Lý Cổ Kim không khỏi không tiếc nuối nói:
- Tốt, thật tốt, thuốc này rất là quý báu. Cái bình nhỏ nhìn thì nhiều nhưng bên trong chỉ có hai viên mà thôi, cơ bản là không đủ để ủng hộ cho thí nghiệm.
Lại nói tiếp:
- Cho dù thí nghiệm lâm sàng có kết quả cũng không có cách nào để điều chế. Trăn ngàn năm cơ bản là cầu không thể được.
Diệp Thanh cười nói:
- Không cần nói là ngàn năm, cho dù là trăn bình thường cũng rất khó tìm, tìm được cũng là động vật được bảo hộ của quốc gia. Căn bản là không thể tự ý bắt giữ.
Đúng lúc này bắt đầu đặt giá.
Loại thuốc này cho dù có hiệu quả tốt hay không đều có vô số người muốn, huống hồ còn có sự đảm bảo của sở y tế Ninh Thành, báo cáo sở kiểm tra không có hiệu quả trị liệu cũng không chết người đúng không..
Giá khởi điểm hai trăm nghìn, rất nhanh có rất đông phú thương trả giá, một mạch lên tới hơn tám triệu. nếu dựa theo giá cả được nâng lên và thời gian ứng với giá cả để vẽ ra đường biểu đồ sẽ thấy đường cong gần như là đi lên thẳng tấp, so với tăngtrưởng lo-ga-rit còn mạnh hơn.
- Chín triệu tám trăm ngàn lần đầu thứ nhất, chin triệu tám trăm ngàn lần thứ hai, chin triệu tám trăm nghìn lần thứ…
Ở thời điểm mấu chốt lại có người lên giá, nói con gái của chính mình vừa mới lên trung học đã bị cận nặng. Người đàn ông trung niên nâng giá lên mười một triệu.
Lần này rốt cuộc không ai cùng tranh với anh ta. Rốt cuộc thuốc nàynhư thế nào cũng không biết được. Bỏ ra vài triệu còn được đây lại bỏ ra đến mười mấy triệu. hầu hết mọi người bị cận thị đều không nhìn rõ cùng lắm thì mang kính, lại còn giống như có văn hóa, nho nhã. Không phải là không thấy, người nào mà bị cận đều mua một cái kính không phải sao?
- Ha ha, tôi trả tiền tại chỗ có thể mang thuốc đó lại cho tôi ngay được không?
phú thương có chút khẩn trương, gia thế của anh ta cũng không hùng hậu. lần này trả giá mười một triệu tương đương với một phần năm gia sản hiển nhiên được coi trọng, còn có một chút thán phục.
Người chủ trì bán đấu giá nhìn về Diệp Thanh, Chương Ngọc Tân chờ người, Chương Ngư Tân vung tay lên nói:
- Có thể
Lập tức chiếc bình sứ được mang lên, trên được buộc dây lụa hồng đựng trong một hộp gỗ nhỏ thơm mát, vô cùng tao nhã. Người đàn ông đó lập tức đưa chi phiếu, sau đó mở nắp bình ra.
- Wow, thơm quá.
Vừa mở ra lập tức có một mùi hương thơm ngát tỏa ra, không như hương hoa mà là một loại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái khi ngửi được.
Mọi người ở đây đều không kìm nổi mà hít hít cái mũi, muốn hít thật nhiều. chỉ có ba người Hà Minh Sơn, Hà Diễm Xung, Lý Quốc Đống bất chợt nín thở. Cũng chỉ có bọn họ mới hiểu được sau mùi hương thơm ngát sẽ là loại tác dụng phụ làm con người e ngại.
- Vừa vặn hai viên. Tôi dùng một viên, về cho con gái tôi một viên, ha ha.
Người đàn ông trung niên kia có chút phấn khích, đổ ra ít nước liền nuốt trực tiếp. Ông nghĩ rằng dù sao nhà chỉ có hai người bị cận, ông năm đi ốp, con gái chín đi ốp, chính mình dùng trước một viên cũng là thử thuốc. Tám lòng cha mẹ đáng kính.
- Oa, oa, oa
Người đàn ông trung niên này mới nhìn có chút điềm đạm, chắc chắn nhưng thuốc vừa vào đến miệng liền không kìm nổi mà la lên.
- Sao thế? Sao thế?
Mọi người không kìm nổi hỏi.
- Người anh em, anh không sao chứ? Có gì thì nói để đưa đến bệnh viện cho kịp.
- Anh ghen tuông hay đó kị, cố ý nguyền rủa tôi có phải không? Anh xem, vẻ mặt của người ta lại có thể không thoải mái sao?
- Tôi cảm thấy anh ta giống như ăn phải thuốc độc.
….
- Oa, thật là thoải mái quá.
Người đàn ông trung niên đột nhiên kêu lên, đem mắt kính ném lên mặt đất, giẫm nát, hai mắt nhìn quanh.
Ông ấy vừa cảm thấy một hơi thở chạy toàn thân, cuối cùng tập trung lại ở hai mắt, sáng vô cùng, giống như hai mắt vừa được tiến hành loại bỏ, cải tạo. hơn nữa một tí cũng không đau. Quả thực là giống như ngâm mình trong bình nước tiên.
Cái gì kêu là sáng mắt, cái này gọi là sáng mắt hơn. Thât là thích cảm giác này. Cơ bản không ai có thể miêu tả được, không tự mình trải nghiệm tuyệt đối sẽ không thể hiểu được.
Tôi nhìn vào ánh mắt của người này, lúc trước là một đôi mắt hư, ánh mắt không có hồn, giờ thì đôi mắt long lanh.
- Này người anh em, thị lực của anh có phải khôi phục rồi không.
Một người ở góc khác của đại sảnh, cách mấy chục mét không kìm nổi bèn gào lên hỏi.
Người đàn ông trung niên kia lập tức nhìn về phía hắn, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy những thứ tôi thấy rất rõ. Này người anh em, khóe mắt của anh có ghèn. Không, chùi sai rồi, là phía bên mắt phải. bên lỗ mũi phải còn có một cọng lông mũi lòi ra.
Mọi người lập tức cuời vang lên.
Người đàn ông kia chửi rủa một tiếng, vô cùng ngượng ngùng, lui trở về. tuy nhiên trong lòng vô cùng thán phục. Cừ thật, một mắt bị cận, uống thuốc không ngờ cách mấy chục mét có thể nhìn ra khóe mắt ta có ghèn. Nhưng không cần nói người cận thị, cho dù là người có thị lực bình thường, cách xa như vậy cũng không thể thấy rõ.
Lần này thật có hiệu quả nhanh chóng, ngay lập tức không ít người ngồi dưới giẫm chân, không ngừng hối tiếc.
- Sớm biết ta đã trả ba mươi triệu, xem ai còn can đảm tranh với ta.
- Ba mươi triệu hả, ta trả năm mươi triệu.
- Ta trả một trăm triệu.
- Ngươi cứ khoác lác đi, đem bà xã ngươi bán cũng chưa đến một trăm triệu, điểm này bản thân ngươi hiểu được hả.
- Này người anh em, tôi trả sáu mươi triệu để mua viên thuốc còn lại của anh, anh có đồng ý hay không?
Một gã mặc đồ tây phong độ nhìn lên phía người đàn ông trung niên kêu kên.
Tuy nhiên ngay lập tức liền bị từ chối:
- Thật sự xin lỗi, con của tôi rất cần loại thần dược này. Bao nhiêu tiền tôi cũng không thể bán, một tỉ, hai tỉ cũng không thể bán.
Lòng nghĩ: “con à, con coi, ba của con đối với con có tốt không. Chỉ vì muốn khôi phục mắt của ngươi như bình thường. Nhưng hai tỉ thật là đều không thèm không động lòng.
Không ngờ hai viên thuốc này tương đương với lưỡi liềm của tử thần đã vẫy hai cha con họ lại