Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trường quay, tiếng âm nhạc váng đầu váng tai, tiếng hát lảnh lót, tiếng fan gào thét, thật sự là rất hỗn tạp, thêm nữa là tường có cách âm, khoảng cách lại xa nữa, cho nên tiếng ồn ào truyền từ phía hậu đài nghe không rõ. Nhưng những tiếng hét đó nghe có vẻ rất hoảng hốt, cấp bách, thêm nữa còn xen vào rất nhiều tiếng hét của bọn con gái, cho nên khiến mọi người phải chú ý.

Trước tiên là các khán giả ngồi gần khu vực hậu đài đứng lên đầu tiên, chạy tới. Tiếp đến là hai người dẫn chương trình cảm thấy tình hình không ổn nên vứt mic lại chạy theo, sau đó đến ba vị giám khảo. Sau nữa thì gần như tất cả mọi người đều lần lượt đứng dậy, lũ lượt đi về phía hậu trường.

Trên sân khấu, chỉ còn cô gái Cô Linh Linh tay cầm mic đứng đó, mặt rất tủi thân:

-Mấy người này sao vậy. Sao tôi lại đen đủi thế này, vừa mới hát được có hai câu đã xảy ra chuyện này.

Nhưng rồi nghĩ lại bình thường Chu Vi đối xử với mình không tồi, liền vứt mic lại theo mọi người chạy tới.

Cuộc thi đương nhiên phải tạm dừng.

...

-Mau mau, gọi 120 đi.

-Đừng đợi xe cấp cứu nữa, đưa thẳng cô ấy vào viện đi.

-Tránh đường tránh đường, tôi là bác sĩ, để tôi xem nào.

Đương nhiên người này không phải Diệp Thanh mà là một nữ bác sĩ đã ngoài 40 tuổi. Diệp Thanh và Ninh Não Nhi ngồi cách chỗ đó khá xa, lúc họ khó khăn lắm mới chen được vào thì đã thấy vị bác sĩ kia đang kiểm tra cho Chu Vi.

Chu Vi nhẹ nhàng ngẩng cổ lên, há miệng ra. Bác sĩ dùng đèn pin, cẩn thận quan sát khu vực quanh miệng Chu Vi. Khuôn mặt thanh tú của Chu Vi méo xệch đi, đau muốn chảy nước mắt. Nghe thấy tiếng thở hổn hển, có vẻ như hít thở rất khó khăn, cổ họng không nói được nữa, đúng là muốn khóc mà khóc không ra tiếng. Cách đó không xa là mấy bãi nôn mửa, và còn nôn ra cả máu tươi nữa.

-Cô bé này cổ họng không xong rồi, nhưng tính mạng thì không có gì phải lo ngai.

Nữ bác sĩ sau một hồi kiểm tra đã đưa ra kết luận, thở dài một tiếng nói.

Người dẫn chương trình Tiểu Chu hỏi:

-Cô ấy bị bệnh gì vậy ạ? Tại sao lại đột nhiên bị thành ra thế này?

Nữ bác sĩ lườm anh ta nói:

-Đây không phải bệnh, là cổ họng bị bỏng, có lẽ thanh đới cũng bị bỏng nặng rồi. Cô bé đáng thương, có lẽ đã uống phải đồ uống kém chất lượng hoặc là sữa bị chua rồi.

Sữa bị chua là cái gì? Đó chính là sữa đã bị biến chát, uống vào rất nóng, do tính kiềm mạnh, khi uống phải sẽ dẫn tới bỏng đường thực quả, báo chí đã từng đưa một tin như vậy.

Vừa nghe đến đây, Chu Vi há miệng thở hổn hển, tay ra hiệu nói rằng mình không hề uống phải sữa biến chất hay đồ uống gì, chỉ uống trà nhài mang từ kí túc tới. Đáng tiếc, cổ họng cô bị bỏng hẳn rồi, không phát ra được âm thanh nào, người bên cạnh không thể hiểu được cô muốn nói gì.

Nữ bác sĩ nói tiếp:

-Mau đưa cô bé tới bệnh viện đi.

Vừa rồi bà khám xét và kết luận bệnh tình chỉ mất tổng cộng có mười mấy giây, cũng coi như là một vị chuyên gia rất cao tay.

-Đi nào đi nào, để anh cõng em.

Một cậu con trai thân hình cường tráng lập tức tình nguyện chạy tới đỡ cô bé. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cậu thấy Chi Vi xinh đẹp nên muốn nhân cơ hội gần gũi.

Lạc Tiểu Tịch đẩy cậu con trai kia ra, lo lắng chạy tới, kéo lấy Chu Vi, ân cần hỏi han:

-Vi Vi, cậu sao rồi?

“hổn hển, hổn hển” Chu Vi ra dấu tay, trán ướt mồ hôi, mặt rất đau đớn.

-Nào, em ngậm viên thuốc này đi. Diệp Thanh lấy ra một viên thuốc chỉ tầm bằng quả nhỏ. Hắn dùng tay bóp nhẹ, làm vỡ cái vỏ sáp màu đen bọc bên ngoài, để lộ ra viên thuốc tròn tròn màu xanh cốm, mùi thơm ngào ngạt, rồi đút vào miệng Chu Vi.

Vị nữ bác sĩ kia lập tức ngăn cảm:

-Khoan đã, sao có thể tùy tiện cho bệnh nhân uống thuốc như thế.

Trong bụng nghĩ, cậu còn chưa thăm bệnh cho bệnh nhân sao có thể biết được bệnh tình của bệnh nhân, còn nữa người này có phải là bác sĩ hay không thì còn phải xem đã.

Diệp Thanh nói:

-Đây là phương thuốc tổ truyền của gia đình tôi, rất hữu hiệu để chữa bỏng, chí ít cũng có thể làm giảm cơn đau.

-Cậu là bác sĩ Trung y à?

Vị nữ bác sĩ trông Diệp Thanh còn trẻ, lại còn là bác sĩ Trung y nên càng không tin tưởng, nhất quyết bảo:

-Mau đưa cô bé tới bệnh viện Cô Lâu đi. Tuy tính mạng cô bé không có gì đáng lo, nhưng để lâu e là không chừng sẽ thành câm luôn mất. Uống thuốc linh tinh chi bằng không uống còn hơn.

Lạc Tửu Tịch không hề để ý đến vị bác sĩ kia, không chút do dự giật luôn viên thuốc trong tay Diệp Thanh, nhét vào miệng Chu Vi nói:

-Vi Vi, cậu yên tâm, Diệp Thanh là thần y, nhất định sẽ chữa khỏi họng cho cậu.

Diệp Thanh lau mồ hôi, bụng nghĩ, trong lúc rối ren,viên thuốc bôi trơn cổ họng đó đâu có phải đúng thuốc đúng bệnh. Giỏi lắm có lẽ cũng chỉ làm giảm cơn đau, làm vết thương tạm thời kín miệng lại, chứ còn có chữa được khỏi hay không, có hổi phục lại như ban đầu được hay không thì còn phải nghĩ phương pháp khác.

Viên thuốc đưa vào miệng, dần dần tan ra theo nước bọt. Chu Vi cảm thấy có một thứ khí mát lạnh truyền ra, chỉ trong nháy mắt, cô đã cảm thấy cơn nóng trong cổ họng mình vốn lúc đầu đau như bị hàn thép thì giờ đã biến mất.

Chu Vi vui sướng vôi hạn, lập tức nuốt mạnh thuốc một lần nữa, lông mày dãn ra, mắt nhắm lại, như thể đang thưởng thức cảm giác mát lạnh của gió xuân.

-Mọi người đang làm gì vậy, sao còn chưa đưa cô ấy đi viện?

Vị phó giám đốc đài truyền hình Giang Nam nghe tin chạy tới. Nhìn thấy bệnh nhân đang nằm lê lết ở đó, bị một đám người vây quanh, không khỏi tức giận, gào lên. Danh tiếng của đài lần này coi như bị hủy hoại rồi, phó giám đốc đài như ông ta khó tránh trách nhiệm.

Lạc Tửu Tịch có chút không hài lòng, chỉ Diệp Thanh nói:

-Anh ấy là bác sĩ, để anh ấy chưa là được rồi. Đợi đưa được tới bệnh viện thì cũng xong rồi.

Ông phó giám đốc nhìn Diệp Thanh một cái, thấy đó là một cậu mới ngoài 20, có vẻ không giống là bác sĩ nên lạnh lùng nói:

-Định làm trò lôi thôi gì thế hả? Ở đây không có dụng cụ y tế chữa thế nào?

Vị nữ bác sĩ kia cũng đồng tình nói:

-Đúng là như vậy. Cô bé này bị tổn thương do ăn mòn hóa học, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện cấp cứu, không giống với việc trúng độc. Phải sử dụng các loại thuốc tương ứng để trung hòa, rồi phải lọc dịch, lọc máu, chú ý giữ ấm, chống sốc cho gan và thận, điện phân giải các kiểu, đâu thể tùy tiện uống một viên thuốc mà xong được.

Trong câu nói có ý khinh thường viên thuốc tổ truyền của Diệp Thanh.

Diệp Thanh đang định nói, thì bị Nhan Tuyết Khâm cướp lời, bảo:

-Bác sĩ Diệp là cao thủ trong Trung y, tới bệnh viện Cố Lâu chi bằng để anh ấy chữa cho. Tôi tin tưởng y thuật của anh ấy.

Lạc Tửu Tịch cũng gật đầu phụ họa nói:

-Phải đấy, phải đấy.

Chu Vi thì sao? Đương nhiên cô tin tưởng người bạn thân Lạc Tửu Tịch và cô giáo Nhan Tuyết Khâm xinh đẹp rồi. Hơn nữa cô cũng từng trải nghiệm qua tài xoa bóp của Diệp Thanh, cũng rất tin tưởng viên thuốc mà hắn đưa cho. Nên lúc Lạc Tửu Tịch bón thuốc cho cô, cô rất ngoan ngoãn hợp tác.

Ông phó giám đốc đài kia hơi hoảng, lúc này mới chú ý tới Nhan Tuyết Khâm. Ngày trước lúc còn làm báo, đã từng nhiều lần tới phỏng vấn bí thư tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm, cho nên cũng biết đến con gái của vị lãnh đạo tỉnh này. Ông ta vội vàng nói:

-Có cô Nhan bảo đảm đương nhiên là không vấn đề gì, nhưng mà...

Nhan Tuyết Khâm thản nhiên nói:

-Ông cứ yên tâm, bác sĩ Diệp đã từng chữa khỏi bệnh cho bà nội tôi.

Ông phó giám đốc kia giật mình, bụng nghĩ người ta là chuyên gia được bí thư tỉnh trả lương cao mời đến cơ à? Ồ, tuổi còn trẻ, thật là không nhận ra.

Ông hoàn toàn không hay biết, Diệp Thanh còn chưa từng được gặp mặt qua ngài bí thư tỉnh chứ đừng nói là mời đến với cả lương cao. Là hắn chữa bệnh miễn phí đó thôi.

Đương nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn miễn phí. Chí ít hắn cũng nhận được điểm Y Linh, ngoài ra còn kết giao được với Nhan Tuyết Khâm, đây mới là điểm mấu chốt. Người ta là con gái mà còn bảo vệ mình nữa chứ, thật là cảm động.

-Diệp Thanh, cảm ơn anh.

Chu Vi mở mắt, lại nói được rồi. Tuy là giọng vẫn còn khàn lắm, nhưng so với lúc trước hổn hển, không nói được câu gì thì đã là tốt hơn bội phần rồi. Hơn nữa cổ họng không còn nóng rát nữa, nghe có vẻ như không còn đau đớn nữa, nói như người bình thường rồi.

-Không cần phải cảm ơn, mọi người đều là bạn mà.

Diệp Thanh gật đầu ra hiệu.

Lạc Tửu Tịch bất ngờ lắm, gọi lớn:

-Vi Vi cậu đỡ chưa?

-Ừ, tớ đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.

Chu Vi vui sướng lắm, vừa khóc vừa cười nói.

-Diệp Thanh, anh có thể chữa cho Diệp Thanh trở lại như lúc trước được không?

Lạc Tửu Tịch quay đầu lại, tha thiết khẩn cầu Diệp Thanh. Đôi lông mi cong vút, ánh mắt khẩn thiết, hơi ướt nước. Hai lúm đồng tiền lại xuất hiện.

Diệp Thanh thầm nghĩ, cô bé này bất kể là khóc hay cười, chỉ cần hơi xúc động một chút là hiện ngay ra cái lúm đồng tiền, đúng là thật đáng yêu. Nhưng hắn cũng nhận ra, Lạc Tửu Tịch và Chu Vi có tình cảm rất tốt, cho nên suy nghĩ một lát hắn nói:

-Nếu như cho anh một ít thời gian thì việc hồi phục lại như ban đầu còn có chút ít hi vọng.

Lạc Tửu Tịch vui sướng vô hạn, nói với Chu Vi:

-Yên tâm đi nhé, Tiểu Vi, anh ấy nói chuyện cứ hay khiêm tốn. Anh ấy nói là có hi vọng thì chắc chắn hi vọng sẽ thành thật. Tớ nói cậu nghe đến người sắp chết tới nới anh ấy còn cứu được nên nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu. Cậu đừng buồn, cứ yên tâm đi nhé.

-Ừ, cảm ơn mọi người.

Chu Vi nhìn Diệp Thanh, con người sáng trong lại ánh lên hi vọng.

Diệp Thanh bỗng cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhan Tuyết Khâm, Ninh Não Nhi và Trần Du hiểu ý cười, nhất là Ninh Não Nhi, nhìn thấy người đàn ông của mình có cơ hội ra mặt, thể hiện uy phong thì trong lòng hoan hỉ lắm. Cho dù người đàn ông này cửa chính thức đón nhận mình, nhưng chuyện ấy cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi.

Trần Du tiến đến bên cô, cắn nhẹ vào tai, thì thầm nói:

-Não Nhỉ, tên tiểu nam nhân của cô rất được người khác chào đón, cô không sợ bị người khác cướp mất sao?

-Cút đi!

Ninh Não Nhi giận dữ lườm Trần Du. Cái con Ngư Nhi dâm đãng này, cả ngày từ sớm đến tối lúc nào cũng công kích mình. Trong cảnh tượng đầm ấm này có thể ngừng nói chuyện đó đi được không?

Nhưng mà, nhìn thấy cô bé Chu Vi trong sáng không dính bụi trần, xinh xắn như một đóa sen tươi, rồi lại nhìn Lạc Tửu Tịch lông mày dài, đôi mắt sáng, đôi lúm đồng tiền đáng yêu, trong lòng Ninh Não Nhi không thể không có chút lo lắng. Ở Phù Liễu đã có một người bạn gái xinh đẹp, tới thành phố này lại quen biết với nhiều cô gái xinh đẹp thế này. Ai dà, con trai quá xuất sắc cũng không tốt, có quá nhiều người con gái khác sẽ tranh với mình.

Trần Du nhìn thấy Ninh Não Nhi chau mày thì không khỏi che miệng cười. Não Nhi này rõ là đã bị ý nghĩ đó chiếm đóng rồi. Mình thấy ấy, Lạc Tửu Tịch, Chu Vi và kể cả Nhan Tuyết Khâm đều rất thân thiết với Diệp Thanh, nhưng rõ ràng là không có mối quan hệ mờ ám đó. Cô nàng kia hẳn đã lo lắng vô cớ rồi, haha.

...

Cùng lúc ấy những người đứng xung quan cũng bàn tán xôn xao.

-Giỏi ghê đấy, vừa đó mà đã giúp người bị bỏng thanh quản lại nói chuyện được.

-Đúng thế, thật là kì tích.

-Rốt cục thì đó là thuốc gì vậy. Nếu mà đem ra sản xuất chắc là phát tài lớn đấy nhỉ.

-Đáng tiếc, họng Chu Vi vẫn chưa khỏi được, có lẽ là không tham gia thi tiếp được rồi.

-Đâu chỉ không thỉ được nữa. E là từ giờ về sau xong luôn rồi. Thanh đới bị bỏng, cứ cho là chữa khỏi rồi thì sao. Lẽ nào còn hồi phục được như lúc trước sao.

-Ai dà, hôm nay nhất định cô ấy đã có thể vào top 3, rồi sau đó có thể tới Thượng Hải tham gia chung kết toàn quốc rồi. Cũng đành thôi, trời đố kị hồng nhan mà.

-Gì mà trời đố kị hồng nhan, tôi thấy chắc chắn là có người đố kị, cố ý ra tay đây mà.

-Hả, không thể nào, lại có loại người độc ác thế sao, thật biến thái.

-Lòng dạ hẹp hòi, dị dạng.

...

Ở một góc, Đàm Sảnh Sảnh đang nhìn chăm chăm vào Chu Vi, ánh mắt căm thù độc địa lướt qua, vô tình để lộ ra nụ cười mỉm nơi khóe môi:

-Con khốn, sao không câm luôn đi. Nhưng mà như bây giờ cũng tốt. Tao không tin sau này mày còn có thể tới đâu cũng huênh hoang giọng hát của mình nữa.

-Tiểu Vim vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhan Tuyết Khâm thân là giáo viên, học sinh của mình xảy ra chuyện, trong lòng cô sao có thể không buồn không giận. Bèn hỏi han quyết phải tìm cho ra cái đứa ném đá giấu tay.

Chu Vi giọng khàn khàn nói:

-Em cũng không biết nữa. Lúc nãy em mới uống một ngụm trà nhài.

Nói rồi chỉ tay về phía bình trà bằng nhựa đặt trên bàn. Loại bình này trong phòng học của trường vẫn thường thấy. Sinh viên đi tự học thường đem theo, tên gọi là Vĩnh Viễn Không Vỡ.

Diệp Thanh đi tới, cầm lấy cái bình, mở nắp, cẩn thận ngửi.

Ninh Não Nhi hỏi:

-Diệp Thanh, thế nào?

Những người khác cũng rất tập trung nhìn theo hắn, tất cả đều rất im lặng.

-Trong này có mùi axit sulfuric

Nghe Diệp Thanh nói tất cả đều ồ lên.

-Gì cơ, axit sulfuric á?

-Độc ác quá, đổ axit vào trà của người ta.

-Chẳng trách họng lại bị bỏng.

-Tôi thấy chắc chắn là trong mấy thí sinh rồi, nếu không nhất định là bọn fan cuồng biến thái, thấy Chu Vi áp đảo thần tượng của mình nên ra tay đây mà.

-Mau đi báo cảnh sát đi. Loại người này thất đáng chết, ít nhất cũng phải nhốt nó bảy tám năm rồi hãy tả.

-Nhốt cái gì mà nhố. Cứ phải gọi là hiếp chết nó đi rồi giết lại hiếp lại giết mới đáng.

-Nếu chẳng may là đàn ông thì sao.

-...

-Ôi, đúng là lòng người hiểm ác.

-Rừng lớn, loại chim nào cũng có mà.

-Trời ạ, uống nước mà cũng bị trúng độc. Thế giời này đúng là điên thật rồi, tôi muốn về hỏa tinh quá.

-Thật là đáng tiếc. Một vị tuyệt đỉnh đến từ tương lai sẽ chôn vùi nhân gian hả.

Đám người đều nổi giận! Vì chu Vay vị này thanh thuần đến cực điểm Tiểu chu sau bóp cổ tay thở dài!

-Mọi người xem, độ pH còn chưa tới cấp 1, nhất định là axit mạnh.

Diệp Thanh không biết lấy từ đâu một mảnh giấy quỳ, đặt thử vào bình nước của Chu Vi, chạm nhẹ vào bình trà màu vàng nhạt, đột nhiên tờ giấy từ màu xanh chuyển ngay sang màu đỏ như máu. Nhìn màu sắc này có thể thấy, tính axit cực kì mạnh.

-Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi. Mọi người giữ chặt cửa, đừng cho kẻ tình nghi nào thoát ra ngoài.

Đàm Sảnh Sảnh vừa mới định rút đã bị những lời này dọa cho sợ. Nhìn thấy cửa bị nhân viên đài đóng lại, có chút hoảng sợ. Lúc ấy mới có chút hơi hối hận.

-Mình làm gì thế không biết, cứ cho là muốn làm nó câm thì cũng phải chọn thời cơ thích hợp một chút chứ. Sao lại không nhịn được nhỉ. Lần này thì hai rồi, bị người ta giữ lại trong này rồi.

Bất giác xoa xoa cái túi, bên trong giấu một cái bình thủy tinh nhỏ.

Chiếc bình đó từng đựng mấy ml axit, là cô ả lấy trộm từ phòng thí nghiệm của trường, đã giấu trong túi từ lâu, lâu nay vẫn muốn để Chu Vi ăn phải, nhưng chưa tìm ra cơ hội. Không ngờ hôm này bị đả kích, không nhịn nổi nên xúc động, nhân lúc người khác không để ý đã đổ vào trà của Chu Vi.

-Sảnh Sảnh, em sao thế? Không khỏe sao?

Nhan Tuyết Minh đứng bên hỏi thăm ân cần. Tốt xấu gì đó cũng là người con gái của mình, vào lúc quan trọng này hắn nhất định phải tới cổ vũ chứ. Vương Trí Bằng và Trần Hâm là bạn tốt của hai người cũng bị lôi tới.

-Cái tên Diệp Thanh đó hóa ra là thầy thuốc sao, y thuật còn rất cao minh, lại rất thân thiết với Tuyết Khâm và Tửu Tịch. Tên tiểu tử đó xem ra chẳng ngốc tí nào, đi theo bên mình toàn các em xinh đẹp, hắn cố giấu không để lộ đây mà, haha, cũng có chút thú vị đấy.

Vương Trí Bằng mắt sáng, trông rất tuấn tú, nhìn theo Diệp Thanh, để lộ ý cười cợt.

-Ai dà! Tại sao con gái cứ phải làm khó nhau. Đàm Sảnh Sảnh, là cô làm đúng không.

Diệp Thanh bỗng nhiên chằm chằm nhìn về phía đứa con gái mặc áo họa tiết da báo. Ngoài nó ra Diệp Thanh thật sự không thể nghĩ ra người nào khác tâm địa xấu xa đến như vậy.

-Nói bậy bạ cái gì thế hả. Tôi và cô ấy tốt xấu gì cũng là bạn đồng học, sao có thể hại cô ấy được?

Đàm Sảnh Sảnh kích động, hét toáng lên.

-Anh dựa vào cái gì mà đổ oan cho tôi?

Diệp Thanh nói:

-Vậy để tôi lục soát xem.

-Lục soát, nghĩ hay nhỉ. Đồ lưu mạnh.

Đàm Sảnh Sảnh giận dữ chửi. Nhưng trong lòng hãi lắm, vô ý kéo cái túi về phía sau, rồi lại kéo tay Nhan Tuyết Minh nói:

-Anh Tuyết Minh, anh nghe đi, nghe đi, thằng lưu manh này muốn sàm sỡ em, anh nhất định phải ra mặt giúp em.

Ả đang nghĩ bây giờ không giống khi ở trên đường quốc lộ. Đây là trung tâm thành phố Ninh Thành. Dựa vào khả năng của Nhan Tuyết Minh gọi cảnh sát tới hốt cái thằng tiểu tử không biết trời cao đất dày này đi thì dễ như trở bàn tay.

-Cô mới giỏi tưởng tượng ấy, ai thèm sàm sỡ cô.

Diệp Thanh khinh bỉ nói.

-Ngươi!

Đàm Sảnh Sảnh thở gấp. Thân hình ngon thế này mà nó dám bảo không thèm. Đúng là không thể nào nhịn được, chuyện này còn khó chịu hơn là bị sàm sỡ trước mặt người khác.

-Anh Tuyết Minh...

Đàm Sảnh Sảnh kéo tay Nhan Tuyết Minh, mặt ra vẻ oan ức lắm, nũng nịu nói.

Nhan Tuyết Minh mặt xanh mét, trong lòng hận lắm. Cái thằng khốn này! Dám hoài nghi người con gái của ông mày. Hoài nghi nó cũng là hoài nghi ông mày đấy. Thằng khốn, mày là cái giống gì. Đừng tưởng chữa khỏi chút bệnh cho bà nội ông thì dám đạp cả lên ông. Chuyện lần trước ông còn chưa tính với mày.

-Để tôi kiểm tra túi của cô.

Diệp Thanh ánh mắt sắc lạnh, từ lâu đã để ý tới Đàm Sảnh Sảnh cứ giữ khư khư lấy cái túi. Không phải trong lòng có điều mờ ám thì còn gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK