-Sao em lại tới đây?
Diệp Thanh mắt sáng ngời, cảm thấy như thế cả căn phòng đều bừng sáng lên.
-Đến thăm anh mà.
An Tiếu Trúc cười ha hả nói.
-Em không phải học bài sao, suốt ngày tung tăng ngoài đường, coi chừng kết quả học tập giảm sút đó.
Diệp Thanh có chút lo lắng nói.
-Yên tâm đi, sẽ không như thế đâu. Hơn nữa hôm nay em có chuyện đặc biệt nên mới tới tìm anh.
An Tiếu Trúc mỉm cười, rồi rút từ trong cặp ra một tấm giấy mời, đưa cho Diệp Thanh.
-Cái gì đây? Hả chú An muốn lấy cô Chung sao?
Diệp Thanh mở to mắt nhìn, cảm thấy quá bất ngờ, nhìn chằm chằm vào An Tiếu Trúc.
-Anh nhìn người ta thế làm gì?
An Tiếu Trúc nụng nịu, có chút ngượng ngùng nói.
-Sao tự nhiên em lại đồng ý?
Diệp Thanh rất tò mò, hỏi.
An Tiếu Trúc ngẩng đầu lên, cười nói:
-Anh nghĩ người ta vĩnh viễn không chịu trưởng thành sao? Hừ, còn cùng anh làm chuyện đó rồi nữa chứ.
Trong bụng cô còn một câu nghĩ thầm chưa nói ra: anh chính là người đàn ông của em, tất nhiên là phải nghe lời anh rồi. Còn nữa, con gái đã tìm được người đàn ông của mình, đương nhiên bố cũng cần tìm một người phụ nữ chăm sóc chứ. Trong lòng cô cảm thấy thật ngọt ngào.
-Haha, vậy là bố em và cô Chung không phải sẽ càng quý càng thương hai đứa mình sao.
Diệp Thanh cười nói.
-Họ thương chúng mình là điều đương nhiên.
An Tiếu Trúc bĩu môi, đôi môi căng mọng, đỏ thắm, vô cùng xinh đẹp. Bất chợt, cô vươn tay, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh, tựa nhẹ vào vai hắn, làm như con chim nhỏ đậu trên vai người, trông ngọt ngào vô cùng.
Lập tức, Diệp Thanh cảm thấy từng cơn tê tê truyền tới, khiến cho xương cốt mềm nhũn ra. Cùng lúc cũng cảm thấy hình như có vô số những ánh mắt khác thường từ phòng bệnh, phòng khám, còn cả từ người đi ngoài hành lang, nhìn hai người họ.
-Tiếu Trúc, đang ở bệnh viện đấy, đừng có làm thế này nữa.
Diệp Thanh có chút không chịu nổi, nhẹ nhàng khước từ, muốn giữ khoảng cách với An Tiếu Trúc.
-Em còn không sợ, anh sợ cái gì?
Khóe miệng An Tiếu Trúc nở nụ cười, ôm càng chặt hơn, dường như Diệp Thanh càng né tránh, cô lại càng cảm thấy thú vị.
-Trước mặt mọi người, không hay đâu.
Diệp Thanh mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói.
-Xời, đồ nhát gan, dám làm không dám nhận.
An Tiếu Trúc nói thầm, bĩu môi, nhưng cũng nghe lời buông Diệp Thanh ra.
Tức thì Diệp Thanh thấy khó xử lắm, nói gì thế, thế nào gọi là dám làm không dám nhận?
...
Cũng lúc ấy, trong bệnh viện, rất nhiều người đang bàn tán xôn xao.
-Gì thế, chủ nhiệm Diệp không phải cùng một đôi với chủ nhiệm Mã khoa cấp cứu sao? Sao bên này lại đi dụ dỗ con gái nhà người ta. Trong mặt chắc cũng chỉ học cấp ba chứ mấy?
-Chậc chậc, đúng là đồ cầm thú.
-Xí, ăn không được thì ghen ghét chứ gì. Chủ nhiệm Diệp cừ thật đấy, bên trái ôm một cô, bên phải ấp cô khác.
-Thật không thể ngờ được, chủ nhiệm Diệp của chúng ta lại là loại đa tình như vậy.
-Phải đấy, một phát quơ được cả hai tiểu mĩ nữ.
-Tiểu mĩ nữa á? Rõ ràng là đại mĩ nữ ấy chứ.
-Không biết chủ nhiệm Mã mà biết thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Chủ nhiệm Diệp chắc cũng khó nghĩ lắm. Hai cô gái xinh xắn thế cơ mà. Dù có là người khác chắc cũng chẳng biết nên chọn ai đâu mà.
-Chọn làm gì, lấy cả hai là cái chắc.
-Tiểu Tiêu, không phải trước giờ cô rất ngưỡng mộ chủ nhiệm Diệp sao? Giờ thì có cơ hội rồi đó. Dù gì chủ nhiệm Diệp cũng đã có hai cô, có thêm cô nữa chắc anh ấy cũng chẳng để ý đâu.
-Xí, sao cô không đi đi. Tôi thấy bình thường chủ nhiệm Diệp rất quan tâm tới cô. Cô đi làm bà năm bà sau hay quá còn gì.
-Sao không có bà tư?
-Ngu quá đi, bà tư đương nhiên là Tiểu Tiêu rồi.
-Được đấy.
...
-Sao thế, giận rồi à.
Im lặng một lúc lâu, Diệp Thanh ngượng ngùng hỏi.
-Còn lâu.
An Tiếu Trúc dẩu môi dẩu mỏ, nhưng cũng không nhịn được bật cười khúc khích.
Diệp Thanh càng ngại hơn, giơ tấm thiệp mời trong tay, có chút chột dạ hỏi:
-Này, em chỉ mời mình anh thôi à?
-Đương nhiên là không rồi.
An Tiếu Trúc quay lại nhìn, cười mỉm:
-Em đã đưa cho cả chịu Tiểu Linh rồi, tới lúc đó hai người cùng đến nhé.
Diệp Thanh càng chột dạ, trán đổ mồi hôi lạnh, lắm bắp nói:
-Cái này, cái này...
-Cái này làm sao?
An Tiếu Trúc nâng cằm lên, bất chợt rất nghiêm túc bắt chiếc giọng nói của Diệp Thanh, cười khanh khách nói:
-Anh còn đang đi học, phải lấy việc học làm trọng, không được phân tâm.
Tim Diệp Thanh nhất thời ngừng đập, đầu óc lại bắt đầu mơ hồ.
Ôi, đàn ông đúng là bỉ ổi. Lúc trước cự tuyết người ta ăn nói sao mà đàng hoàng thế, đến giờ bị người ta cự tuyệt thì lại cảm thấy khó chịu.
-Đồ ngốc.
An Tiếu Trúc véo mạnh hắn một cái, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, đôi môi áp sát, thơm nhẹ một cái lên mặt Diệp Thanh. Diệp Thanh lập tức như bị điện giật, suýt tí nữa thì nhảy lên súng sướng, nhưng trong lòng lo lắng lẫn lộn, cảm thấy rất kích động.
-Có bao nhiêu người đang nhìn kìa.
Diệp Thanh có chút lo lắng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy những người đang đứng ở cửa phòng khám và phòng bệnh đang thu đầu về, còn những người vốn đang đi ngoài hành lang thì vội né tránh, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy hết. Nhưng trên mặt họ đều mang nụ cười kì lạ. Rõ ràng là họ đều nhìn thấy cảnh An Tiếu Trúc hôn Diệp Thanh.
Diệp Thanh không khỏi ngại ngùng.
-Diệp Thanh, em đi đây.
An Tiếu Trúc cúi đầu, đầu ngón chân xoay xoay trên mặt đấy, cười nói.
-Ừ
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thanh nóng bừng, nhẹ nhàng đáp.
-Tới hôm đó anh và chị Tiểu Linh đến sớm chút nhé.
An Tiếu Trúc mới đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại cười cười, dặn dò.
-Ừ.
Diệp Thanh càng mơ hồ. Không hiểu cô gái này rốt cục nghĩ thế nào. Lẽ nào cô ấy không để ý chút nào sao?
-Bác sĩ Hoàng, chào anh.
An Tiếu Trúc tung tăng như con chim vàng anh, đi qua chỗ Hoàng Húc Quân, vẫy tay chào rồi lướt nhẹ đi.
Hoàng Húc Quần buồn bực tới mức muốn thổ huyết. Chuyện này là thế nào đây? Thì ra trong mắt người ta mình chỉ như một người qua đường. Tên Diệp Thanh đáng chết này, đúng là đồ khốn khiếp, dám chơi trò bắt cả hai tay. Đáng phỉ nhổ, đồ không ra gì.
Diệp Thanh nhìn theo An Tiếu Trúc, suy nghĩ mơ màng thì đột nhiên một cô y tá hoảng hốt chạy tới.
-Chủ nhiệm Diệp, không xong rồi, không xong rồi.
-Sao thế?
Diệp Thanh hỏi.
-Chủ nhiệm Diệp, sáng này có một đứa bé mới sinh được chuyển từ khoa sản tới, nói là mắc bệnh bại huyết và động mạch vành. Nhưng lúc nãy, bác sĩ Kim chủ trị nói có khả năng đã bị chẩn đoán nhầm.
-Hả?
Diệp Thanh rất lo lắng. Chẩn đoán nhầm cho trẻ mới sinh chẳng phải là chuyện cười hay sao. Bệnh nhân ở khoa nhi đông qua, lúc nãy mình còn chưa kịp tới kiểm tra, hơi sơ sót một chút. Đây lại là chuyện liên quan đến tính mạng. Để cha mẹ bé làm ầm lên thì không phải là chuyện nhỏ.
Vì thế hắn vội vàng lao tới phòng bệnh đó. Cô y tá đi trước dẫn đường.