- Đứa con này, bệnh hồ đồ rồi à, nói ngốc nghếch gì vậy?
Thích Nguyệt Di nghe thấy lời của Hàn Nhạn Băng, lập tức tức giận, đứa con ngốc ngếch này, lại có vấn đề gì rồi sao?
- Mẹ, con không nói lời ngu ngốc, con quả thực không muốn làm phẫu thuật ghép tim.
Vẻ mặt Hàn Nhạn Băng tuyệt nhiên nói.
- Băng Nhi à, nói cho mẹ biết, phải chăng thấy Bác sĩ Diệp trẻ tuổi, không tin tưởng cậu ta? Nếu không tin tưởng, chúng ta có thể đổi bác sĩ khác.
Thích Nguyệt Di ngồi bên cạnh Hàn Nhạn Băng, vô cùng trìu mến sờ đầu cậu nói.
- Mẹ, y thuật của anh Diệp Thanh e rằng cả nước không ai bằng, con sao lại không tin tưởng y thuật của anh ấy chứ? Điều này không có liên quan đến anh ấy, con không muốn làm phẫu thuật.
Hàn Nhạn Băng lắc đầu nói.
- Con ơi sao không nghe lời như vậy?
Thích Nguyệt Di tức giận, cau mày lau nước mắt nói.
- Vì chữa bệnh cho con, ba mẹ đã lo lắng bao nhiêu, ba con tối qua cả đêm trở mình không ngủ được, sao con không hiểu chuyện như vậy?
Trong lòng Hàn Nhạn Băng có chút áy náy, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
- Con ơi…
Thích Nguyệt Di đau lòng vô cùng, vội vàng rút điện thoại,
- Để bố con đến khuyên bảo con.
- Ân Dân à, Nhạn Băng nó ở trong viện thần kinh rồi, nói không làm phẫu thuật nữa, ông nhanh đến khuyên nó đi.
Thích Nguyệt Di nghẹn ngào nói.
- A, tiểu tử này chết đến nơi rồi mà vẫn không nghe lời, anh đến ngay đây.
Hàn Ân Dân lập tức nổi trận lôi đình, vô cùng lo lắng, cửa hàng cũng không mở, lập tức lái xe qua bệnh viện.
Hàn Nhạn Băng mím chặt miệng, kéo chăn, vùi đầu vào ngủ.
Thích Nguyệt Di tức đến giậm chân lên:
- Đứa con này, nóng nảy nhất thời, thật là bị làm hư hỏng rồi, không được, đoán chừng bố nó cũng không khuyên được nó, dường như lời của chị họ nó, nó còn nghe vài phần, đúng, gọi Tiếu Trúc đến đây, mình không tin, thuyết phục như vậy, còn không khuyên được tên tiểu tử còn chưa mọc tóc này, nếu vẫn không muốn, trực tiếp gây mê lôi vào phòng phẫu thuật, còn sợ gì nó thay đổi.
Sau đó, vẻ mặt tức giận kèm đau xót gọi điện thoại cho An Tiếu Trúc, rất rõ ràng bà không biết cảm xúc của người bệnh ảnh hưởng nghiêm trọng đến phẫu thuật.
Chốc lát sau, ba người Hàn Ân Dân , An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh lũ lượt đến, Diệp Tĩnh không biết việc gì, nhưng lúc An Tiếu Trúc nhận được điện thoại của Dì Thích Nguyệt Di, trong lòng nghĩ ngợi, đứa em họ này từ trước tới giờ ngỗ nghịch, sợ rằng lời của mình nó cũng không nghe, ừ , hay là gọi Diệp Tĩnh đến thì tốt hơn chút.
- Tiểu Băng à, con nói với bố, rốt cuộc là có chuyện gì?
Dáng vẻ của Hàn Ân Dân đau xót, hận rằng sắt không thành thép, nhưng lập tức kiềm chế ngọn lửa trong lòng, ôn tồn hỏi han.
- Không có gì, con không muốn làm phẫu thuật thôi.
Hàn Nhạn Băng chỉ lác đầu, rầu rĩ không vui, khuôn mặt tuấn tú trước đây, không có nụ cười rạng rỡ thường ngày, trở nên tiều tụy.
- Con à, giờ là lúc nào rồi mà con còn thế, bố nói cho con biết, lần này con làm hay không làm cũng phải làm.
Hàn Ân Dân cũng không nén nổi, nổi trận lôi đình, đập ghế quát.
Thích Nguyệt Di không khỏi lườm ông, trách mắng:
- Có lời ông không thể nói hay sao, con trai sức khẻo đang yếu, nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn thôi, người bệnh ai không có một chút cảm xúc.
Hàn Ân Dân nắm tay, bỗng nhiên đứng lên, nói, muốn khuyên bà tự mình đi khuyên đi, vừa nãy nói, tôi giáo huấn nó cũng là bà, bây giờ hơi nặng lời một chút cũng nói không phải đúng là con hư tại mẹ.
Thích Nguyệt Di tức giận trừng mắt nhìn ông.
- Mẹ, không phải con suy nghĩ không thông, con sớm đã nghĩ rất rõ ràng rồi, mọi người không cần nói nữa, dù đánh chết con, con cũng không làm phẫu thuật đó.
Hàn Nhạn Băng liếc Diệp Tĩnh một cái, cố chấp nói.
- Bà nghe đi, nghe đi, đó là lời gì? Đều là bà thường ngày không quan tâm.
Hàn Ân Dân chỉ vào Hàn Nhạn Băng, không ngừng trách móc Thích Nguyệt Di, sau đó quay đầu quát Hàn Nhạn Băng:
- Đánh chết mày? E rằng không cần tao đánh, mày đã chết rồi.
- Chết thì chết, có gì sợ đâu.
Hàn Nhạn Băng cũng nóng nảy, lúc đó liền gào lên với bố cậu.
Hàn Ân Dân không chịu nổi, giơ tay lên định tát cậu, nhưng bị Thích Nguyệt Di kéo lại.
- Làm gì vậy, con trai đang trọng bệnh mà?
Bất cứ khi nào cũng có thể chết, sao còn có thể đánh?
Hàn Ân Dân cũng không thật sự đánh, liền dừng tay, chỉ là tức quá.
An Tiếu Trúc nói:
- Dì, dượng hai người ra ngoài trước đi, để con cố gắng khuyên em nó.
Sau đó, Thích Nguyệt Di kéo Hàn Ân Dân đi ra ngoài cửa, nháy mắt với ông, con trai chúng ta bệnh tim, ngàn vạn lần không thể khiến nó tức giận, ngộ nhỡ tức lên, bệnh tim đó làm sao, đến lúc đó ông hối hận cũng không kịp.
- Tiếu Trúc, phiền con rồi, nhất định phải giúp dì khuyên cái thằng tiểu tử ngốc này.
Thích Nguyệt Di trước khi ra cửa, không yên tâm quay đầu dặn dò một câu.
- Vâng ạ.
An Tiếu Trúc gật gật đầu, sau đó quay đầu hỏi Hàn Nhạn Băng:
- Hiện giờ bố mẹ em đều ra ngoài rồi, nên nói cho bọn chị biết?
Diệp Tĩnh cũng hỏi:
- Tiểu Băng, là việc gì vậy?
Tối qua anh em không phải đã nói rõ với anh rồi sao?
Hàn Nhạn Băng cắn chặt răng, như đang giữ một bí mật lớn, kiên quyết lắc đầu.
An Tiếu Trúc nói:
- Như thế nào, ngay cả lời của chị cũng không nghe?
Hàn Nhạn Băng :
----
- Ngay cả lời của Diệp Tĩnh cũng không nghe?
An Tiếu Trúc tiếp tục hỏi.
- Chị, chị sao lại như thế?
Hàn Nhạn Băng đỏ mặt, ngượng ngùng nói, nhưng trong mắt lại dào dạt niềm vui, khí sắc không ngờ bỗng chốc tốt lên vài phần, như không giống với khí tinh thần của người.
Mặt của Diệp Tĩnh càng đỏ hơn, như hai trái táo đỏ, thẹn thùng :
- Tiếu Trúc cô nói lung tung gì thế, tôi là đưa cô mới tới đây.
Quan hệ của bọn họ tuy mới bắt đầu chưa rõ ràng, thường xuyên liếc mắt đưa mày, nhưng dù sao không có giấy đâm qua của sổ, điều này bị An Tiếu Trúc nắm rõ, mối tình của thiếu nam thiếu nữ lại chịu đựng như thế.
- Hai người, các người giấu được người khác cũng không giấu được tôi? Nhạn Băng nếu em còn không nói thật, cẩn thận chị nói với anh trai cô ấy, tuổi cỏn con không chịu khó học tập đã biết tán em gái người ta, xem hắn không tìm em tính sổ.
An Tiếu Trúc trở mặt, nghiễm nhiên đại tỉ dạy bảo bình thường, nhưng không có tâm đầu đột nhiên loạn nhịp,chính mình cũng không phải tuổi cỏn con cũng làm như thế , còn là bạn học của Diệp Tĩnh , cố nhiên đã bị anh trai cô ấy cho cái đó, mồ hôi, oán hận đối với hắn trỗi dậy sau đó mình cũng đỏ mặt.
- Ý , hai người là anh em? Sao mặt đều đỏ như đít khỉ.
Diệp Thanh đẩy cửa tiến vào, lập tức sững người.
An Tiếu Trúc chép miệng, tên khốn này, làm sao nói chuyện khó nghe này, cái gì như đít khỉ, người ta rõ ràng là ửng hồng hai má, ngươi mới như đít khỉ, ồ, không , trừ Diệp Tĩnh đều giống như đít khỉ.
- Không không không
- Không không không
Diệp Tĩnh và Hàn Nhạn Băng không ngừng vội thề thốt phủ nhận, một người không ngừng xua tay, người còn lai liên tục lắc đầu, nói những lời giống y nhau, quả thực rất ăn ý.
Diệp Thanh lập tức sắc mặt kì quái không ngừng, thầm nghĩ, hai đứa trẻ con này sẽ không tại chỗ thổ lộ, bọn nó đỏ mặt mình cũng đoán được ba phần, vậy Tiếu Trúc sao lại đỏ mặt, lẽ nào vì Hàn Nhạn Băng và Tiểu Tĩnh sinh li tử biệt, những lời nói quá tê dại?
Cũng không đúng, em gái mình mình còn không hiểu, cũng tính cách hay ngại ngùng giống mình, đặc biệt là chuyện nam nữ.
- Khụ khụ, vậy các người đang làm gì vậy?
Diệp Thanh liếc ba người một cái, mở miệng hỏi.
An Tiếu Trúc rất nhanh trở lại sắc mặt bình thường, như người không có việc gì, xa cách, không dám nhìn thẳng vào Diệp Thanh, chỉ thản nhiên nói:
- Nhạn Băng nói, no không làm phẫu thuật nữa, chúng tôi đều đang khuyên bảo.
- Ồ, tại sao không làm nữa?
Diệp Thanh ngồi xuống, vừa bắt mạch cho Hàn Nhạn Băng vừa hỏi.
- Em không muốn làm
Hàn Nhạn Băng nói cứng.
- Nhưng nếu cậu không làm, bất kì lúc nào cũng có thể chết
Diệp Thanh nói.
- Chết thì chết, loài người từ xưa đến giờ ai không chết.
Hàn Nhạn Băng nhíu mày, như một anh hùng khí khái trở về coi nhẹ cái chết mà trở về.
- Choáng, ta nói đứa trẻ này…
Gặp phải người như vậy, Diệp Thanh cũng bó tay, đành phải liếc xem em gái mình.
Khuôn mặt củaDiệp Tĩnh cũng hoảng hốt, vội vàng quay đầu đi, nói thầm, anh trai này cũng thật là, sao lại nhìn sang mình, làm như em gái anh rất hấp dẫn không bằng, nói người khác sẽ nghe theo.
An Tiếu Trúc thầm nghĩ, tên này cũng không ngốc, không ngờ có thể nhìn ra giữa em họ mình và Diệp Tĩnh có mờ ám.
- Vậy, cậu không làm cũng phải nói ra nguyên nhân chứ
Diệp Thanh tức giận nói. tiểu tử này, không ngờ ngay cả lời của em gái mình cũng không nghe, không muốn sống hả.
Cũng không phải vậy, người ta đúng la không muốn sống đâu.
Hàn Nhạn Băng nói:
- Không có nguyên nhân, các người không nên hỏi nữa.
Diệp Thanh uy hiếp nói:
- Cậu không, không nói nhưng ta có thể thôi miên.
Tiểu tử thối, không nhìn xem, hắn không biết ba mẹ hắn gian khổ vất vả vì bệnh tình của hắn mà lo lắng, còn có Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh đều đang là học sinh lớp 12 rồi, chuẩn bị thi đại học, học tập cũng rất gấp, cũng rút thời gian đến thăm hắn, khuyên hắn, nhưng tiểu tử này, không phân biệt được gì, thật làm anh không thể độc thủ được?
Diệp Thanh vừa nói xong ba người kinh hãi.
Diệp Tĩnh kêu lên:
- Anh, anh có thể thôi miên hả?
An Tiếu Trúc mở to hai mắt nhìn, khó trách cô nhìn thẳng hắn, thầm nói, tên khốn nhà ngươi, bản lĩnh quy còn nhiều vậy, thật khiến người nhìn không thấu.
Hàn Nhạn Băng lập tức lo lắng không ngừng, nếu thực sự bị anh vợ này thôi miên, không thể để việc trong lòng thổ lộ ra hết sạch, vậy, thật gay go rồi.
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Biết, nhưng chưa dùng bao giờ, hôm nay có thể thử tay nghề.
Hàn Nhạn Băng lúc này mới thở phào một chút, nhưng dù sao không dám nếm thử , liền lắc đầu nói:
- Em từ chối.
Hừm, thôi miên thường cần bệnh nhân phối hợp, ví dụ như xem các hoài bão.., người ta không phối hợp, xem anh làm sao thôi miên?
Diệp Thanh cười ha ha, lấy ra ngân châm, dùng bông cồn sát trùng, bất ngờ ra tay, châm pháp như gió, mắt thịt khó có thể thấy được tàn ảnh, trong đầu hắn đâm nhanh vài cái, cái cuối cùng càng đâm sâu vào “ Huyệt Ấn Đường”, thì châm bị giữ lại bên trong…