Chương Nhất Hàng tuy là cháu đích tôn của Thái Sơn Bắc Đẩu Chương Ngọc Tân, nhưng lại không kế nghiệp y thuật của tiền bối, mà lại chuyển nghề khác, bởi thế mới không hiểu phải cấp cứu thế nào, bây giờ đang là xã hội hiện đại nhưng cũng hay gặp những lời nói vô nghĩa như là khai trí, kế thừa nghề cha ông …, những người trẻ tuổi ở xã hội hiện đại ngày nay vô cùng phản đối, có mấy ai thích được cha mẹ an bài tiền đồ cho tương lai?
- Cậu là ai?
Chương Nhất Hàng trong lòng căng thẳng, nhìn thấy ba nữ một nam đương xông vào phòng, cũng chẳng nhìn kĩ, lúc này liền dùng tay ngăn cản Diệp Thanh, hét lớn:
- Mạng người quan trọng, cậu đừng có làm loạn.
Sợ Diệp Thanh không biết chữa trị, không chừng lại làm cho bệnh tình của ông nội cậu ta nặng hơn.
Cũng đúng, một người tùy tiện xông ra nhìn bộ dạng còn trẻ hơn cả mình cơ, không ngờ lại còn muốn cấp cứu cho ông nội mình? Làm sao mà cậu ta yên tâm cho được?
- Tiểu Hàng
Nhan Tuyết Khâm đứng phía sau cười tủm tỉm gọi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chương Nhất Hàng lúc này mới chú ý đến Nhan Tuyết Khâm, thất kinh kêu lên:
- A, là, là chị Tuyết Khâm, chậc, sao hôm nay chị lại đến đây? Người này là bạn của chị à?....
Không đợi Nhan Tuyết trả lời, Chương Nhất Hàng liền buông cánh tay Diệp Thanh ra, cùng đến với nhau, nếu không phải là bạn, thì ít nhất cũng là người quen, mình cũng không nên quá vô lễ, có điều, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Diệp Thanh, rõ ràng là vẫn không yên tâm để hắn ra tay.
- Chị Tuyết Khâm, ông nội em ngất rồi, em đi gọi bác sỹ trước, có gì lúc nữa hai chị em mình nói chuyện.
Chương Nhất Hàng vừa nói, vừa gọi điện thoại.
Nhan Tuyết Khâm cười nói:
- Tiểu Hàng, không cần phiền phức như thế đâu, Diệp Thanh là Viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh, y thuật rất cao.
Nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Diệp Thanh, Diệp Thanh hiểu ý lập tức tiến lên phía trước tiến hành cấp cứu.
- ồ…
Chương Nhất Hàng ngạc nhiên, cũng không tiện ngăn cản nữa, một là bệnh tình của ông nội hắn không đợi được nữa, đợi bác sỹ đến được đây thì không biết là cần bao nhiêu thời gian, ít nhất cũng phải mười phút sau, hai là, lại có chút kinh ngạc trước thân phận của Diệp Thanh, tên tiểu tử này cũng chẳng lớn hơn mình là bao, mà đã làm đến chức Viện trưởng rồi? mình đọc nhiều sách như thế, cũng coi như công cốc!
…
Hôn mê là do não nhất thời thiếu máu, thiếu dưỡng khí mà dẫn đến đánh mất ý thức trong thời gian ngắn, đa số là do người bệnh thể chất suy yếu, thêm sự vận động thất thường của huyết quản hoặc nhân tố tinh thần không ổn định mà bột phát.
Diệp Thanh để một chiếc gối dưới chân của Ông Chương, làm cho đầu thấp hơn chân, đồng thời bảo Chương Nhất Hàng tìm lấy một cái chăn đắp lên cho ông, đây là để giữ ấm, sau đó lại cởi một chiếc cúc áo trước ngực ông, để hô hấp lưu thông, sau đó, liến rút ra kim châm cứu, bắt đầu châm cứu, xoay, cắm vào hai huyệt “Hợp cốc” và “Nhân chung” của Ông Chương, vận chuyển chân khí thương lê tăng cường kích thích, bất lưu châm....
Khi Chương Nhất Hàng mang chiếc thảm lại, Diệp Thanh đã châm hai huyệt “Bách hội” và “Thiểu thương” rồi , lúc này đang khẽ xoay, để tăng cường hiệu quả châm cứu.
Ra hiệu Chương Nhất Hàng đắp chiếc chăn lên cho ông cụ, Diệp Thanh lay mạnh châm, lập tức, ông cụ liền tỉnh lại.
Loại bệnh thường thấy này đối với Diệp Thanh mà nói, thực sự là quá đơn giản, tuy nhiên nếu như đưa đến bệnh viện, còn không biết là đến bao giờ mới tỉnh lại.
- Ông nội, ông tỉnh rồi, tốt quá.
Chương Nhất Hàng rất phấn khởi, ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ, vui mừng nói.
- Đừng có làm ồn.
Diệp Thanh trừng mắt nhìn cậu ta, tên tiểu tử lập tức không dám hé răng, Diệp Thanh lại nói với Chương Ngọc Tân:
- Ông Chương, ông thả lỏng thân thể, ý thủ đan điền, hít thở tự nhiên, cháu lại châm cho ông các huyệt “Bách hội”, “Nội quan”, “Thần quan”, “ Túc ba dặm” bốn huyệt này nữa.
Chương Ngọc Tân đôi mắt sáng lên, lập tức phối hợp, ông tuy là Tây y Thái Sơn Bắc Đẩu, nhưng là nhà nghiên cứu y thuật cả đời, ít nhiều cũng tìm hiểu một chút đông y, thế là lập tức biết được những huyệt vị này của Diệp Thanh là vô cùng đúng bệnh.
Diệp Thanh vẫn dùng kim châm cứu xoay bổ pháp chữa trị, đồng thời cẩn thận kỹ lưỡng cảm giác tần xuất hô hấp của ông cụ, kết hợp với hô hấp bổ tả, hít vào đan điền, lúc thở ra thì ý thủ châm hạ, cứ như thế sau khi làm được bảy tám lần, Diệp Thanh liền rút châm ra, ông cụ Chương lúc này cũng không cần bất kỳ ai phải đỡ, ngồi được dậy.
- Giỏi, giỏi, giỏi lắm chàng trai, cậu tên gì?
Chương Ngọc Tân vừa ngồi lên, cũng không thèm để ý đến cháu nội của mình, vẻ mặt tràn ngập vui mừng và khen ngợi, nhìn Diệp Thanh, cười hỏi.
- Chương lão, cháu tên Diệp Thanh, Diệp trong cây diệp, Thanh trong thanh thảo.
Diệp Thanh khiêm tốn cười nói.
Nhan Tuyết Khâm nhẹ nhàng cười, bổ sung:
- Diệp Thanh cậu ấy chính là Viện trưởng của bệnh viên Ngân Hạnh, lần này đặc biệt đến thăm hỏi ông đó.
- Cái con nha đầu này.
Chương Ngọc Tân như có ý nghĩ thâm sâu nào đó nhìn Nhan Tuyết Khâm một cái, Nhan Tuyết Khâm liền lập tức ngoảnh mặt đi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút thẹn thùng.
Chương Ngọc Tân cười ha hả, tiếp tục nói chuyện với Diệp Thanh, thầm nghĩ, xem ra tiểu tử này và nha đầu họ Nhan kia có quan hệ không phải bình thường, kiểu này mình phải giúp cô cháu gái này trấn giữ cửa ải mới được. Ông tuổi cao như vậy, không biết là đã trải qua bao nhêu phong ba bão táp, có thể nói là sự tinh thông của người già, chỉ cần nhìn qua vẻ mặt và lời nói lúc nãy của Nhan Tuyết Khâm, là có thể hiểu thấu được tâm tư của con nha đầu này.
Trước tiên Diệp Thanh giới thiệu một cách đơn giản Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc, sau đó chỉ vào An Tiếu Trúc, hỏi Chương Ngọc Tân:
- Ông à, cô em gái này của cháu đang muốn thi vào Học viện y của trường đại học Ninh Thành, không biết nên chọn chuyên ngành nào thì tốt hơn một chút ạ?
An Tiếu Trúc mỉm cười, trong lòng vui mừng, tên này, lại bảo mình là em gái của hắn, ngữ khí lại thân thiết đến như thế, he he.
Chương Ngọc Tân liền hỏi:
- Tiểu nha đầu, cháu sau này muốn làm bác sỹ, hay muốn chuyên môn làm nghiên cứu?
An Tiếu Trúc cười:
- Đương nhiên là làm bác sỹ rồi, vào bệnh viện.
Vẫn còn một câu nữa chưa nói hết, đó chính là: vào bệnh viện Ngân Hạnh của Diệp Thanh.
Chương Ngọc Tân lại thở dài một hơi, nói:
- Nếu như sau này muốn làm bác sỹ, ông vẫn góp ý cháu nên học ở trường Đại học y khoa Ninh Thành, về khoản y học, cũng là trường đứng đầu của toàn quốc, đại học Ninh Thành tương đối mà nói thì kém hơn một chút, nói cho cùng, đây cũng là trường đại học mang tính tổng hợp.
Sau đó lại hỏi thêm An Tiếu Trúc vài câu hỏi nữa, An Tiếu Trúc đều nhất nhất đáp lại, dù gì cô cũng là một trong những học sinh xuất sắc của trường trung học Phù Liễu, mặc dù là đại tiểu thư, nhưng lại không hề có cái kiểu yểu điệu đó, khi đứng lên trả lời, lời nói cử chỉ, phong cách học tập không có cái nào không khiến người khác phải khen ngợi, Chương Ngọc Tân vô cùng vừa lòng, thầm nói, nếu không phải mình sớm đã nghỉ hưu không còn dạy học và nghiên cứu nữa, thì nhất định sẽ nhận cô bé xinh như búp bê này vào làm đệ tử.
Chương Ngọc Tân ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ông có thể giới thiệu cho cháu vài vị giáo sư của Đại học y khoa Ninh Thành, bất luận là nhân phẩm hay học thức, đểu là số một cả.
Nói xong liền cầm ra một cây bút và tờ giấy,viết cách thức liên hệ, rồi đưa cho An Tiếu Trúc.
Diệp Thanh và An Tiếu Trúc tự nhiên liên tục nói lời cảm tạ.
- Tiểu Diệp à , không biết cháu có gia nhập vào tổ chức y học nào chưa?
Chương Ngọc Tân cuối cùng không kìm nổi hỏi, thầm nghĩ, bệnh viên Ngân Hạnh này tuy là thành lập chưa lâu, nhưng lại nổi tiếng tới mức đến ông cũng từng nghe nói qua, tên Diệp Thanh này có thể nói là có tận mấy chiếc bàn chải.