Diệp Thanh vừa nói một tiếng, Lí Tiểu Miêu hiểu ý ngay, bèn xắn cao tay áo phải của Mã Tiểu Linh, rồi sờ tìm hướng, độ nông sâu của tĩnh mạch, chọn vị trí tiêm, lót thêm vải y tế, bó tĩnh mạch , dùng cồn iốt 2% sát khuẩn, rồi dùng cả cồn chuyên dụng, từng bước từng bước đều rất thành thục, dường như chỉ chớp mắt là xong xuôi hết, đúng với hình ảnh một nữ y tá cao cấp.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh nhanh tay xé bao ống tiêm, đẩy hết khí ra, hút thuốc vào ống, rồi một tay cầm ống tiêm, một tay nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Mã Tiểu Linh, đặt tiêm vào vị trí tĩnh mạch, sau đó nghiêng một góc 2 độ rồi nhẹ nhàng ấn kim vào, kim nằm dọc theo tĩnh mạch, thuốc đi qua da vào tĩnh mạch, rồi cứ theo dòng chảy của tĩnh mạch mà bơm thuốc.
Kim đưa vào tĩnh mạch xong, Diệp Thanh nới lỏng dây bó tĩnh mạch, cố định đầu kim rồi dùng sức ấn bơm tiêm. Một mùi thơm nhè nhẹ bay ra từ thuốc tiêm, thuốc đã đi vào cơ thể Mã Tiểu Linh.
Tiêm xong, Diệp Thanh lại dùng bông tẩm cồn y tế giữ chặt vết tiêm, đồng thời rút kim tiêm ra.
Mấy động tác này, kể ra thì dài dòng, chứ thực tế thì chỉ thở một cái là xong, thành thục vô cùng. Làm cứ nhẹ như không vậy, khiến người xem có một cảm giác đã mắt kì lạ cứ như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.
Cậu vẫn là cao thủ châm cứu. Nếu đem so sánh thì cái việc tiêm chích của Tây y này cậu có vẻ vụng về hơn nhiều.
Diệp Thanh về cơ bản cũng chẳng cần luyện tập gì cũng đã thành thục lắm rồi. Lần này vì cứu người yêu, thêm nữa vì tình hình nguy cấp, cậu không nghĩ tới việc mượn để người khác làm, mà dứt khoát đích thân ra tay.
Ống đựng thần dược vẫn là ống thường thấy trong phòng hóa nghiệm của bệnh viện Ngô Đồng như để đánh lừa dư luận rằng thuốc này được làm ra từ phòng hóa nghiệm. Ngày xưa penicilin có tên cũng là như thế này mà.
- Diệp Thanh, cậu vừa mới tiêm cái gì đó?
Vừa nãy không khí căng thẳng quá, cho nên giờ Lí Tiểu Miêu mới có thể thả lỏng một chút, hỏi Diệp Thanh.
Diệp Thanh một mặt bắt mạch, một mặt dùng đồng hồ công nghệ cao giám sát. Ngay lập tức đã thấy kết quả. Virút trong cơ thể Mã Tiểu Linh vừa gặp phải những phân tử của thần dược, thì y như tuyết gặp nắng, dần dần bị tiêu diệt. Nhưng do tâm trạng không tốt, hắn cười nói:
-Đây là loại thuốc kháng sinh tôi mới nghiên cứu ra. Có nó, loại virut nay sẽ không còn đường sống nữa.
Câu này vừa nói ra, mọi người tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Trương Hạo Bác xúc động hỏi:
-Diệp Thanh, cháu nói thật chứ? Phải mất bao lâu mới thấy được hiệu quả?
Diệp Thanh trả lời:
- Khoảng chừng bảy tám phút ạ, tùy thuộc vào bệnh tình người bệnh.
Hàn Hưng Dân vỗ tay nói:
- Thật là tốt quá rồi! Mọi việc không nên để lâu. Chúng ta mau tiêm cho những người khác đi.
Diệp Thanh tính toán trong đầu: phòng cách li mới có thêm ba người nhiễm bệnh. Ngoài Mã Tiểu Linh ra còn 76 người bị virut tấn công, số thuốc đã làm trong Diệu Thủ Cảnh có thể đủ dùng.
- Được, tôi sẽ tới phòng hóa nghiệm lấy thuốc. Mọi người đợi tôi ở đây đi!
Diệp Thanh nói lớn. Ngay lúc này cậu cũng có thể lấy thuốc ra. Chỉ có điều đứng tại đây rút ra 76 ống thuốc, không khỏi khiến mọi người kinh ngạc, khó tránh người khác sẽ nghĩ “anh để thuốc ở chỗ nào vậy?”
Tất cả mọi người đều bán tán rất vui vẻ, quẳng đi vẻ sa sút trước đó,Trương Hạo Bác tuy mắt vẫn đỏ, nhưng vẫn khôi phục được phong độ ngời ngời, không giống như một lão già ủ rũ nữa.
Chuyên gia y dược bệnh viện thành phố Mạc Sơ Đồng lại được dịp phục sát đất Diệp Thanh. Là người làm Trung y, ai ngờ cậu ấy lại có thể nghiên cứu ra thuốc kháng sinh của Tây y, tiêm thuốc lại còn thành thục vậy nữa chứ, đúng là một người toàn tài.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Rất nhanh chóng, Diệp Thanh bê tới phòng cách li một hộp bằng gang không gỉ được bọc trong giấy kraft đã tiệt trùng. Mở ra, bên trong là bảy mươt sáu ống tiêm được xếp ngay ngắn, mỗi ống 5ml, tất cả đều là thuốc kháng sinh trong veo.
Trương Hạo Bác nhận thuốc, đặt lên bàn, gọi lớn
- Mỗi người nhận trước ba ống, chia nhau mà làm, dùng hết lại tới lấy.
Lập tức mười bảy mười tám y tá lần lượt bước lên, cứ như cún con vậy, mỗi người nhận ba ống rồi người nào tìm bệnh nhân người ấy, tiêm thuốc cho họ. Lúc ấy, phòng cách li nhộn nhịp vô cùng.
- Tiểu Linh, em đỡ chút nào chưa?
Diệp Thanh không đi góp vui nữa, cậu thực sự đã mệt, nên ngồi bên giường Mã Tiểu Linh, tay vuốt nhẹ khuôn mặt tiều tụy vì bệnh tật, rồi cậu ngồi ngơ ra nhìn người yêu.
Mã Tiểu Linh hai mắt nhắm chặt, vẫn đang ngủ say. Đột nhiên, như nghe thấy tiếng của Diệp Thanh, lông mi cô động đậy nhẹ, sau đó mắt từ từ mở ra.
Đôi mắt ấy trong suốt, đen láy như hắc bảo thạch, sáng lấp lánh như một ngôi sao trên bầu trời đêm hè. Tuy đang mang trọng bệnh, nhưng vẫn hiện lên vẻ thông minh như thường ngày.
- Tiểu Linh, em tỉnh rồi sao?
Diệp Thanh sợ mình hoa mắt vội lấy tay dụi mắt.
- Đồ ngốc, còn không dám tin sao?
Mã Tiểu Linh cười, nhưng ngay sau đó ho một trận dài.
- Nào, để anh lấy cho em chút nước
Diệp Thanh lòng xót xa vô hạn, vội lấy bình nước phía đầu giường, rót ra cốc. Sờ thấy nước còn hơi nóng, cậu bèn pha thêm một ít nước khoáng, sau đó tự nếm thử xem còn nóng hay nguội, rồi lại thổi thổi, đến khi thấy được rồi, cậu một tay vòng qua người, đỡ Tiểu Linh ngồi dậy, một tay giữ chặt cốc nước, vừa đưa nước cho Tiểu Linh uống vừa nhẹ nhàng nói
- Nước còn nóng, em cứ từ từ uống nhé.
- Vâng!
Mã Tiểu Linh hôn mê đã lâu, nên thật sự cũng thấy có chút đói khát. Nên vừa thấy nước thì uống ừng ực, ừng ực, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Diệp Thanh.
- Này này, uống từ từ thôi, không có sặc đấy!
Diệp Thanh cười như nắc nẻ. Cậu thích cách Mã Tiểu Linh uống nước. Cô gái này, làm gì cũng phóng khoáng không ai bằng, thế nhưng vô tình, qua những hành động ấy lại hiện ra rất nhiều nét duyên dáng riêng có của con gái, quả thật là rất thu hút.
- Em muốn uống thêm không?
Nhìn Mã Tiểu Linh một hơi uống cạn cốc nước, Diệp Thanh vừa xót xa vừa thấy buồn cười, hỏi cô.
- Thôi, thế đủ rồi!
Mã Tiểu Linh liếm đôi môi ướt mọng, trả lời.
- Uống xong ít nước, thấy có sức hơn nhiều rồi! Anh đỡ em tựa vào đầu giường đi.
- Ừ
Diệp Thanh rất nhẹ nhàng ôm lấy cô, giúp cô dịch người lên phía trên, sau đó lại cẩn thận quay dọc gối để Mã Tiểu Linh dựa vào đó. Đột nhiên, không kiềm chế nổi, cậu đưa môi vào sát cái má trắng nõn của Mã Tiểu Linh, hôn một cái.
- Này, anh làm gì thế? Không thấy có bao nhiêu người kia à!
Mã Tiểu Linh ngượng quá, mặt đỏ hồng lên, gìm giọng hờn dỗi.
- Chị Tiểu Linh, em nhìn thấy hết rồi nhé, hai người cứ tiếp tục đi.
Ở phía trên, Lí Tiểu Miêu đang tiêm thuốc cho bệnh nhân, vô tình nhìn thấy, bèn đùa một câu, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Việc này khiến Mã Tiểu Linh càng không khỏi lúng túng:
- Diệp Thanh đáng ghét! Xấu xa chết đi được, muốn cắn cho anh một cái quá!
- Vậy thì em cắn đi. Không phải vừa nãy anh mới cắn em đấy sao. Em cắn trả đi này!
Diệp Thanh mặt dày đáp lời, tuy trong lòng cũng cảm thấy kì kì. Chẳng lẽ con gái ai cũng thích “cắn” sao? An Tiếu Trúc như vậy, Mã Tiểu Linh cũng như vậy.
- Khụ khụ!
Mã Tiểu Linh ngượng ngùng, ho một trận dài, nói
- Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây!
Nói rồi, kéo người nằm xuống chui vào trong chăn.
- Haha!
Diệp Thanh thò tay vào, véo mông Tiểu Linh một cái. Mã Tiểu Linh ngoe nguẩy, không thèm để ý tới hắn. Diệp Thanh cũng mệt quá rồi, bèn leo lên nằm cạnh Tiểu Linh, rồi lăn ra ngủ.
Vừa nằm chưa được chục giây đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ vang lên.
- Cậu bé đáng thương!
Mã Tiểu Linh quay đầu lại nhìn, nhè nhẹ xoa đầu Diệp Thanh, sau đó kéo hắn vào trong chăn. Ừ, không biết vì sao ngủ cùng Diệp Thanh cô đột nhiên lại có cảm giác thanh thản hơn nhiều. Giả dụ trời có sập xuống, cô cũng không sợ.
- Suỵt! Mọi người không được làm ồn
Viện trưởng Trương thấy mọi người đã tiêm xong bèn lệnh cho các y tá ra ngoài, chỉ một hai người ở lại theo dõi.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Quả như lời Diệp Thanh nói, chỉ sau bảy tám phút, triệu chứng bệnh của bệnh nhân đã dần dần thuyên giảm rồi biến mất. Đúng là có công dụng thần kì “thuốc vào là bệnh ra, hiệu quả nhanh chóng”
- Tốt quá rồi Tiểu Miêu ơi, chúng ta được cứu rồi!
Y tá Cố Linh Quyên ôm lấy Lí Tiểu Miêu, phấn khích hét lớn.
-Còn phải nói sao. Diệp Thanh mà ra tay thì virut vi khuẩn gì cũng đều bị cho ra rìa hết!
- Viện trưởng Trương, cuối cùng bệnh viện Ngô Đồng chúng ta cũng đã qua cái nạn này rồi!
Hàn Hưng Dân tinh thần phấn chấn nói.
- Lúc nào về nhất định phải uống vài li!
Trương Hạo Bác vui vẻ nói:
- Đợi vài ngày nữa, mọi việc xong xuôi, chúng ta sẽ mở tiệc mừng công. Tới lúc đó tất cả chúng ta cùng tới dự. Anh Lưu, bác sĩ Mạc à, hai vị nhất định phải tới đó!
Lưu Quốc Khôn đáp
- Tất nhiên là vậy rồi, tôi còn phải uống với cậu Diệp Thanh vài li nữa chứ.
Mạc Sơ Đồng cười ha hả, nói:
- Bệnh viện Ngô Đồng đúng là có nhân tài ẩn dật. Tôi phải nhân cơ hội này học hỏi thêm ít kinh nghiệm mới được!
Tưởng Xuân Yến cười nói:
-Bác sĩ Mạc khách khí quá. Có ai lại không biết anh là chuyên gia số một của bệnh viện thành phố chứ.
- Ha ha, anh Mạc khiêm tốn quá. Chúng ta nên tăng cường tình cảm nhiều hơn nữa mới phải!
Trương Hạo Bác mặt có ý cảm ơn, bắt tay Mạc Sơ Đồng và nói:
- Tôi chân thành cảm ơn sự ủng hộ to lớn của bệnh viện thành phố các vị.
Mạc Sơ Đồng hổ thẹn nói:
- Cũng chẳng giúp được gì, vẫn là cậu Diệp Thanh dốc sức xoay chuyển tình thế. Đúng là sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước!
Cao Lệ Bình nói:
- Lần này công lao của Diệp Thanh tuy lớn nhưng cũng không nên quên công của cô bé Tiểu Linh. Nếu không phải cô bé cẩn thận, phản ứng nhanh chóng, quyết đoán thì e là virut đã lan sang cả những khoa khác rồi!
Trương Hạo Bác gật gật đầu, trong mắt ánh lên ý khen ngợi, đột nhiên thở dài nói:
- Chỉ tiếc đã chủ nhiệm Tằng....
Lập tức mọi người im ắng. Có lẽ chủ nhiệm Tằng của khoa cấp cứu là bệnh nhân duy nhất thiệt mạng trong lần này.
...
Chỉ một lát sau, Diệp Thanh đã ngủ dậy, lại chạy đi tìm Trương Hạo Bác nói mình đã tìm ra được một loại thuốc khử độc đặc dụng, có tác dụng tiêu diệt loại virut này. Có thể dùng để khử độc môi trường. Trương Hạo Bác liền phân công người tiến hành khử độc khoa cấp cứu một lần nữa.