vẫn đang đợi anh đến cứu đấy!
Diệp Thanh gạt tay cô ấy ra hỏi:
- Tình hình lúc này thế nào? Chị Tiểu Linh của cô đâu?
Lý Tiểu Miêu trả lời:
- Chị Tiểu Linh ở khu cách ly tầng ba, tuy rằng thời gian nhiễm bệnh không lâu nhưng mà bệnh tình hiện tại tương đối nghiêm trọng! Bên trong có tổng cộng ba mươi bảy người bị truyền nhiễm, bao gồm hơn mười mấy bác sĩ và y tá. Lão Trịnh và bác sĩ Cao cũng đang chăm sóc ở bên trong! Nào chúng ta cùng đi vào trong!
Nói đoạn liền kéo tay Diệp Thanh đi hướng lên tầng ba!
Vừa đi vừa nói cho Diệp Thanh biết thêm tình thế hiện tại, ví như áp dụng biện pháp khẩn cấp ra sao, bên trong khối nào thiết lập khu cách ly, có bao nhiêu người bị lây nhiễm, phòng truyền dịch, phòng cấp cứu, hành lang và những vị trí khác được xử lý ra sao...
Chỉ là, môi trường xung quanh bị nhiễm độc quá nhiều, biện pháp dự phòng cách ly cũng đã được thực hiện một cách tối đa rồi, nhưng mà vẫn có những bệnh nhân bị lây nhiễm ra! Lý Tiểu Miêu phỏng đoán, có lẽ là công việc khử trùng vệ sinh chưa được triệt để, hoặc là dịch khử trùng không có tác dụng lớn đối với vi khuẩn bệnh này, không thể kiềm hãm hay ức chế được viruts này, cả tâng lầu khoa cấp cứu đều biến thành khu vực nguy hiểm! Bất kì lúc nào cũng có khả năng bị lây nhiễm!
Cô nàng này mồm mép nhanh nhẹn, nói năng rõ ràng gãy gọn, mới đi đến lầu ba mà đã nói hết được đại khái tình hình một cách rõ ràng cho Diệp Thanh nghe!
- Chủ nhiệm Diệp, ngài đến rồi!
- Chào Diệp chủ nhiệm!
- Chủ nhiệm Diệp, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu chúng tôi à! Tất cả mọi hy vọng của chúng tôi đều là dựa vào ngài đấy!
Trên đường có rất nhiều bệnh nhân, bác sĩ, y tá chào hỏi Diệp thanh, và cũng mang theo rất nhiều hi vọng.
- Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu mọi người ra khỏi nguy hiểm!
Diệp Thanh vô cùng tự tin nói với mọi người!
Lần này không ngờ là anh ta lại tự tin như vậy, đến ngay cả viruts ra sao anh ấy cũng chưa từng biết đến, thế thì làm thế nào mà dám cam đoan như vậy cơ chứ, nhưng mà vào lúc này, nếu ngay cả vị bác sĩ trẻ tuổi mà họ gửi gắm hy vọng vào mà cũng không có tự tin chiến thắng trong cuộc chiến với căn bệnh này thì bệnh nhân cùng với những bác sĩ và y ta của anh ta làm thế nào mà có thể tự chủ được đây? Để cho họ còn có thể tin tưởng vào điều gì được nữa đây? Sợ rằng lại bùng phát một sự khủng hoảng thật sự!
- Chị Tiểu Linh ở chỗ này!
Lý Tiểu Miêu đưa Diệp Thanh đến khu vực cách ly tầng ba, nhìn qua góc tường cách ly bằng kính trong suốt, chỉ tay vào một giường bệnh sáng sủa nói!
Lập tức Diệp Thanh nhìn thấy gương mặt một bệnh nhân thần sắc tiều tụy, nằm xa xa ở đó, để chòm tóc mái ngắn ngắn xinh xinh, đó chính là Mã Tiểu Linh! Chỉ là nụ cười say mê lòng người kia đã không còn nữa, thay vào đó là đôi mắt nhắm lại, nét mặt nhợt nhạt, Diệp Thanh lúc đó, cảm thấy hụt hẫng, một sự buồn phiền khó chịu vây lấy anh ta!
- Tiểu Linh!
Đôi tay của Điệp Thanh bám chặt vào cửa sổ bằng kính trong suốt kia, trong lòng gợi lên một sự đau đớn cùng, như muốn được đến ngay bên cạnh Tiểu Linh!
- Đây, mặc quần áo cách ly vào!
Lý Tiểu Miêu đưa cho anh ta một bộ quần áo cách ly, bảo vệ đến cả mắt mũi!
Diệp Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần “soạt soạt soạt” nhanh gọn và tốc độ, nhanh chóng mặc xong bộ đồ cách ly, sau đó đi qua ba làn cửa cách ly tiến vào phòng cách ly!
Lão Trịnh vào Cao Lệ Bình cũng mặc trên mình một bộ đồ cách ly chuyên dụng, đang ở bên trong bận tối tăm mặt mũi, nhìn thấy Diệp Thanh, hai người như chấn động, nhưng cũng không có điều kiện đến chào hỏi Diệp Thanh!
Diệp Thanh hướng về phía họ gật đầu rồi nhẹ nhàng đến gần bên giường bệnh của Tiểu Linh, cung không mạch mà trực tiếp dùng cái đồng hồ công nghệ cao mà anh ta tự chế ra để phân tích! Cũng không có kém gì các kĩ thuật bắt mạch hay các kĩ thuật khác!
Gần như là tức thời Diệp Thanh đã thu được những số liệu về sức khỏe cơ thể của Mã Tiểu Linh!
- Vẫn may, viruts vẫn chưa đi đến tim!
Diệp Thanh thở nhẹ nhõm một cái, kéo rèm cửa sổ cách ly lại rồi nâng nhẹ cánh tay tay của Mã Tiểu Linh lên, rồi gập tay cô ấy lại, rồi cởi bỏ cúc áo cô ấy ra, để lộ ra làn da mịm màn trắng như tuyết!
Lúc này, Mã Tiểu Linh đang ở trong trạng thái hôn mê, không hề có một chút cảm giác nào, nhưng Diệp Thanh cũng không có rảnh rỗi mà ngồi ngắm nhìn sắc đẹp của cô ấy vào lúc này? Hít sâu một hơi ròi lấy ra chỗ kim mà mình đã chuẩn bị từ trước rồi dùng cồn khử trùng và châm vào huyệt lớn ở trên ngực cô ấy
Cái huyệt đạo này chính là huyệt nguyên “bệnh nhập cao dục”, tương đối quan trọng, cụ thể ở phía dưới, cuối và nằm ở mặt trong xương mỏ ác!
Diệp Thanh ngưng lại một chút, nghiến răng, châm kim nhanh vào vị trí huyệt đạo trên người Tiểu Linh, tạo lên một màng bảo vệ vô hình quanh tim cô ấy, rồi nhanh chóng rút kim ra!
- Ôi, hi vọng ngải lê có thể bảo vệ được tim mạch của Tiểu Linh!
Diệp Thanh mặc lại đồ cho Tiểu Linh! Rồi kéo rèm cửa sổ cách ly ra, bất ngờ giật mình!
Thấy bên ngoài của sổ, không biết từ lúc nào, Lão Trịnh, bác sĩ Cao và mấy cô y tá nữa đều vây quanh lại, yên tĩnh đứng ở đó!
- Diệp Thanh, có cách nào không?
Giọng nói Lão Trịnh khàn khàn mệt mỏi hỏi. Tuổi tác cao như vậy, lại vất vả thế, nếu là lúc khác thì chắc đã ngã gục rồi, nhưng lúc này là tình huống đặc biệt, những lúc muốn từ bỏ thì lại nghĩ đến những bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh kia có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, lại cảm thấy bản thân mình còn được may mắn hơn, thế là lại lấy lại tinh thần, tiếp tục làm việc!
- Tạm thời chưa có!
Diệp Thanh một bên bắt mạch cho Tiểu Linh xem hiệu quả của chân khí, một bên nói.
Bác sĩ Thắng trầm mặc nói:
- Lúc nãy chủ nhiệm Tằng vừa mới qua đời rồi, nguyên nhân vì bệnh động mạch vành!
Diệp thanh lập tức cảm thấy không khí xung quanh như u ám và ảm đạm hơn, tuy ràng anh ta và chủ nhiệm Tằng không có giao thiệp với nhau sâu sắc nhưng mà anh ta cũng biết rõ, chủ nhiệm Tằng là một tiền bối đáng để kính trọng và học tập!
Lão Trịnh nói:
- Loại viruts này vô cùng kì lạ, cụ thể tính chất của nó cụ thể là như thế nào vẫn chưa tìm ra được, nhưng nhìn vào các triệu chứng bệnh thì có thể thấy rằng hướng công kích chủ yếu của nó là vào bộ phận hô hấp, tương đối giống với viruts bệnh ** trước đây! Nhưng mà chúng tôi cũng đã dùng khác thể chống viruts ** rồi, nhưng cũng chỉ có thể làm đỡ đi phần nào các triệu chứng, không thể cản trỏ lại sự phục hồi của viruts!
Diệp thanh lắc đầu nói:
- Mọi người đều sai rồi! con viruts này vô cùng giảo hoạt, nó tấn công vào đường hô hấp chỉ là nghi binh, mục đích thực sự của nó là tấn công vào quả tim của bệnh nhân, dẫn đên nhiều dạng bệnh về tim, thậm chí làm suy kiệt chức năng tim rồi dẫn đến tử vong! Chủ Nhiệm Tằng qua đời chắc cũng vì nguyên nhân này, chỉ là vì từ trước đến giờ bà ấy đã có tiền sử bệnh động mạch vành lên mọi người mới nhầm lẫn như vậy mà thôi!
Vừa dứt lời, mời người đột nhiên liền hoảng hốt!
Diệp Thanh nói:
- Hà Á Phỉ, Ngô Ngũ Ngũ và Ngụy Tư ỷ
Ba người này là phụ trách giám sát điện tâm đồ, anh ta muốn tìm đến họ để kiểm tra cụ thể tình hình!
Lão Trịnh đưa tay chỉ ra một góc khác, nói:
- Tất cả đều nằm ở đó đấy!
Diệp Thanh lập tức hốt hoảng, Tằng chủ nhiệm qua đời, vì bị bệnh động mạch vành, bà ấy vốn đã có bệnh động mạch vành, lại thêm mấy bác sĩ và y tá ở phòng kiểm tra điện tâm đồ cũng bị truyền nhiễm, phòng kiểm tra điện tâm đồ thiếu người, thế là lại càng làm cho họ nhầm lẫn!
Bác sĩ Cao nói:
- Bây giờ vấn đề lớn là vấn đề về nhân lực, cho dù anh có đến đi nữa thì, Diệp Thanh à, anh cũng bận không xuể đâu1
Diệp Thanh tò mò hỏi:
- Chưa có nói chuyện này với viện trưởng Trương sao? Để ông ấy điều người vào trong này!
Vùa nói xong, Diệp Thanh cảm thấy mình hỏi một câu khá là ngốc ngếch, Lão Trịnh và bác sĩ Cao là nhưng người có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên là đã sớm liên lạc với viện trưởng Trương rồi! nhưng mà, trong tình thế như thế này thì ai dám mạo hiểm vào trong này cơ chứ!