Lần này Ninh Não Nhi thông minh không kêu lên, mà đi giầy cao gót “ lạch bạch” vội chạy lại từ phía sau, tính lúc không phòng bị , liền bắt được.
Nào ngờ, còn cách bảy tám chục m, ma xui quỷ khiến, Chung Tĩnh Nghi quay đầu lại liếc mắt thấy “ hung thần ám sát” Ninh Não Nhi lập tức như mèo thấy chuột, sợ đến sắc mặt thất sắc, nhanh chân bỏ chạy.
- Chung Tĩnh Nghi, cậu đừng có chạy, cậu đứng lại cho tôi.
Ninh Não Nhi ở phía sau điên cuồng đuổi theo, đồng thời kêu lớn, từ từ vang lên, ngữ khí rất phẫn nộ, lại cực kỳ êm tai, khiến nhiều người qua đường đều bị thu hút, ai cũng không hiểu vì sao, hai cô gái lại cãi nhau? Xem dáng vẻ này cũng không giống kẻ trộm đồ, bằng không , không thể kêu tên đối phương ra như vậy.
Diệp Thanh lắc đầu, Não Nhi này thông minh cả đời hồ đồ một phút, lúc này chỉ cần kêu lớn “ bắt trộm” bảo đảm lập tức có rất nhiều người nhiệt tình đứng ra, thay cô chặn cô ấy lại, đây là nơi nào hả? xung quanh Ninh Đại không thiếu các gã nhiệt tình.
Ninh Não Nhi ở phía sau chạy gấp, thân thể có chút không chịu nổi, thở phì phì, trán mồ hôi lấm tấm, bụng cũng bắt đầu râm ran đau, Chung Tĩnh Nghi đi giầy thể thao, cũng lợi hơn cô, hơn nữa, thân thể cũng khỏe mạnh hơn Ninh Não Nhi, chỉ trong chốc lát đã cách xa cô, trong đám người rẽ rẽ, tiến vào một ngõ nhỏ rộng khoảng 1m, biến mất không thấy nữa.
- Hả, như thế cũng để cô ấy thoát được.
Ninh Não Nhi dừng lại cong cong eo, thở dốc, dậm chân, tức chết được, vừa quay đầu, bất ngờ trông thấy Diệp Thanh chậm chạp theo sát sau mông nàng, không khỏi tức giận:
- Diệp Thanh, cậu còn theo tôi làm gì hả? còn không đuổi theo cô ta.
Diệp Thanh cười lớn:
- Yên tâm, xong rồi, cô ta chạy không thoát được, cô ở phía sau chầm chậm theo, tôi ở trước mặt chặn lại.
Nói xong, liền mở hai chân, hai chân chạy như điên, kéo theo vô số bóng, chân như không chạm đất bay vút ra ngoài, may là buổi tối, nếu là ban ngày còn không hù dọa một đống người.
Hắn cũng không từ phía sau đuổi, mà là chạy chưa được mấy bước, liền lắc mình vào một con ngõ nhỏ, cuối đường có điểm giao với con ngõ mà Chung Tĩnh Nghi đang trốn, chính là gần cửa sau của tiểu khu Nam Tú, mỗi ngày hắn đều đi, quen thuộc vô cùng, tuy xa một chút nhưng với phong độ của hắn nhất định tóm trước một bước, đuổi đến trước điểm giao nhau trước Chung Tĩnh Nghi.
Quả nhiên, lúc Diệp Thanh đang đứng ở điểm giao nhau, một người con gái mặc áo dài, dung nhan tiều tụy, đầy vẻ hoảng hốt khó khăn chạy đến gần, vừa chạy vừa lo lắng ngoảng lại sau xem, không phải người phụ nữ mà Ninh Não Nhi đang đuổi còn là ai?
Diệp Thanh “ ha ha” cười, đùi phải nhấc lên, như cây gỗ, “ ầm” một cước đạp vào vách tường đối diện.
Chân thép ngang ngõ nhỏ, lập tức chặn đôi.
- Cậu làm gì vậy , tránh ra.
Đầu Chung Tĩnh Nghi hướng về sau chạy vội tới, suýt nữa đụng vào đùi Diệp Thanh, quay đầu nhìn lên, hóa ra là một gã đẹp trai nhõ nhã, đang ôm song chưởng một cước chặn đường, còn cho rằng hắn là sinh viên của Đại học Ninh Đại, liền khẽ kêu.
- Cô không khách khí như vậy, tôi sao có thể tránh cô hả?
Diệp Thanh cười nhạt, không động đậy tí nào.
Chung Tĩnh Nghi tức giận, cắn răng dọa:
- Còn không tránh, tôi báo cảnh sát, báo ngươi chặn đường cướp bóc.
Cô muốn qua, có hai cách, một là từ trên đùi Diệp Thanh nhảy qua, nhưng Diệp Thanh nhấc rất cao, khoảng ngực cô, có chút khó khăn, nếu chui qua háng của Diệp Thanh càng khó có thể chấp nhận nhận.
- Vậy, cô báo đi, dù sao tôi cũng không làm chuyện xấu.
Diệp Thanh tỏ ra dáng một người lừa đảo, cười hi hi nói.
- Ngươi…
Chung Tĩnh Nghi hận tới mức ngứa cả răng, đây sao lại nảy ra một tên tiểu tử, thật là xui xẻo, sớm biết thế không vào ngõ này.
- Chung Tĩnh Nghi, cô tính cả đời trốn tránh sao?
Lúc này, Ninh Não Nhi đã đuổi kịp tới, cách hơn 10m, thở hổn hển kêu lên.
- Mau tránh ra.
Chung Tĩnh Nghi lo lắng như lửa đốt, giơ tay ra đẩy Diệp Thanh, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích, cuối cùng không còn cách nào, đành phải cúi đầu, tính chui qua háng Diệp Thanh.
Diệp Thanh giật mình kinh hãi, ta, người phụ nữ này thật muốn làm như thế, vội vàng rút chân.
Chung Tĩnh Nghi mừng rỡ, chạy như điên, nào ngờ, vừa chạy đi, người đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm lại.
- Người làm gì hả, kéo hỏng quần áo ta rồi.
Chung Tĩnh Nghi quay đầu, thấy Diệp Thanh đang tóm chặt áo khoác lông vũ của mình, không khỏi giận dữ, giơ tay tát Diệp Thanh, đanh đá vô cùng.
Diệp Thanh hơi nghiêng người tránh, thả áo, lại nhanh chóng tóm chặt cánh tay của đối phương.
- Ngươi làm gì? muốn giở trò hạ lưu hả, nhanh buông ta ra, ta phải gọi người.
Chung Tĩnh Nghi dùng sức giãy dụa, sao giãy thoát được? Ma thủ của Diệp Thanh như làm bằng sắt, hung hăng giữ cánh tay của cô, nếu quần áo cô mặc quá nhiều cũng không ngăn nổi từng cơn từng cơn đau.
- Cứu người, có người giở trò.
Chung Tĩnh Nghi la lớn.
Diệp Thanh thở dài, nói:
- Não Nhi sắp đến rồi, ta làm sao có thể thả ngươi chạy được?
- A ?
Tiếng kêu của Chung Tĩnh Nghi nghẹn lại, nhìn trân trân, mồm há hốc quả thực có thể nhét được cả quả trứng ngỗng, sợ hãi kêu lên:
- Các người là một bọn?
- Không phải sao?
Ninh Não Nhi cuối cùng cũng chạy đến rồi, hung tợn nói:
- Chung Tĩnh Nghi, hôm nay cậu không giải thích rõ cho tôi, trong chốc lát đại hình sẽ chờ đón cậu.
Nói xong, liền nhìn Diệp Thanh, có một người đàn ông thật tốt, nếu một mình mình, e rằng lại để cho người này thoát.
- Tôi không có gì phải nói.
Chung Tĩnh Nghi quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng nói.
- Cậu suýt nữa hại tôi phải ngồi tù, cậu biết không?
Ninh Não Nhi tức giận đẩy mạnh nói
- …
Chung Tĩnh Nghi không hé răng.
- Cậu nhìn được tôi không? Tôi tin tưởng cậu như vậy.
Ninh Não Nhi di chuyển đến trước mặt cô, Ninh Não Nhi quay đầu sang bên khác, không dám đối diện với Ninh Não Nhi.
- Cậu không còn mặt mũi gặp tôi sao?
Ninh Não Nhi cười nhạo nói.
Chung Tĩnh Nghi:
- …
- Cậu làm như thế, lương tâm cậu có day dứt không?
Ninh Não Nhi chất vấn hỏi.
- Mỗi tối cậu có ngủ ngon được không ?
- Cậu cho rằng cậu không nói gì thì tôi hết cách sao?
Ninh Não Nhi tức giận hầm hừ, nhìn Diệp Thanh:
- Diệp Thanh, để cậu đó.
- Hả?
Diệp Thanh ngạc nhiên, gì cơ, mình càng không tường tận, trừ phi cưỡng ép thôi miên, nhưng, như thế cũng vô ích, như Ninh Não Nhi tức giận, chỉ muốn cô ấy xin lỗi một lời và giải thích thôi?
- Chung tiểu thư, bà nội cô bệnh tình nguy kịch, cô đã trở về thăm chưa?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, hỏi.
- Chung Tĩnh Nghi khẽ nheo mắt, cảm xúc rõ ràng đã bị kích động.
- Cô lừa Não Nhi như thế, nhưn cô ấy vẫn đối xử với bà nội cô như bà nội chính mình, cô một chút cũng không cảm động sao?
Diệp Thanh tiếp tục nói, lời này, Ninh Não Nhi không tiện nói, cũng không thể chủ động nói ra, nhưng Diệp Thanh phải nói giúp nàng.
- …
Chung Tĩnh Nghi tiếp tục giữ nguyên trầm mặc, mặt quay vào góc tường, không thèm để ý đến hai người, nhưng Ninh Não Nhi và Diệp Thanh không biết, trong mắt cô đã thoáng có nước mắt, mũi càng cay cay.
- Não Nhi chúng ta đi, nói với loại người này cũng vô ích.
Diệp Thanh tức giận, kéo Ninh Não Nhi đi.
- Nhưng …
Ninh Não Nhi có chút nuốt không trôi, quay đầu liếc Chung Tĩnh Nghi một cái.
Diệp Thanh nói:
- Thôi đi, cô coi như chưa từng quen cô ta, cô hâm coi cô ta là bạn tốt, cô ta cũng chỉ coi cô là kẻ ngu ngốc thôi.
Ninh Não Nhi khẽ than, liếm liếm môi, lẳng lặng đi theo Diệp Thanh.
Đầu ngõ, dưới đèn, Chung Tĩnh Nghi cô đơn, trống trải vô cùng.
….
- Diệp Thanh, cứ như vậy sao?
Đi được hơn chục bước, Ninh Não Nhi nhéo tay Diệp Thanh, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, uất ức vô cùng.
Diệp Thanh cười an ủi:
- Vậy cũng không có cách nào, người ta rõ ràng không coi cô là bạn, việc này có gắng ép cũng không được, như hai người yêu nhau, một người ngày đêm nhớ mong , còn người kia không thèm để ý, thế nào cũng không hợp được.
- Choáng, việc gì cũng có thể bị cậu so sánh với phương diện kia.
Ninh Não Nhi tức giận lườm hắn một cái.
- Các người đợi đã.
Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm của Chung Tĩnh Nghi, Diệp Thanh và Ninh Não Nhi lập tức ngẩn ra.
Quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái giơ tay, cắn môi, nước mắt đầy mặt, xem ra vô cùng đau khổ.
- Tĩnh Nghi, cậu làm sao?
Ninh Não Nhi lại mềm lòng, lập tức chạy nhanh lại, kéo cô ta hỏi han.
- Não Nhi!
Chung Tĩnh Nghi nhào vào lòng Ninh Não Nhi, khóc lớn không thành tiếng:
- Bà nội tôi, bà, bà mất rồi.
- Hả?
Ninh Não Nhi ngạc nhiên, tuy biết bà mắc phải căn bệnh vô cùng khó chữa, dầu cạn đèn tắt, ngay cả Diệp Thanh cũng bó tay, nhưng vừa nghe thấy vẫn có chút khó chấp nhận, trong lòng buồn bã vô cùng, nhớ lại lúc nhỏ, bà nội Chung Tĩnh Nghi đối với cô rất tốt.
- Việc xảy ra khi nào?
Sao không báo cho tôi?
Ninh Não Nhi vỗ nhẹ lưng Chung Tĩnh Nghi, buồn bã hỏi han, tức giận trước đây đối với Chung Tĩnh Nghi cũng tự dưng biến mất.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, Não Nhi này, tấm lòng quả thực quá lương thiện, tuy nhiên, cũng vì tấm lòng lương thiện này mới hấp dẫn người khác nhất, so với dung nhan, ngoại hình yêu kiều của cô hấp dẫn hơn nhiều.
- Thực xin lỗi, Não Nhi.
Chung Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên, lau lau nước mắt, có chút ray rứt nói.
- Cậu vẫn còn biết nói lời xin lỗi à, tôi còn cho rằng cả đời cậu trốn tránh không gặp tôi nữa.
Ninh Não Nhi tức giận nói. Cô đã tìm kiếm lâu như vậy, cũng muốn nghe lời xin lỗi của đối phương, hiện nay xin lỗi rồi, cô cũng hết giận rồi, nhưng lại cảm thấy dường như đã mất đi cái gì.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng hiểu ra, giữa hai người đã thêm một khoảng cách khó có thể xóa được, sẽ không thể thân mật như trước đây được.
- Tôi lừa gạt cậu, đem lại vấn đề tinh dầu cho cậu, hại cậu lâm vào khó khăn, tôi biết, cậu mãi mãi không thể tha thứ cho tôi được, cho nên tôi trốn không dám gặp cậu.
Trong mắt của Chung Tĩnh Nghi tràn đầy ý hối lỗi, ngập ngừng một chút, nói:
- Nhưng, tôi, tôi có nỗi khổ trong lòng.
- Nỗi khổ , cậu có nỗi khổ gì?
Ninh Não Nhi vừa tò mò vùa có chút tức giận hỏi có nỗi khổ có thể đẩy ta vào hố lửa hả? Tôi cho rằng cậu đi nhảy vào hố lửa, nhưng bị cậu đẩy vào lại là chuyện khác.
- Tôi là bị người khác ép.
Chung Tĩnh Nghi đáp lại…