Thử Lục Nhi và mọi người đều bắt hưng phấn trở lại, thầm nghĩ, lại có kịch hay để xem rồi, xem lão Diệp thần y và Tiểu Diệp thần y triển khai phong độ thế nào, cứu Mã Đức Hoài như nước sôi lửa bỏng, liền vội vàng chạy vào trong.
Nếu Mã Đức Hoài biết, nhất định sẽ cầm đế giày mà ném về phía bọn họ, mẹ bọn nó chứ, ai lại thấy người ta gặp họa lại vui mừng như vậy chứ? Ông mày đau muốn chết đi được, các người còn cho đó là kịch hay nữa, đúng là đám thiếu đạo đức.
Vương Lan Lan vừa nãy có chút buồn rầu, không biết khi nào có thể gặp lại được Diệp Thanh nữa, không biết bà mình lúc nào mới an bài để mình và anh Diệp Thanh gặp nhau nữa, buồn bực chết đi được.
Không ngờ, trong nháy mắt, anh chàng đẹp trai Diệp Thanh lại chạy quay lại, lập tức lộ vẻ vui mừng hẳn, liền đứng dậy đi ra đón, nhưng thấy không ổn lắm, mình chỉ là một cô gái rụt rì làm như vậy thì ngại chết nên liền ngồi sụp xuống, chỉ có điều ánh mắt luôn dõi theo và tâm tư không được yên.
Nếu Mã Đức Hoài mà biết, nhất định một lần nữa tức giận, cái đứa cháu ngoại này, con gái gì mà chủ động thế, vẫn chưa gả đi, chẳng thèm nghĩ xem ông ngoại mình sống chết ra sao cả, trong tim chỉ có người mình thương thôi.
- Ông ngoại, ông đừng lo lắng, anh Diệp Thanh đến rồi.
Vương Lan Lan rất quan tâm đến ông ngoại mình, sự vui mừng lúc trước chỉ thoáng qua thôi, sự chú ý lại bắt đầu đổ dồn vào Mã Đức Hoài, thực ra, hôm nay cô tới đây, cũng không chỉ là tới để chơi, gặp Diệp Thanh cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, chủ yếu vẫn là biết ông ngoại mình bị bệnh, đặc biệt tới và mang ít quá tới thăm ông mình.
- Tiểu Thanh, con khám đi.
Diệp Thanh Tuyền thấy Diệp Thanh như nóng lòng muốn thử, liền nhường cơ hội cho con mình, thực ra, Diệp Thanh Tuyền cũng thấy được, hiện tại y thuật của Diệp Thanh, cũng đã vượt xa mình rồi, nhất là suy nghĩ của những người trẻ tuổi thường rộng rãi, đôi khi có những tư tưởng rất kỳ lạ, đương nhiên y thuật của Diệp Thanh Tuyền cũng rất cao siêu, ít ra, gừng càng già càng cay mà, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú, trên rất nhiều phương diện công phu của Diệp Thanh còn kém ông nhiều.
- Dạ!
Diệp Thanh mỉm cười, liề tiến lên phía trước, Vương Lan Lan cũng thản nhiên cười, rồi cô ngồi trên chiếc ghế tựa như vậy có thể chăm sóc cho ông ngoại được, nói chuyện với ông ngoại, hơn nữa ngồi vậy cũng gần Diệp Thanh hơn.
Lúc này, hí hí, chỗ của mình ngồi lại người cho anh ấy, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương của mình, không biết anh ấy có cảm nhận được không nữa?
Diệp Thanh tiến lại gần, cảm thấy thân thể mình dướng khí cuồn cuộn, và thể phách cao lớn, khiến Vương Lan Lan không khỏi choáng ngợp, tim đập loạn xạ, sợ mọi người phát hiện ra nên lùi lại vài bước.
- Lão Mã, lão đừng hoảng hốt quá.
Diệp Thanh khẽ gật gật đầu với Vương Lan Lan ra hiệu, sau đó nói với Mã Đức Hoài, đồng thời, lật chăn đắp trên người lão Mã ra, sau đó lấy đôi tay to lớn của mình vận kình rồi tóm lấy bắp chân của lão Mã.
Động tác rất uyển chuyển, mềm mại như tờ giấy trôi trên nước vậy, nhưng cũng mang theo sự cương mãnh như rồng như hổ vậy, đó chính là thuật “ Phong Phất Liễu” trong bộ “ Quy Xà Bí Thôi”.
- Á!
Mã Đức Hoài lập tức đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, những người bên cạnh đều bắt đầu lo lắng.
- Diệp Thanh, cậu làm cái gì thế?
Mã Chí Cao quan tâm tới ông mình, thấy ông kêu đau như vậy, định lên ngăn lại nhưng Quý Hồng Hà đã ngăn lại, hơn nữa, hắn cũng biết, Diệp Thanh đang chữa bệnh cho ông mình, nếu mình tùy tiện lao lên, không biết chừng lợn lành chữa thành lợn què ý chứ, hắn biết, Diệp Thanh cũng có chút năng lực, ít nhiều cũng tạo cảm giác mới mẻ trong con mắt mọi người, không giống như những bác sĩ trên bệnh viện, cứ động một tí là nói thiếu canxi, sau đó kê một loạt những thuốc bổ canxi, tiêu tốn tận năm sáu trăm tệ, mà chẳng thấy hiệu nghiệm đâu cả, đúng là tức chết đi được.
Chỉ có điều, do hắn ngạo khí quá, hơn nữa lại cho rằng mình đi ra ngoài biết nhiều thứ, không coi đông y ra gì, lại còn chút không phục Diệp Thanh nữa chứ.
- Lão Mã, lão thả lỏng cơ thể ra, lấy hai lòng bàn tay đặt lên bụng, hai mắt khẽ nhắm lại, nhìn thẳng lên, điều hòa hô hấp...
Khi Diệp Thanh đã chữa bệnh thì toàn tâm toàn ý, dường như chẳng thèm để ý gì tới thái độ của Mã Chí Cao và mọi người, vừa vận dụng những thao tác xoa bóp vừa nói chuyện với lão Mã, để lão nằm đúng tư thế, như vậy thuận cho việc vận chiêu “ Phong Phất Liễu” phát huy hiệu quả hơn, âm dương hòa hợp, cương nhu phối khí, giúp hoạt huyết hóa ứ, tăng sự lưu thông của máu.
Những thao tác xoa bóp của Diệp Thanh đang tiến hành, những người ở đây mặc dù cũng chẳng hiểu gì nhưng cứ trợn mắt há hốc mềm lên.
Không vì cái gì khác, sau khi Mã Đức Hoài làm theo những lời dặn dò của Diệp Thanh, lập tức cảm thấy dễ chịu rất nhiều rồi, những tiếng kêu đau cũng giảm dần, đôi lông mày cũng bớt nhíu lại rồi.
Lan Lan thầm thở dài nói:
- Dáng vẻ anh Diệp Thanh xoa bóp thật có tính nghệ thuật.
Trong lòng lại mơ mộng, nếu anh Diệp Thanh mà xoa bóp cho mình thì chắc sướng phải biết, tuy cô cũng mới lớn những chuyện nam nữ thực ra cũng chẳng hiểu gì, đối với Diệp Thanh cũng chỉ là cảm giác yêu thương thuần túy thôi, vẫn không thể nói là yêu được, càng không nghĩ tới sẽ này nọ với Diệp Thanh.
Diệp Thanh Tuyền thì có vẻ tò mò, thầm nghĩ, cái thao các xoa bóp này Tiểu Thanh học được ở đâu vậy nhỉ? Rất cao minh, từ chiêu pháp tới cách vận khí đều có sự phối hợp cương nhu rất hài hòa, có tác dụng tiêu thủng chỉ thống, mình còn chẳng bằng nó rồi, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.
Diệp Thanh tập trung tinh thần, dùng chiêu pháp và kình pháp xoa bóp chỗ bắp chân bị co rút của lão Mã, chừng một phút sau, dùng tay phải ấn vào huyệt Ủy Trung, rồi lại tiếp tục xoa bóp đoạn xương bánh chè.
Huyệt Ủy Trung cũng có tên là huyệt Khích Trung, nằm ở giữa kheo đầu gối, thuộc kinh Túc Thái Dương Bàng Quangm là một trong bốn huyệt lớn của châm cứu, lại là hợp huyệt của kinh Túc Thái Dương Bàng Quang, Túc Thái Dương là kinh thiếu khí đa huyết, là một huyệt đạo có khả năng thông huyết rất tốt, trong “ Châm Cứu Đại Thành” gọi là ‘ Huyết Khích”.
Trên huyệt vị này có rất nhiều đường gân, dây thần kinh, tĩnh mạch, động mạch đi qua.
Huyệt Ủy Trung rất quan trọng, có thể sơ thông Thái Dương kinh khí, trừ nhiệt trong tạng phủ, trích ra máu chữa các bệnh như say nắng, thổ tả, dịch tả, thanh nhiệt tả hỏa, dẫn hỏa hạ hành, lương huyết chỉ huyết mà trị chảy máu cam.
Ngoài ra, trên lâm sàng thườn hay chữa liệt chi, sưng tấy chi, cô giật vân vân. Cho dù không mời bác sĩ đông y, tự mình xoa bóp cũng có thể hoạt huyết tiêu thũng, thông lạc chỉ thống, nhất là đối với những nười bị đau lưng eo.
Sau khi Diệp Thanh xoa bóp huyệt Ủy Trung cho Lão mã chừng một phút, lại ấn vào bốn huyệt lớn đó là Dương Lăng Tuyền có tác dụng sơ gan lợi đảm, giải kinh chỉ thồng; Túc Tam Lý có tác dụng bổ tỳ kiện vị, điều hòa khí huyết; Điều Khẩu có tác dụng sơ thông kinh lạc, hoãn kinh chỉ thống; Thừa Sươn có tác dụng thông kinh hoạt lạc, nhu cân hoãn kinh.
Những thoa tác xoa bóp siêu đẳng của Diệp Thanh khiến lão Mã cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhắm nghiền hai mắt lại như đang hưởng thụ.
Cuối cùng, Diệp Thanh ấn mạnh vào hai huyệt ở dưới bắp chân của lão Mã là Côn Luân và Thái Khê, hai huyệt đạo này có tác dụng điều hòa khí huyết, tiêu thũng chỉ thống.
Cũng là những thao tác như trên chừng một phút sau, Diệp Thanh mới dừng lại.
Đám người lập tức bừng tỉnh, không khỏi cảm thấy, sắc mặt của Mã Đức Hoài đã hồng hào lên rồi, tinh thần cũng thấy khỏe hơn trước rất nhiều rồi, còn chỗ bắp chân, bây giờ không còn chút co giật hay đau buốt gì nữa, Diệp Thanh vận dụng những chiêu pháp xoa bóp có một không hai đó, làm gì còn có cảm giác đau đớn gì nữa chứ.
Diệp Thanh Tuyền mỉm cười gật đầu, thầm khen:
- Tiểu Thanh lựa chọn những huyệt đạo này quả thật rất khéo léo, nếu không phải những bác sĩ đông y dày dặn kinh nghiệm thì làm sao biết được ý nghĩa sâu xa này.
- Ông ngoại, ông khỏe rồi chứ ạ? Anh Diệp Thanh, anh quả thật như thần ý.
Vẫn là Vương Lan Lan nói trước, vui mừng nhảu lên, rồi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng Diệp Thanh, lúc nói câu này, cô cũng cảm thấy mặt mình cứ nóng ran lên, đám người đều phải thán phục tài xoa bóp của Diệp Thanh, nên không để ý sự khác thường của cô bé.
Quý Hồng Hà bưng một khay trà nóng tới, trong khay có chừng bảy tám chiếc cốc, rồi rót cho mọi người, ha ha cười nói:
- Nào nào nào, bác sĩ Diệp, bác sĩ Tiểu Diệp, uống trà uống trà nào, mọi người cũng uống trà đi.
Diệp Thanh và Diệp Thanh Tuyền cũng tỏ ra khách khí rồi nhận lấy, Diệp Thanh khẽ nhíu mày, cái tên Mã Chí Cao và Quý Hồng Hà này thật là, lúc trước thì chẳng bưng trà tới mời, bây giờ mới bưng tới. Tuy cậu không phải là người hẹp hòi gì, nhưng từ nhà tới đây cũng xa xôi, tới nhà cô ấy khám bệnh chô ông cô ấy, ngay cả cốc trà cũng không tiếp, nên trong lòng cũng có chút không hài lòng.
Quý Hồng Hà dường như đã biết được ý của cậu, ngượng ngùng cười nói:
- Nước mới sôi, nên để mọi người phải chờ lâu rồi.
Mã Chí Cao cũng gật gật đầu, nói mấy lời cảm ơn tới Diệp Thanh, tuy hắn không thích cho ông mình khám đông y, nhưng khách đã tới, thì ít nhiều cũng phải tiếp đón đàng hoàng, nhưng quả thực vừa rồi nước vẫn chơi sôi mà thôi.
Mã Đức Hoài cảm thán nói:
- Đúng là người nhà họ Diệp lợi hại nhất, dù sao cũng truyền từ đời này sáng đời khác, không như tây y, chẳng có gia truyền gì cả.
Thử Lục Nhi thấy kịch hay như vậy, trong lòng cũng rất sung sướng, thầm nghĩ, sau này lai có chuyện để kể rồi, lúc đó liền uống một ngụm trà, cười nói:
- Đó là điều đương nhiên rồi, vẫn là thần y nhà họ Diệp tài giỏi nhất, mọi người xem, tây y chữa mãi còn chẳng khỏi, chỉ cần những động tác xoa bóp của Tiểu Diệp thần y mà bệnh tình đã khỏi hẳn rồi.
Nghe thấy những lời khen tán thưởng của mọi người nhưng Diệp Thanh không hề tỏ ra kiêu ngạo, chỉ khiêm tốn cười cười, sau đó nói cho Mã Đức Hoài biết những điều cần phải chú ý:
- Lão Mã, hiện tại thời tiết lạnh giá, phải giữ ấm, không để chân nhiễm lạnh, khi dậy đừng vận động chân nhanh và mạnh quá...
Mã Đức Hoài nghe xong đều gật đầu, cố gắng nhớ ghi, lúc này Mã Chí Cao cũng có cái nhìn khác về Diệp Thanh, dường như bắt đầu coi trọng Đông y rồi, cảm thấy rất khâm phục.
- Trước khi lão đi ngủ, cũng có thể tự xoa bóp, dùng tay xoa bóp từ đầu gối xuống dưới, cứ khẽ xoa bóp như vậy chừng mấy chục lần, cải thiện tuần hoàn máu, giúp cung cấp ô xi cho máu, làm kinh mạch lưu thông, như vậy có thể giảm tần suất co giật, vì khi ngủ, tốc độ di chuyển của máu rất chậm, sẽ dẫn tới nồng độ máu ở chân bị thiếu ô xi, gây ra co giật.
- Được được được, tôi sẽ làm theo cách cậu chỉ, đường đỏ và mộc nhĩ, và trwocs khi đi ngũ xoa bóp chút, Tiểu Diệp à, quả thực cám ơn cháu quá, lại còn bác sĩ Diệp nữa, ông có đứa con thật tài giỏi.
Diệp Thanh không khỏi mỉm cười, lão Mã cũng thật thú vị, cũng biết dùng từ nuôi dưỡng, không dùng từ sinh, xem ra, tiếng tăm của mình ngày càng lan rộng rồi.
- Lão Mã, chúng tôi xin phép đi đây.
Diệp Thanh thấy không còn việc gì nữa, liền đứng dậy nói.
Mã Đức Hoài liền gọi cháu nội:
- Chí Cao, còn ngây ra đó làm gì hả?
- Ồ, ồ.
Mã Chí Cao lập tức định thần lại, vội chạy ra, vừa chạy ra, liền cầm rất nhiều thịt khô cá khô, rượu và thuốc lá nữa đưa cho hai bố con Diệp Thanh Tuyền, nói:
- Có chút đỉnh, mong hai người đừng chê nhé.
Diệp Thanh Tuyền từ chối nói:
- Trước kia đã nhận tiền khám rồi, sao còn dám nhận quà nữa chứ.
Mã Đức Hoài nói:
- Nhận chứ, nhận chứ, trước kia là trước kia, lần này chẳng phải lại khám bệnh lần nữa đó sao?
Mã Đức Hoài thành khẩn nói:
- Nếu ông không nhận, chính là xem thường chúng tôi rồi, sau này chúng tôi làm sao còn dám nhờ vả phòng mạch của ông nữa.
Cùng lúc này, Quý Hồng Hà, Vương Lan Lan, Thử Lục Nhi và mọi người cũng khuyên bảo luôn.
- Chữa khỏi bệnh nặng như vậy, lẽ nào không đáng để nhận chút quà này sao?
- Tuy không đáng gì, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của người ta mà.
- Đúng đó, bệnh này công lao lớn là của hai người, không có hai người thì ông ngoại cháu còn phải đau khổ mãi.
- Lão Diệp, Tiểu Diệp, hai người nhận lấy đi, nếu không nhận, thì những người nhà họ Mã chúng tôi sẽ không dám tới thôn Diệp Gia các người nữa đâu.
...
Diệp Thanh và bố mình khó có thể từ chối nổi, chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy, sau đó rời đi,vai trái Diệp Thanh đeo hòm thuốc, tay trái cầm thuốc và rượu, tay phải thì cầm thịt khô và cá khô, tuy là bác sĩ nhưng nhìn lúc này chẳng khác gì anh bán thịt cả, nhìn rất buồn cười.
- Tiểu Thanh à, để bố cầm giúp cho.
- Không cần đâu, bố, con thanh niên thế này, có gì đâu.
Diệp Thanh Tuyền vui vẻ mỉm cười, cũng có chút ngại ngùng, thầm nói, cái thằng này, hiếu thuận quá.
...
- Người ta đã đi mất hình rồi, còn đứng đó làm gì nữa?
Quý Hồng Hà vào nhà, cảm thấy có gì là lạ, thấy thiếu thiếu một người, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Lan Lan vẫn đứng ở ngoài cổng, đưa ánh mắt nhìn về phái xa xa, như đang ngẩn người ra vậy, liền chạy ra, vỗ nhẹ vào vai cô bé nói, khiến Vương Lan Lan giật hết cả mình.
- Chị dâu, chị làm gì thế, làm em giật hết cả mình.
Vương Lan Lan vỗ nhẹ vào ngực, vẻ giận giận nói.
Quý Hồng Hà liền thấy sự hoài nghi, cười nói:
- Thế nào, chảng trai đẹp zai kia chính là người mà mẹ làm mai mối cho em để làm chồng sau này đó à?
- Chị dâu nói gì thế, gì mà chồng tương lai, nghe kỳ quá à.
Vương Lan Lan tỏ ra rất ngượng ngùng, mặt mày đỏ bừng hết cả lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, thầm nghĩ, người ta còn chưa lấy chồng mà.
- Ha ha, cũng biết ngượng ngùng, chính là động lòng rồi, cái cô này, tuổi mới lớn mà đã biết yêu đương rồi đó.
Quý Hồng Hà cũng là con gái làm sao không hiểu được Vương Lan Lan đang nghĩ gì chứ.
- Ái dà, chị dâu, chị nói gì thế.
Vương Lan Lan có vẻ hờn dỗi, quay người chạy vào trong nhà nói chuyện với ông ngoại, tiện thể hỏi thăm tình hình của Diệp Thanh, trước kia không để ý nên không hiểu nhiều về Diệp Thanh lắm, nghe nói anh Diệp Thanh có một bà chị dâu rất ghê gớm, đanh đá, nếu sau này mình được gả về đó, không biết có bị ức hiếp không nhỉ.
Nếu Diệp Thanh mà biết, e rằng sẽ không vui chút nào, chắc sẽ nói:
- Tiểu nha đầu, anh cũng chẳng trêu chọ gì em, em vẫn còn nhỏ, sao lúc nào cũng nghĩ tới việc sau này gả vào nhà anh rồi này nọ vậy, đừng quấn lấy anh làm gì nữa, anh chỉ coi em là con nít thôi.
Sự thật đúng là như vậy, việc mai mối của hai người cuối cùng cũng thất bại, tuy Vương Lan Lan đã gặp Diệp Thanh mấy lần trên thành phố, nhưng lương duyên không còn nữa.
......
Sáng sớm ngày 26 tháng chạp, Diệp Thanh liền đứng ở ngoài đường ngóng.
- Anh, về ăn sáng nào.
Diệp Tĩnh cười tủm tỉm chạy tới gọi.
- Ồ, biết rồi.
Diệp Thanh đi một bước lại quay đầu lại.
Diệp Tĩnh không khỏi che miệng cười trộm, nói:
- Anh à, xem anh hồi hộp chưa kìa, tuy nói hôm nay là lần đầu tiên chị Tiểu Linh tới nhà mình, nhưng anh cũng không phải hồi hộp như vậy chứ, yên tâm đi, em đứng đây đợi thay anh.
- Ái dà, lúc quan trọng nhất chỉ có em là hiểu anh thôi.
Diệp Thanh cười, rồi véo nhẹ vào mặt Diệp Tĩnh, rồi chạy nhanh vào nhà.
Húp vội bát cháu trắng, liền nghe thấy ngoài cổng có tiếng còi ô tô, rất gần gũi, hình như là đang đi tới nhà mình, thấy vui hẳn lên thầm nói:
- Tiểu Linh tới rồi.
Nếu cô ấy tới, tất nhiên là lái xe tới rồi, vì xe cũng đã sửa xong, đêm qua còn nhắn tin chíu chít mà, sáng nay không gọi điện cho cô ấy, sợ cô nhận điện thoại không tiện cho lắm, thực ra, cái tên tiểu tử này cũng quê mùa quá, sao mà biết được, trong xe có tai nghe blu tút, căn bản không phải cầm Diệp Thanh làm gì.
- Tiểu Linh.
Diệp Thanh kêu lên rồi chạy như bay ra ngoài cửa, thấy mặt cô, đột nhiên ngẩn người ra, chạy nhanh quá, phanh không kịp, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống sông.