- A, cuối cùng tôi cũng biết là chỗ nào không hợp lý rồi!
Diệp Thanh từ biệt Tiểu Vũ Nhi, nằm trên chiếc giường trong phòng nghĩ cũ trước kia của mình, cũng là nơi mà bây giờ Mã Tiểu Linh ở lại sau những giờ làm việc thêm giờ không về nhà, vẫn chưa có phương pháp giải quyết rõ ràng, đột nhiên nhớ đến Nhan Tuyết Khảm, lúc anh ta châm cứu cho cô ấy, có một cái gì đó kì lạ từ cô ấy!
Người đàn bà này là người đầu tiên được phát hiện ra là nhiễm bệnh, thường xuyên hôn mê, bất tỉnh, nhưng mà tại sao vẫn còn ngoan cường sống được đến tận bây giờ? Chẳng lẽ lại chỉ là dựa vào khả năng miễn dịch cao và thể chất tốt hơn người khác sao? Diệp Thanh không cho rằng như vậy!
Nhất định là phải có nguyên nhân kì lạ nào đó, chỉ là bản thân không có chú ý đến mà thôi! Lúc đó, cứu người như cứu hỏa, đâu có thời gian nhàn rỗi mà đi tìm hiểu tỉ mỉ cẩn thận nữa!
- Hiện tại, chỉ có đi tìm hiểu lại một lần nữa! Dù sao thì có thương lê thần châm của mình hộ thủ thì những bệnh nhân kia đến trưa ngày mai cũng chẳng có vấn đề gì!
Diệp Thanh nghĩ đến là làm, thế là lập tức bò dậy, ra khỏi của, hướng về phía khu vực cách ly mà đi!
- A, viện trưởng Trương, sao ngài cũng tới đây rồi?
Đang bước vào cửa thì bất ngờ thấy Trương Hạo Bác, anh ta đang đứng ở một góc thay đồ, mặc lên mình loại quần áo cách ly chuyên dụng kín mít cả người, nhìn bộ dạng như vừa mới đi ra, Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Viện trưởng Trương, không phải là ngài nên ở ngoài tọa chuẩn sao?
Trương Hạo Bác cười ha ha ha nói:
- Tôi vào làm thay cho Lão Trịnh, Lão Cao để bọn họ nghỉ ngơi một chút! Hai vị đồng chí lão thành kia đúng là làm việc vất vả quá rồi! không chỉ có mình tôi mà còn có thêm cả sáu bác sĩ và chín y tá khác nữa cơ! Lúc chúng tôi đến nghe nói cậu mệt mỏi, đang nghỉ ngơi nên không có đến làm phiền cậu!
Trương Hạo Bác gặp Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, vì ít nhiều gì thì những bệnh nhân bị nhiễm bệnh cũng được Diệp Thanh khống chế lại được phần nào!
- Vậy thì quả thật là tốt quá rồi! Viện trưởng, tôi thay mặt những bệnh nhân trong kia cảm ơn mọi người!
Diệp Thanh cảm kích nói, bây giờ không phải tác chiến một mình nữa rồi!
Trương Hạo Bác mắng vui nói:
- Cái cậu này, tất cả đều vì bệnh nhân, nói cảm ơn cái gì chứ!
Trong bụng nghĩ, cái cậu Diệp Thanh này đúng là ngày càng biết nịnh rồi! A~, bây giờ là hai ba giờ sáng rồi, anh ta lại đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, hay là có phương pháp giải quyết nào chăng?
Thế là vẻ mặt mong ngóng hỏi han:
- Diệp Thanh, anh nghĩ ra phương án điều trị rôi à?
Cái cậu Diệp Thanh này thường luôn ngoài dự đoán của mọi người, hy vọng lần này cũng đừng để tôi thất vọng nhé!
- Vẫn chưa!
Diệp Thanh có chút xấu hổ nói, nhưng đôi lúc cũng có biểu hiện ra một chút hưng phấn:
- Nhưng bây giờ tôi có biết một vài manh mối khả nghi, vẫn cần thêm thời gian để xem xét lại tỉ mỉ nữa!
Trương Hạo Bác nói:
- Có manh mối là tốt, việc không thể chậm trễ, cậu mau chóng triển khai công tác đi! Xong chuyện này tôi sẽ tổ chức mừng công cho cậu!
- Vâng!
Diệp Thanh lúc đó vẫn còn chút tự tin, liền gật đầu;, liền đi hướng về phía giường bệnh của Nhan Tuyết Khảm1
Đến bên giường bệnh của Nhan Tuyết Khảm lập tức đem chiếc đồng hồ đa năng của mình ra, nhưng cũng không có phát hiện ra thêm điều gì dị thường!
- Sao lại như vậy chứ?!
Trong lòng Diệp Thanh cảm thấy hồ nghi, cái đồng hồ đa năng của anh ta chưa bao giờ có lúc nào lại không lập công được cả, thế mà lúc này đến một tín hiệu mới cũng không phát hiện ra!
...
- À đúng rồi, cái đồng hồ này của mình hóa ra vẫn còn thiếu một chức năng nữa, đó là kiểm tra tử cũng của phụ nữ! Hài, chỉ có nhớ đến lục phủ ngũ tạng, thế mà lại không nghĩ ra cái tạng thứ sáu mà chỉ có phụ nữ mới có được! Lục phủ ngũ tạng tử cung!
Bất đắc dĩ, Diệp Thanh chỉ còn cách dùng đến kĩ thuật chuẩn đoán bắt bệnh của truyền thống của trung y là bắt mạch! từ từ, nhẹ nhàng đưa tay ra tìm và xem mạch cho Nhan Tuyết Khảm!
Kĩ thuật của Diệp Thanh có thể nói là vô cùng chắc chắn, qua một lớp áo cách ly dày như vậy Diệp Thanh vẫn có thể bắt được từng nhịp mạch đang đập cảu Nhan Tuyết Khảm!
- Mạch trầm, huyền, sáp..., chẳng lẽ là khí huyết ngưng trệ sao, huyết ngưng như thế này có thể dẫn đến ung thư tử cung?
Diệp Thanh ngay lúc đó bị những thông tin mà mình chuẩn đoán được làm cho giật mình!
Nhưng mà lại tiếp tục kiểm tra tỉ mỉ lại thì chỉ là lành tính nên cũng có phần nào yên tâm được chút ít!
Ung thư tử là một loại bệnh thường gặp ở bộ phận sinh dục nữ, thường không có triệu chứng, có một số ít xuất hiện âm đạo chảy máu, xung huyết ổ bụng và các triệu chứng khác, và cũng còn có thể có xuất hiện các tình huống khác, dẫn đến đau bụng dưới, và thường gặp nhất vẫn là ung thư tử cung.
Diệp Thanh nghĩ đoạn, liền theo bản năng đưa tay xuống bụng dưới của cô ấy, sờ nắn, ờ, thành bụng mềm mại, trơn nhẵn, không có sẹo lồi!
- Trời~, lại nghĩ đi đâu thế này!
Diệp Thanh lập tức cảm thấy xấu hổ, đây là lần thứ hai anh ta khám bệnh bị mất tập trung, thế là cũng đã biết phần nào sự hấp dẫn của người phụ nữ này! Tuy rằng không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng tự như một quả đào chín vậy, làm cho người ta cũng không nhịn được muốn hái xuống! Mặc dù đang trong tình trạng bệnh tình nặng như thế này cũng vậy!
- A!
Đột nhiên, lông mày của Nhan Tuyết Khảm chau lại, đúng là đau đến mức kêu thành tiếng, lấp tức liền mở mắt ra!
- Lưu manh, anh làm trò gì đấy!
Nhan Tuyết Khảm vừa mở mắt thì thấy một người đàn ông mặc kín từ đầu đến chân một bộ y phục màu trắng đang sờ mó khắp bụng dưới của mình, vừa tức giận, vừa xấu hổ, muốn giãy giụa lên nhưng không có sức lực, chỉ có dùng tiếng nói khàn khàn ở cổ thêm một sự phẫn nộ dị thường quát lên!
Nếu để cô ấy biết Diệp Thanh không chỉ sờ mỗi bụng cô ấy mà còn xem qua cả ngực của cô ấy nữa, mà còn châm cứu ngay trên đó nữa thì chắc hẳn rằng còn tức giận hơn nữa! Nàng kim chi ngọc diệp này, chưa bao giờ bị người khác vô lễ quá đến như vậy đúng không?! Cho dù có là bác sĩ đi chăng nữa cũng không có được như thế! Nhất là lại rơi vào trường hợp chưa được cô ấy cho phép!
Diệp Thanh bị dọa cho thất kinh, vội vàng thu tay lại, nhưng cũng ngay lúc đó không có hoang mang liền lập tức giải thích:
- Cô đừng sợ, tôi là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng, lúc nãy là vừa mới làm một kiểm tra nhỏ cho cô đó mà!
- Có người nào lại kiểm tra cái kiểu như anh vậy không? Lợi dụng lúc tôi ngủ say rồi giở trò sàm sỡ... khụ khụ!
Nhan Tuyết Khảm nói chưa được mấy câu thì húng hắng ho liên tục, Diệp Thanh nhanh chóng ấn mạnh vào những huyết lớn của cô ấy, thế là Nhan Tuyết Khảm cảm thấy đỡ dần, cơn ho của cô ấy cũng từ từ bớt đi, thế là cũng bắt đầu có vài phần cảm tình với Diệp Thanh!
Người này tuy rằng có chút vô liêm sỉ nhưng mà y thuật tương đối cao mính, vừa này có lẽ là thực sự đang chuẩn bệnh cho mình chăng?
Diệp Thanh nói:
- Vừa này sở dĩ cô tỉnh giấc là vì bị đau, bởi vì lúc này tôi ấn vào một khối u ở phía bụng dưới của cô, không tin cô tự sờ xem, cứng cứng, to tầm quả nho ấy!
Nghe xong câu đó, Nhan Tuyết Khảm không nói gì cả, chuyện gia đình nhà cô ấy, cô ấy tự biết, cái khối u ấy từ trước đã có rồi, hình như hồi học cấp hai đã phát hiện ra cái khối u đó rồi, chỉ trừ khi đến kì kinh thì vô cùng đau đớn ra thì những lúc khác đều không có những triệu chứng gì dị thường cả, thế nên cô ấy cũng không có bao giờ chú ý đến! Lẽ nào lại có bệnh gì về phụ khoa nghiêm trọng lắm sao?
Vừa nghĩ đến đây Nhan Tuyết Khảm càng cảm thấy lo ngại, chỉ có cảm giác bụng dưới càng đau dữ dội hơn, khó chịu hơn!
Nhưng mà sau nhưng gì mà Diệp Thanh nói thì lại làm cho cô ấy tạm quên cơn đau mà lại đỏ mặt lên!
- Cô có thường cảm thấy bụng dưới trướng đầy, vào thời gian kinh nguyệt không đều, lượng kinh nhiều, có cục, kinh đi không được sạch sẽ, màu kinh ảm đạm...
Diệp Thanh dựa vào lúc thích hợp ngừng lại không nói, trong bụng nghĩ, thôi có lẽ tôi không nên nói nữa, nhìn biểu hiện của cô là tôi biết được cụ thể tình hình rồi!
Đôi tai xinh xắn của Nhan Tuyết Khảm cũng đỏ ửng lên rồi, chẳng lẽ lại chui đầu vào trong quần mà trốn sao!
- Người này đúng là đáng ghét quá đi! Chuyện riêng tư của người ta, không ngờ lại nói ra ngay ở đây, không để ý thấy trong này bao nhiêu là bệnh nhân sao? Tuy rằng phần lớn mọi người đều đã ngủ rồi! nhưng mà, nhưng mà nơi công cộng như thế này thì để cho người ta xấu hổ chết được ấy chứ?!
Diệp Thanh trầm ngâm một lúc nói:
- Nhan tiểu thư, cô bị u ổ tử cung...
Vẫn chưa nói hết câu thì Nhan Tuyết Khảm như bừng tinh dậy vậy, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi như là ngươi không có bị ốm đau gì cả:
- anh nói gì ? người tôi có khối u?
Diệp Thanh liền an ủi nói:
- Cô yên tâm, là u lành tính, hơn nữa, bây giờ cũng đang chính là nhờ có khối u này mới cứu được tính mạng của cô đấy!
- Hả cái gì cơ?
Gương mặt Nhan Tuyết Khảm mơ hồ hỏi.
Diệp Thanh liền giải thích:
- Hiện tại thì tôi cũng chưa có dám khẳng định, chỉ có điều là lúc này cái tế bào trong khối u kia của cô và cái viruts là kia, giữa chúng có tồn tại một mối quan hệ đề kháng gì đó! Để chắc chắn cho những giả thiết của tôi, tôi cần tiến thêm một bước nữa, là lấy mẫu tế bào khối u của cô, mong Nhan tiểu thư vui lòng hợp tác!
- A?
Nhan Tuyết Khảm bất ngờ, nhưng mà trong tình huống này thì cô ấy cũng ý thức được tầm quan trọng của việc đó nên cũng gật đầu đồng ý!
...
Diệp Thanh tất nhiên là không phải tự tay làm việc đó, lúc trước đã bị người ta hiểu lầm rồi mà, bây giờ thì anh ấy để tránh khỏi bị lập lại điều đó, nếu không khi mà cô Nhan tiểu thư này khỏi bệnh xong lại đi nói với Trương Hạo Kiệt bọn họ, thì hình ảnh huy hoàng của mình có phải là bị hủy hoại rồi không?
Thế là anh ấy tìm Lý Tiểu Miêu đến!
- Ai dà, Diệp Thanh tôi buồn ngủ chết đi được! Đang nửa đêm anh gọi tôi dậy có việc gì thế?
Lý Tiểu Miêu giận giận dỗi dỗi nói, quả thật cô ấy đúng là mệt mỏi quá rồi, hai ngày một đêm trước cũng đâu có được nghỉ ngơi gì.
Diệp Thanh cũng có chút xin lỗi nói:
- Chút việc muốn nhờ cô giúp đỡ, không tìm đến cô thì còn tìm đến ai được nữa?
Rồi sau đó Diệp Thanh nói cụ thể tình hình và yêu cầu về mẫu tế bào cần lấy cho cô ấy nghe một lượt!
- Không vấn đề gì, để tôi!
...
Chừng khoảng mười phút sau, Lý Tiểu Miêu lấy mang một mẫu phẩm ra đưa cho Diệp Thanh!
- Phiền cô rồi!
Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Nếu mà viện trưởng Trương có hỏi thì nói là tôi đang kiểm tra mẫu bệnh phẩm, không có việc gì đặc biệt quan trọng thì đừng có làm phiền tôi!
Nói xong, rồi cầm lấy mẫu phẩm tế bào của khối u kia đi vào phòng xét nghiệm khoa cấp cứu, rồi đóng cửa lại khoa trái bên trong.
Đương nhiên anh ta vào phòng xét nghiệm chỉ là che mắt người khác thôi, chứ mục đích của anh ta là đi đến Diệu Thủ Cảnh, dùng phòng xét nghiệm ở bên trong đó, để tìm ra mối quan hệ bí mật giữa khối u kia và cái con viruts lạ đó!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Sang đến chín giờ sáng ngày thứ hai, Lão Trịnh. Cao Lệ Bình cùng những người khác sau khi đã được nghỉ ngơi lại tiếp tục tiến vào chiến trường, và những bác sĩ và y tá khác ở bên trong lại được ra nghỉ ngơi! Trương Hạo Bác triệu tập mọi người lại mở một cuộc họp tổng kết đơn giản, và cũng bắt đầu sắp xếp lại công tác, mắt của ông ấy có hơn đỏ lên vì thức khuya nhưng giọng nói lẫn ngữ khí cùng động tác, vân vân, đều vẫn rất phong độ!
- Diệp Thanh đâu rồi, anh ta vẫn chưa ra sao?
Kết thúc cuộc họp, Trương Hạo Bác có một chút lo lắng hỏi han.