Thực ra Mã Tiểu Linh cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, chẳng qua trời phú cho vẻ xinh đẹp, rất năng động hoạt bát, nên mới nhìn vào thì cảm thất rất trẻ trung, dường như cũng chỉ tầm hai hai hai ba tuổi thôi.
Lý Quốc Đống liền gật đầu nói:
- Cho dù bọn họ có ô dù lớn ở thành phố Phù Liễu, nhưng ở Ninh Thành này, cũng chỉ là một thành phố nhỏ, cho dù bọn họ có làm gì đi chăng nữa thì thì mình cũng phải chú ý, tốt nhất là tìm cách bôi nhọ hoặc làm giảm uy tín của bọn họ.
Lý Quốc Lương hòi dò:
- Hay là thương lượng với em dâu, để cô ấy ra mặt, tìm mối quan hệ rồi làm mấy chuyện gây rối bệnh viện Ngân Hạnh kia.
- Được đấy, em sẽ nói với nhà em, anh đi làm đi, nhất thiết phải kinh doanh phất lên mới được, cứ như vậy thì cái chức phó viện trưởng của anh khó giữ được lắm.
Lý Quốc Đống dăn dạy rồi xua tay Lý Quốc Lương ra ngoài.
- Được được được, anh sẽ chú ý hơn.
Lý Quốc Lương mặt mày vẻ ôn hòa, cười tủm tỉm rồi rời khỏi, tới một góc khuất, không khỏi chửi thầm:
- Mẹ nó, mình dù sao cũng là anh trai nó, có đứa em nào nói với anh trai như vậy không hả? Cho rằng lấy được một người vợ tốt, thì hay ho lắm sao? Mày ở trong nhà họ Diệp cũng chỉ như một con chó thôi, chẳng có chút địa vị chó nào cả, nếu không thì, bao nhiêu năm nay sao chỉ cho mày làm viện trưởng một cái bệnh viện cỏn con này thôi.
Hà gia có những sản những rất mạnh mẽ ở tỉnh thành, nếu mà nói ra, cái bệnh viện Hoa Đống kia cũng chỉ là một sợi lông tơ so với sản nghiệp nhà họ thôi.
......
- Em gọi anh tới đây chỉ để tặng cái dây thắt lưng này cho anh thôi sao?
Trong công viên Vũ Hoa Đài, xung quanh đều là những tán cây rậm rạp, dưới đó là những hàng ghế tựa dài, Diệp Thanh nhận lấy món quà của người đẹp rồi mở ra xem, không khỏi buồn cười nói.
- Đúng vậy, thế không được sao?
Làn tóc của Ninh Não Nhi bay phấp phới trong làn gió, dịu dàng nhè nhẹ, dung nhanh như ngọc, khẽ mỉm cười đầy quyến rũ.
Từ cái đêm đó, sau khi bị bàn tay trắng nõn của cô ấy béo vấu chán chê, quan hệ giữa hai người như được gần gũi hơn thêm vậy, lần này Ninh Não Nhi còn dám danh chính ngôn thuận để tặng Diệp Thanh dây thắt lưng nữa chứ.
- Tặng dây lưng cho anh, để buộc chặt anh lại, để anh đứng trước phụ nữ nếu muốn cởi quần ra thì phải cởi cái thắt lưng này trước, lúc đó sẽ phải nghĩ tới em.
Ánh mắt của Ninh Não Nhi trong sáng, lộ ra nụ cười mông lung làm say lòng người, vẫn là những câu bỡn cợt đó.
“...” Suýt nữa Diệp Thanh bị nghẹn, cái tiểu yêu tinh này, đúng là muốn lấy mạng mình hay sao ý, lại còn dùng cái chiêu này nữa chứ.
- Thế nào? không nói được gì nữa rồi chứ gì? Anh đúng là đồ nhát gan, không dám thừa nhận trước mặt em là có người con gái khác.
Ninh Não Nhi véo véo vào tay cậu rồi cười nói.
Diệp Thanh đúng là xấu hổ thật sự, mặt mày tay đỏ lừ hết cả lên, cho dù cậu có đào hoa, cùng một lúc thích rất nhiều người đẹp, nhưng đối với bọn họ cậu đều rất thật lòng, nhưng, trước mặt người khác bị nói ra đúng là ngượng thật.
Anh đào hoa, nhưng cũng thuần khiết lắm, cũng là mọt anh chàng đào hoa biết thẹn thùng đó chứ.
- Anh sợ nói ra em sẽ tức giận thôi.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói.
- Ý, chắc chỉ có cô bé ngốc nghếch như em mới biết anh có người yêu rồi, thế mà còn quấn lấy người ta nữa chứ.
Ninh Não Nhi thở dài, nói ra câu vừa trách móc vừa như muốn vun vào.
- Não Nhi...
Cái tên tiểu tử Diệp Thanh này lại động tình rồi, lấy tay ôm lấy gáy của nàng rồi ép hôn nàng.
- Ứ ự ư.
Ninh Não Nhi như đang hưởng thụ, lại có chút buồn cười nữa, cái tên tiểu tử này, ít nhất trong phương diện này hắn không ngượng ngùng, muốn hôn thì hôn đi, lại còn bày đặt này nọ, chẳng dịu dàng chút nào cả.
Nếu Diệp Thanh mà biết ý nghĩ của cô ấy, dường như chắc buồn bực lắm, sao người phụ nữ nào cũng không thích mình hôn người ta theo kiểu cưỡng bức thế nhỉ? Tiểu Linh cũng thế, não Nhi cũng vậy, nhưng cứ hôn nhẹ nhàng êm ái thì cũng chẳng thú vị cho lắm.
Có lẽ, trong tiềm thức, sức tấn công và kích thích của mình rất mạnh mẽ, trong chuyện nam nữ thì biểu hiện một cách rất tuyệt vời chăng.
Sau một hồi hôn hít mãnh liệt, hai người định đi ăn cơm trưa, vừa mới đi tới gần ga tàu điện ngầm, liền thấy một người con gái vẻ như mất hồn vội vàng từ bên trong đi ra, vẻ mặt đầy ưu tư.
- Giang Lỵ.
Diệp Thanh gọi lớn, sau đó dẫn Ninh Não Nhi chạy nhanh đuổi theo.
Người con gái đó chính là Giang Lỵ, trước kia tia rằng có những chuyện không hay, nhưng gần đây cô ấy thường tới bệnh viện chơi, cảm thấy người này cũng được, hơn nữa, Vũ Đại Dũng còn thông báo tin cho mình đợt ý nữa, cũng coi như có chút giao tình đi, dù sao cũng gặp nhau thì cũng nên có câu chào hỏi chút. Hơn nữa, thấy vẻ mặt của cô ấy chắng rằng đang có tâm sự gì rồi.
- Diệp Thanh, đây là người yêu mới của anh à?
Ninh Não Nhi liếc mắt dò xét người con gái đối diện, thấy người này cũng rất xinh đẹp, không khỏi ghé sát tai Diệp Thanh nhẹ nhàng cười nói.
- Đùng nói linh tinh, chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Diệp Thanh sợ để Giang Lỵ nghe thấy sẽ không hay cho lắm nên nói ngay.
- Á, là bác sĩ Diệp à.
Giang Lỵ định thần lại, nhìn một lát rồi có chút ngạc nhiên liếc nhìn Ninh Não Nhi một cái, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ ưu tư như cũ. Người ta ưu tú như vậy, bên cạnh có nhiều người đẹp thì cũng bình thường thôi, hơn nữa, hiện tại cô ấy đang vô cùng lo lắng, làm gì còn tâm trạng để ý tới những việc đó nữa.
- Cô làm sao thế, khắc mặt không được tốt cho lắm, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Diệp Thanh hỏi.
- Bác sĩ Diệp, gần đây có bọn nào gây phiền toái cho anh không?
Giang Lỵ dường như nghĩ tới điều gì đó, có chút hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thanh vẻ hời hợt nói:
- Có thì cũng có, lần đó Vũ Đại Dũng gọi điện cho tôi thông báo, sau đó liền gặp bọn chúng ngay, một tên hình thù giống như một con tinh tinh vậy gày gò ốm yếu, dẫn theo năm sáu tên côn đồ , nhưng bị tôi đánh cho chạy mất dép rồi.
Ninh Não Nhi liền cười, năm sáu người quả thực hơi ít, muốn đối phó với tên tiểu nam nhân dũng mãnh này, ít nhất cũng phải 108 vị anh hùng hảo hán. Nhưng đã là phụ nữ thì có thể thu phục được hắn rồi, lúc đó liền nghĩ tới cái đêm đó, tay mình cũng chỉ véo véo nghịch hắn mấy cái, thế mà đã cho hắn vào chòng ngay được rồi
Giang Lỵ liền kinh ngạc:
- Người đó tôi biết, có biệt hiệu là Đại Chùy Tử, là một tên côn đồ rất lợi hại.
- Hiện tại chắc đăng nằm viện dưỡng sức rồi.
Diệp Thanh cười nói.
- Á.
Giang Lỵ vô cùng kinh ngạc, cứ cho rằng Diệp Thanh báo cảnh sát cơ, nhưng khi nghĩ tới hôm anh ấy đánh người đàn ông của mình Vũ Đại Dũng thê thảm như vậy, liền giật mình.
- Lão Vũ nhà em đâu, anh vẫn muốn cảm ơn trước mặt anh ấy, nếu không phải anh ấy báo tin cho anh, chắc anh cũng đã gặp họa rồi.
Diệp Thanh rất thành khẩn nói. Thầm nghĩ, cái tên Vũ Đại Dũng này cũng ổn đó chứ.
Giang Lỵ lại ảm đạm, do dự một lát rồi cắn răng nói:
- Bác sĩ Diệp, không giấu gì anh, Đại Dũng anh ấy, anh ấy bị bắt đi rồi.
- Bị bắt? Xảy ra chuyện gì thế?
Diệp Thanh vội vàng hỏi.
- Đêm đó, em đang tắm, Đại Dũng ra ngoài hút thuốc...
Sau đó Giang Lỵ kể lại toàn bộ chuyện đêm đó cho Diệp Thanh nghe.
Hóa ra, đêm đó sau khi Vũ Đại Dũng bị tên mặt sẹo dẫn đi, Giang Lỵ cứ tưởng hắn ra ngoài đánh mạt chược, nào ngờ, ngày hôm sau vẫn không thấy hắn trở về, nên bắt đầu lo lắng, gọi điện thoại nhưng lại tắt máy, sau đó tìm mấy tên đàn em tâm phúc của Vũ Đại Dũng hỏi dò, cũng may uy danh của Vũ Đại Dũng cũng đủ lớn, cũng có nhiều người đứng về phe hắn, cuối cùng cũng nói ra sự việc, lúc này Giang Lỵ mới biết, chính là tên Đinh Chiêu Quân hạ đôc thủ với Vũ Đại Dũng.
- Bây giờ người ở đâu?
Diệp Thanh trầm giọng hỏi.