-Chủ nhân ca ca, không bằng dẫn Xinia về tòa thành băng tuyết, cho chủ nhân ca ca chăn ấm áp được chứ?
Tiểu Vũ Nhi bay đến bên vai Diệp Thanh ngồi xuống, lắc lư hai đôi chân dài cười nói, cô là sinh mệnh trí tuệ, có hình như vô chất, trong lòng luôn luôn không thể nuối tiếc vì không thể cung phụng Diệp Thanh, lúc này đề nghị nói, một mình cô ở tòa thành băng tuyết cũng đủ cô đơn rồi.
Mặt Diệp Thanh lập tức xám lại, thầm nói, Tiểu Vũ Nhi này trước mặt mọi mọi lại lưu manh vậy, điều này khiến cho chính mình khó xử, làm cho Xinia làm sao đối đãi với mình đây?
Tuy nhiên, liếc nhìn Xinia một cái, cũn phát hiện cô bé này có chút xấu hổ, rõ ràng chưa nghe hiểu, vừa nghĩ cũng là vừa nãy Trần Vô Cực là dùng ngôn ngữ của trái đất nói, hơn nữa còn dùng tiếng lóng “ chăn ấm áp” Xinia làm sao nghe hiểu được?
Thật ra hắn hoàn toàn không biết, Xinia người ta sớm làm xong chuẩn bị hiến thân rồi, cô luôn luôn kỳ vọng, thần linh ca ca có thể dẫn Tiểu miêu nữ mình đi.
Lúc ở nhà, mẹ cô còn có các trưởng bối người mèo, đều từng dạy cô các kiến thức này, Xinia hiện giờ người tuy nhỏ nhưng phương diện kia sớm đã có lý luận tri thức vô cùng phong phú rồi, lo lắng duy nhất chính là, cái kia của thần linh không biết có hợp với của mình? Có thể vào được không?
Dù sao, cơ thể thần linh cao lớn, cũng không có vành tai và đuôi giống như người mèo, có thể, cấu tạo mỗi nôi trên cơ thể cũng hoàn toàn không giống.
Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Xinia càng đỏ hơn, so với quả táo ngon miệng vẫn đỏ hơn.
Phong cảnh bên đường như vẽ, không khí vô cùng tốt, do nằm ở kỷ băng hà, thường xuyên có tuyết, rất nhiều cây cối đều được bao phủ màu bạc, nhánh cây quỳnh được mặt trời chiếu dọi quả thực như thủy tinh, Diệp Thanh dẫn hai nữ nhân bên người, Xinia cũng bạo gan giới thiệu phong cảnh nhân tình, thần thoại truyền thuyết ở nơi đây cho hắn, ba người du lãm vô cùng thú vị.
Đáng phải nhắc đến là, Diệp Thanh dọc theo đường trông thấy không ít tác phẩm chạm băng, người tuyết, rất nhiều không dưới mấy chục chỗ, trải rộng trong sơn cốc, còn chạm băng kia, người tuyết kia đều rất sống động, rõ ràng là chính hắn.
Xinia sờ vành tai mèo của mình, thản nhiên nói:
-Đây là tác phẩm mài chạm khắc cẩn thận, đặc biệt được chế tác, đem hình ảnh thần cung phụng ở trong, có thể tránh tai nạn, phù hộ cho các dân tộc bình an hạnh phúc.
Diệp Thanh nghe xong không khỏi hổ thẹn, mình lần đầu tiên chữa bệnh cho họ, còn có tấn công giết chết mất mấy quái thú, hình như cũng chẳng làm được việc gì cống hiến lớn lắm?
Áp lực áp lực, Diệp Thanh đột nhiên cảm giác, thân là một “ thần linh” đặc biệt là “ thần giả” áp lực quả thực vô cùng lớn.
-Xinia, sau núi kia có gì hay không?
Diệp Thanh đi vài bước, xem xét, chỉ vào một ngọn núi to cao ngất trong mây như kiếm sắc, hỏi Xinia.
-Em không biết
Xinia lắc lắc đầu, nói:
-Lấy ngọn núi kia làm gianh giới, chẳng phải là phạm vi hoạt động của người mèo chúng ta.
-Ồ, vậy chúng ta bay qua xem xem.
Diệp Thanh lập tức hứng trí.
Tiểu Vũ Nhi vỗ tay khen hay, cô tuy đã du ngoạn toàn bộ hành tinh rồi, nhưng đều ngồi trên tiểu phi thuyền, vội vàng xem qua, chi tiết cụ thể không chưa được thưởng thức, cũng không có nhiều thời gian để thưởng thức.
Không thể được, Xinia lại lùi bước:
-Thần linh ca ca, nơi đó vượt qua phạm vi hoạt động của người mèo chúng tôi, luôn luôn được liệt vào vùng cấm.
-Có nguy hiểm gì sao?
Diệp Thanh không cầm nghĩ đều biết, hành tinh này man thú hoành hành, sau núi cao nhất định có rất nhiều dã thú hung ác.
Tuy nhiên, có mình ở đây, căn bản không là vẫn đề, dù sao với thân thủ của hắn trước đây, trèo đèo lội suối, dù là núi cao cũng không là gì, hơn chục phút là có thể đi đi về về không nhất định có thể gặp phải mãnh thú, hơn nữa, mặc dù gặp phải, anh cũng không sợ chúng, cho dù mình không địch được, chẳng phải còn có tiểu phi thuyền sao?
Tiểu phi thuyền khẽ chiếu ra, lập tức khiến não của nó mở ra, hơn nữa, dù không giết chúng, ngồi lên chạy trốn cũng là việc đơn giản, khẽ như trở bàn tay.
-Vâng vâng, nghe nói, có nhiều mãnh thú vô biên, một nhát có thể ăn mấy người mèo.
Xinia mở to hai mắt, sợ hãi nói.
Diệp Thanh liền buồn cười, chắc là hồi nhỏ, mẹ của cô thấy cô gào khóc dùng để dọa.
Diệp Thanh sờ đầu mềm của cô, cười nói:
-Yên tâm, có anh ở đây, các mãnh thú kia chỉ là loài bò sát nhỏ.
Xinia nghiêng đầu, mắt chớp chớp, vừa nghĩ cũng là, thần linh ca ca là ai chứ, sao có thể sợ loài bò sát hèn mọn này? Lúc này cười vui, dù sao, trong sâu thẳm nội tâm cô cũng cực kỳ muốn qua chơi.
Tìm kiếm những cái chưa biết mãi mãi là việc khiến người hưng phấn.
Diệp Thanh cười ha ha, ôm Xinia, thân hình vừa đạp đã bay vút lên, Tiểu Vũ Nhi bám chặt phía sau, Tiểu Vũ Nhi là sinh mạng có trí tuệ, tương đương với dòng tri thức của tổ năng lượng siêu cấp, tốc độ so với Diệp Thanh còn nhanh hơn gấp trăm lần.
Rất nhanh, không quá tám phút, Diệp Thanh và hai cô gái đã đứng trên núi.
-Oa, đẹp quá.
Xinia lần đầu tiên đến, lần đầu tiên đứng trên cao như vậy, không tự chủ được liền ngợi khen lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, đôi mắt màu lam lóe ra tia sáng khác lạ, đôi tai mềm mại càng giương thẳng lên, đáng yêu vô cùng.
Diệp Thanh thầm nói, nếu dẫn cô ngồi trên phi thuyền nhỏ, dẫn cô ngao du trong biển mây, cô bé này còn không biết hưng phấn thế nào đâu.
Ù
Đúng lúc này một tiếng kêu vang vút lên, trong cây cối um tùm bên dưới, một con chim khổng lồ cả người màu đỏ rực bay lên, trên khoảng không trên rừng xoay quanh một lát, lại bổ xuống, sau đó, thấy tiếng rống quái lạ liên tục, tuyết bay, cành cây quăng lên, cảnh tượng hỗn loạn, dường như, quái điểu này đang đấu với một dã thú khác trong rừng, chém nhau dữ dội.
Thân hình quái điểu này cao lớn, dài khoảng bảy tám mét, cánh vươn ra hơn mười mét, hơn nữa bên ngoài cực kỳ đặc biệt, đầu như móc câu, chân dài như hạc hoang dã đỉnh đầu mào đỏ thẫm, mào cao dựng đứng lên, khiến người ta nghĩ ngay tới từ “ tức sùi bọt mép”.
Toàn thân quái điểu đều được bao phủ lông vũ màu đỏ, hai sợi lông giữa đuôi cực dài, ba bốn mét, cứng cong về phía sau, quả thực như một lưỡi kéo chặn ngang lên phía chân trời.
Quan sát kỹ sẽ phát hiện, chân dưới và bàn chân của nó đều dài một lớp sừng màu đỏ rất dầy, dù là đi trong bụi gai cũng sẽ không bị thương.
U ~
Con chim kền kền lửa này lần nữa bay vút lên trời, sau đó lần nữa bổ xuống, dũng mạnh vô cùng chụp vào đối thủ trong lớp tuyết, hai chân dài tuy thoạt nhìn thì bé nhưng uy lực rất lớn, dùng sức vừa đá đã thấy băng tuyết bay lên, như bị bom nổ oanh tạc, sau đó, còn có trăn bạc( ngân mãng) như một thùng nước lập tức bị đá bay ra ngoài.
Băng sương ngân mãng?
Mắt Diệp Thanh vừa nhắm lại, lập tức nghĩ ra, con trăn trước mắt toàn thân vảy bạc, trên đầu có hai cái u thịt, dài ra như cái sừng, cũng không phải băng sương ngân mãng đã được thấy trong phiên đấu giá trước đây.
ồ, không, không phải cùng một con, nhưng chắc chắn là cùng loài, vì, cho dù bề ngoài, hình thể đều cực kỳ giống nhau, bằng nhãn lực của Diệp Thanh đều nhận không ra điểm khác biệt với con trước đây.
U~
Con chim kền kền lửa lại lần nữa bổ xuống, trăn lớn tất nhiên rống lên phản kích, tuy nó bị đá một cước, quăng ra xa xa, đè vào một bụi cây rậm lớn, nhưng không bị thương nhiều, lúc này, hai quái thú di chuyển song song, quay cuồng lăn vào.
Đại chiến kịch liệt, những nơi đi quan, những cây nhỏ đều bị dập xuống cùng lúc đó, máu tươi bắn tung tóe, rơi vãi trên mặt đất, chỉ chốc lát liền ngưng tụ thành những giọt lớn giọt nhỏ, không phân rõ đâu là máu của Con chim kền kền lửa đâu là của băng sương ngân mãng.
Tuy băng sương ngân mãng trời sinh bị hà khắc, bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng dựa vào thể chất dũng mãnh như giao long, vẫn có thể kiên trì chịu đựng, ba người Diệp Thanh nhìn một hồi đều cảm thấy mở rộng tầm nhìn, Diệp Thanh có lòng muốn tiến lên trước bắt, giao đấu, nhưng ngẫm nghĩ, cảm thấy không nắm chắc phần thắng hoàn toàn, nếu giao chiến lâu không được,chẳng phải mất mặt trước Xinia sao? Chẳng phải mất mặt trước người mèo sao?
Điều này tổn hại đến hình ảnh “ thần”.
Xem ra, con người một khi có thân phận địa vị, sẽ lo trước lo sau, nhìn trước ngó sau, Diệp Thanh này làm thần chưa được vài ngày cũng không thể là ngoại lệ.
-Phi thuyền lại đây.
Diệp Thanh vừa một tay vẫy lên, ý nghĩ phát ra xa xa, phi thuyền kia không ngờ cảm ứng được, không ngờ “ vù” bay lại.
Diệp Thanh dẫn Tiểu Vũ Nhi và Xinia nhảy lên thuyền, quầng sáng năng lượng khởi động, Tiểu phi thuyền liền hướng bay vào hai dã thú.
Xinia ngồi trên mơ ước “ thuyền thần”. Toàn bộ đều cảm thấy mới mẻ kỳ diệu, hưng phấn hoa chân múa tay, khôi phục lại thiên tính hoạt bát vui vẻ của trẻ con, không còn vẻ mặt thành kính, nghiêm túc của tiểu thánh nữ nữa.
Diệp Thanh liền vui mừng, điều này mới thường thôi, hắn làm cho phi thuyền lơ lửng trên trời cao, cách đầu hai quái thú khoảng ba mươi mét, cách gần quan sát càng thêm nét.
Đánh nhau một lúc, thấy Băng sương ngân mãng kia dường như không được, Diệp Thanh liền vận chuyển ý nghĩ, khởi động một loại bắt giữ của phi thuyền, chức năng giữ đồ vật, có thể chiếu ra ánh hào quang chói lọi, chỉ cần nơi nào ánh hào quang này quét qua, cho dù động vật sống hay tử thi đều có thể lập tức phân giải thành trạng thái hạt cao năng lượng, sau đó, chụp vào khối thể tinh trong phi thuyền, chứa đựng trong đó.
Còn lần sau, chỉ cần phóng ra, các hạt cao năng lượng này lại có thể lần nữa tổ hợp, khôi phục nguyên trạng, sống vẫn như sống, chết vẫn như chết trước kia,, giống như trước khi bị bắt giữ trước kia, thậm chí, sinh vật sống cất kín bên trong đều không cần ăn uống.
Đương nhiên, thời gian không thể quá lâu, nếu kéo dài vạn năm, đó chắc chắn không thể được, hạn chế thời gian cụ thể Diệp Thanh còn chưa nắm rõ lắm.