Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 595: Cho dù đặc quyền lớn hơn cũng sẽ giành cho cậu ấy!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

Phòng khách của Căn cứ Viêm Hoàng cũng chính bên cạnh phòng họp trước đây.

Đại mã kim đao Vương Hữu Sơn ngồi trên ghế, còn sau lưng ông, Nhiêu Thiên Truân còn có hai cảnh vệ tinh vệ, súng trên vai, đạn đã lên nòng đang trầm mặc không nói, mặc dù đây là trường hợp không chính quy, cũng đứng như trước mục tiêu.

Hai người này đều là tâm phúc nhiều năm của Vương Hữu Sơn, đều là cao thủ bắn súng trong quân đội, thuộc loại tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chỉ cần Vương Hữu Sơn xuất hành, nhất định sẽ dẫn theo hai người này làm vệ sĩ.

-Cha nuôi, con đã tìm hiểu rõ ràng người ta rồi, Diệp Thanh đó vừa đến chỗ này, xem bệnh cho Dương Lãng đó, chúng ta đến chính là vừa lúc này! Tuy nhiên, cha nuôi, nếu phải bắt tiểu tử này, tại sao không đợi hắn rời khỏi căn cứ Viêm Hoàng hãy động thủ, như thế chúng ta nắm chắc nhiều hơn.

-Ái chà!

Vương Hữu Sơn xua xua tay, nói:

-Việc này ta đã có chủ trương khác, con không cần lo, nói chúng, cha nuôi sẽ vì còn mà xả giận là được! hơn nữa, ở căn cứ Viêm Hoàng bắt người, đó chẳng phải càng thể hiện rõ uy phong củaVương Hữu Sơn ta sao!

-Ha ha, vâng ah!

Nhiêu Thiên Truân gật đầu lia lịa, cười nói:

-Vẫn là cha nuôi lợi hại, lát nữa nhất định hạ uy của Nhiễm Dực Phủ đó, để cho hắn ta biết, trong quân đội vẫn là địa vị của cha nuôi cao hơn.

Vương Hữu Sơn vuốt vuốt cằm, mỉm cười, bưng cốc trà lên, thưởng thức một ngụm.

Lát sau, Nhiễm Dực Phủ và Nhiễm Vân Phi hai chú cháu tiến vào! Vừa vào đến cửa, tất nhiên nhìn thấy Nhiêu Thiên Truân bên cạnh Vương Hữu Sơn, hai chú cháu cùng liếc nhau, trong lòng lập tức hiểu.

Vương Hữu Sơn này, chắc chắn đến thay con trai hắn để trả thù! Hì hì, kẻ đến thì bất lương!

-Ôi chao, Vương tướng quân, hôm này sao lại nhàn hạ thoải mái vậy, đến căn cứ Viêm Hoàng của tôi?

Nhiễm Dực Phủ cười to tiến lại, tìm một cái ghế ngồi xuống nói.

Mặc dù ông đối với người này một chút ấn tượng tốt đẹp đều không có, nhưng vẫn không thể tỏ thái độ khách khí được! Dù sao, đối phương cũng là thượng tướng, quân hàm cũng không dưới mình, hơn nữa, đối phương còn ủy viên quân ủy mới được bổ nhiệm, so với tướng quân của chính đại quân khu này, địa vị cũng cao hơn chút.

Vương Hữu Sơn sa sầm mặt nói:

-Lão phu vô cùng bận rộn, thường ngày làm sao có thời gian đến được, lần này chẳng phải con nuôi ta bị người khác đánh, gây rối trước mặt ta, không thể không động vào xương cốt già nua này được!

Nhiễm Dực Phủ giả bộ hồ đồ nói:

-Ồ? Phải không? Vậy Vương lão tướng quân đến nơi này của tôi làm gì? Lẽ nào tướng quân cho rằng, là tôi đánh cậu ta sao?

-Ha ha, đó tất nhiên không phải rồi! Nếu thực sự là Nhiễm tư lệnh đánh, đó tất nhiên cũng là đánh cũng là đánh vô ích rồi, chẳng lẽ, tôi còn có thể để Thiên Truân đứa con này đánh lại sao?

Lời này có ý châm chọc.

Ngay sau đó, nụ cười Vương Hữu Sơn thu lại, quát lên:

-Tiểu tử đánh người tên là Diệp Thanh, lúc này đang ở trong căn cứ này, lão phu đến bắt hắn! Nhiễm tướng quân, mau giao hắn ra đây đi!

Nhiễm Dực Phủ lập tức vẻ mặt đầy kinh ngạc nói:

-Không thể nào, Diệp Thanh chỉ là Bác sĩ mà thôi, tuy tinh thông một chút đạo dưỡng sinh của y gia, nhưng làm sao so được với uy danh hiển hách tung hoành ngang dọc trong bốn chín thành của Nhiêu đại thiếu gia? Vương tướng quân, ông tất nhiên hiểu lầm rồi!

Nói xong, liên tục lắc đầu.

Nhiễm Vân Phi ở bên cạnh trông thấy, trong lòng không khỏi cười trộm, thầm nói, không ngờ chú thường ngày luôn nghiêm trang, hóa ra, soi mói ha ha lại là sở trường! quả thực là kỳ diện, kỹ năng diễn xuất này đều có thể tham gia diễn kịch!

Đương nhiên, người ta đường đường là tướng quân, không bị bức vào đường cũng sẽ không đi làm con hát này.

Vương Hữu Sơn còn chưa lên tiếng, Nhiêu Thiên Truân không kìm nổi hét lên:

-Nhiễm tướng quân, ông nói cái gì vậy, chẳng lẽ tôi va vạ cho hắn sao, ông nhìn đi, các thương thế này của tôi đều chưa khỏi hẳn đấy! Hơn nữa, tôi còn có rất nhiều người làm chứng, tiểu tử đó tuyệt đối là vua bạo lực, đánh tôi không nhẹ.

Nói xong, liền đem các thương thế ở cằm, ngực,… phơi bày ra, tất nhiên, các thương thế này của hắn ta đều là sau đó làm giả, trước đó tuy có bị thương tích, nhưng nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, sớm đã lành lặn rồi đúng không! Nếu không thì làm sao có tinh thần sống buông thả với các thê thiếp.

Nhiễm Vân Phi quát:

-Đây là cấm khu quân sự, người gào lên như vậy còn thể thống gì! còn không câm miệng lại cho ta!

Lúc đầu, Nhiêu Thiên Truân không dám chọc vào Nhiễm Vân Phi , tuy nhiên, hiện nay có chỗ dựa của cha nuôi, tất nhiên, không kiêng nể gì, kêu lên:

-Ta gào lên đấy thì sao nào, ta bị đánh rồi, chẳng lẽ còn không thể giải oan sao! Trời đất còn có đạo lý như thế không?

Nhiễm Vân Phi lập tức khó chịu, thầm nói, ngươi cái loại con ông cháu cha ăn chơi trác táng lúc nào nói đạo lý với người khác, nếu người muốn nói đạo lý, vậy, ta sẽ nói lý với ngươi, lập tức cao giọng nói:

-Tình cảnh của ngày hôm đó, tôi cũng trông thấy, tiểu tử nhà người có khoảng mười bảy mười tám cao thủ, vây tấn công một mình Diệp Thanh, kết quả, bị đánh thành đầu lợn, còn không biết xấu hổ đến kêu gào nơi này sao? Ngươi có cảm thấy hổ thẹn không hả! Tôi có thể thanh mình, hôm đó tôi tuyệt đối không ra tay.

Sắc mặt Vương Hữu Sơn trầm ngâm như nước, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Nhiêu Thiên Truân một cái, thầm nói, tiểu tử hôm đó hù ta đấy!

Nhiêu Thiên Truân lập tức cúi đầu, ngượng ngùng không nói, cùng lúc đó, ánh mắt lưng tròng giả bộ đáng thương.

Vương Hữu Sơn quay đầu, nói với Nhiễm Dực Phủ :

-Đây cũng chẳng qua là lời nói phiến diện của cháu mà thôi, tôi tin, Thiên Truân con trai tôi sẽ không làm việc bắt nạt người khác như vậy! còn hy vọng ông giao Diệp Thanh ra, lão phu muốn xem thử, hắn rốt cuộc gan hùm mật gấu gì, không ngờ dám bắt nạt đến Vương gia ta!

Đây là lời nói dối trắng trợn, dù sao, Nhiêu Thiên Truân là con nuôi của ông ta, lúc này tất nhiên phải đứng về phía hắn ta.

Nhiễm Dực Phủ cười nói:

-Diệp Thanh, cậu ta đang khám bệnh cho bệnh nhân, hiện giờ quả thực không hợp lắm. Vương tướng quân, vừa này lời của hai người tôi cũng nghe hết rồi, ai đúng ai sai, Vương tướng quân ông là người thông minh, tin rằng trong lòng ông nhất định hiểu rõ chứ!

-Sao, ông nói tôi bao che cho con nuôi tôi hả?

Mắt Vương Hữu Sơn trừng lên, uy thế sắc bén linh hoạt lập tức phát ra, làm cho người ta cảm thấy, như một con hổ đang đang chọn người cắn.

Tuy nhiên, chú cháu Nhiễm gia qua trăm trận chiến, tất nhiên sẽ không bị một chút khí thế nhỏ của ông uy hiếp.

-Lẽ nào không phải sao?

Nhiễm Vân Phi cười to, dùng tay chỉ vào Nhiêu Thiên Truân nói:

-Hôm đó, trong hôn lễ của Mộc gia, tiểu tử này kiêu ngạo hống hách, muốn cưỡng đoạt tân nương Mộc Tử Dư, còn muốn động thủ với bạn của Diệp Thanh Nhan Tuyết Khâm, cũng chính là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam Nhan Cảnh Sâm , Diệp Thanh lúc này mới không nhìn được, ra tay ngăn chặn, khẽ trừng phạt mà thôi! Hì hì, sau đó tiểu tử này không phục, liền dẫn theo mấy chục cao thủ đến cửa căn cứ Viêm Hoàng chúng tôi sinh uy, vây chặn Diệp Thanh, đáng tiếc, mấy chục người không thể địch được một người, chính bản thân hắn còn bị tát, điều này phải trách ai! Vương tướng quân, ông nói đạo lý này đi?

-Khốn kiếp! Đánh người rồi còn có lý?

Vương Hữu Sơn đập bàn tức giận quát.

Nhiễm Vân Phi cười lạnh nói:

-Sao thế, Vương tướng quân đuối lý muốn lấy thế đè người sao?

Nhiêu Thiên Truân kêu lên:

-Lấy thế đè người thì sao nào, chính là phải đè chết ngươi!

Nhiễm Dực Phủ và Nhiễm Vân Phi lập tức ngẩn người, nhìn hắn một cái! Thầm nói, đồ xấu xa nhà người, lời này cũng có thể nói ra! Chưa thấy chúng ta dùng lời này chấn áp cha nuôi ngươi sao!

Khóe miệng Vương Hữu Sơn hơi giật giật, suýt nữa phun ra máu, tuy nhiên, hiện nay ở địa bàn người khác, phải nhất trí đối ngoại, không tiện răn dạy con nuôi mình, lúc này chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn đừng có tùy tiện nói chen vào!

-Dù thế nào, đánh người chính là phạm pháp, chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo hắn ta cố ý làm tổn thương người khác! Nhiễm tướng quân, xin giao người, sự nhẫn nại của lão phu có giới hạn!

Vương Hữu Sơn nói.

Nhiễm Dực Phủ dùng mắt liếc xéo sang Vương Hữu Sơn, nói:

-Vương tướng quân, ông cần phải làm rõ ràng, nơi này là căn cứ Viêm Hoàng , không phải là bộ đội dã chiến của ông, địa bàn của ông không chấp nhận được người khác giương oai!

Lời cuối cùng này cũng rống lên.

Vương Hữu Sơn loại nhân vật nào tất nhiên lập tức liền giận dữ, bỗng nhiên đứng lên, hai cảnh vệ sau lưng ông cũng đều như tia chớp moi súng ra.

Nhiễm Dực Phủ không sợ chút nào, cũng đứng lên, đúng là ngang nhau.

Nếu con ngươi ông đều nói như vậy, mọi người cũng mất mặt, ông còn kiêng dè gì nữa!

Ông phải nói rõ phải trái với tôi, tôi nói lý với ông, ngươi nói ngang với ta, ông lẽ nào còn sợ ngươi! Ông ở sân nhà, chiếm vô số ưu thế.

Nhiễm Vân Phi khẽ vẫy tay, lập tức có mười mấy binh lính xông vào, súng máy sáng loáng, miệng súng đen ngòm ngòm phát ra một mùi giết chóc.

Không khí lập tức căng thẳng.

Vương Hữu Sơn dựng tóc gáy, tuy nhiên ông ta cũng biết thực sự bức rồi, đối phương tuyệt đối dám bóp cò, lúc này khóe miệng giật giật một chút, tạm thời cố kìm nén tức giận, nói:

-Nhiễm Dực Phủ , ông thực sự cần bao che cho hung thủ đánh người rồi?

Nhiễm Dực Phủ nói:

-Diệp Thanh đánh người khác, không được tính là hung thủ, thực sự nói bao che, Vương tướng quân, ông dung túng con nuôi không sợ người khác nói ra nói vào sao?

-Hì hi, tôi bao che dung túng? Thực sự truyện cười ! Tôi thấy căn cứ Viêm Hoàng các người làm việc tư trái pháp luật nhiều chứ?

Vương Hữu Sơn lạnh lùng cười nói.

Mắt của Nhiễm Dực Phủ nhíu lại:

-Vương tướng quân, lời không thể tùy tiện nói, cẩn thận tôi tố cáo ông tội phỉ báng!

-Tôi nói lung tung? Hì hi, vậy tôi hỏi ông, lệnh bài Viêm Hoàng đó là như thế nào ? huân chương Viêm Hoàng đồ này, nếu không có công lao to lớn trong quân đội không thể đạt được, hơn nữa, phải cấp cho cấp bậc thiếu tá, tiểu tử đó chẳng qua cứu một người mà thôi, tài đức gì có tư cách được vật này!

Vương Hữu Sơn vung tay áo, nói:

-Vật này phải thu hồi về! Nếu không thì, vị trí tư lệnh của căn cứ Viêm Hoàng còn có thể vững hay sao, đó chẳng phải là tôi có thể quyết định được.

Nhiễm Dực Phủ hất đầu lên, nói:

-Vậy thì sao? Diệp Thanh hoàn toàn có công lao và năng lực, hơn nữa, công của cậu ta tôi đã trình lên trên rồi, rất nhanh sẽ được xác minh, đến lúc đó đừng nói là một lệnh bài Viêm Hoàng , cho dù đặc quyền lớn hơn cũng sẽ giành cho cậu ấy!

-Đồ ngu muội nhà ngươi!

Vương Hữu Sơn cắn răng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK