Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái thứ không biết sống chết, dám đến đây giở trò lưu manh!

Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm chú ý, loại người này dù có đánh chết cũng là đáng đời!

Mẹ mày, lại dám cởi sạch quần áo ra, muốn cưỡng bức Tả Tiểu Thanh, cái bộ dạng mày như con lợn xứng đáng sap? hàng họ của mày chỉ như con lươn nhỏ mà cũng dám cởi hết quần áo ra, thật mất mặt, làm bẩn mắt của các người đẹp?

Tất nhiên, đám người đẹp này đều che mắt lại hoặc quay đầu đi, không dám nhìn, Tả Tiểu Thanh lúc ấy hoảng loạn không ngừng, càng không chú ý các bộ phận chi tiết của đối phương! Nhưng Diệp Thanh rõ ràng không cho rằng như vậy! Lúc này trong lòng tức giận bất bình, nghĩ chỉ muốn xông lên đạp cho mấy phát..

- Diệp Thanh!

- Bác sĩ Diệp!

- Tiểu Diệp!

- Anh rể!

Các cô thấy Diệp Thanh ngang nhiên đứng, uy phong lẫm liệt, vừa ra tay một chân đá bay tên lợn béo đáng ghét kia, lập tức vui sướng khác thường, nhao nhao vây quanh.

- Các cô không sao chứ, tôi đến muộn, đã để các cô sợ hãi rồi!

Diệp Thanh nhìn các cô gái đều bị bầm dập mặt mũi, ít nhiều đều bị thương, không khỏi ray rứt tột cùng.

Tả Tiểu Thanh khóc nói:

- Diệp Thanh, anh cuối cùng đã đến rồi!

Nói xong, liền bổ nhào vào lòng Diệp Thanh, khóc nức nở! Nói, cô lớn như thế này rồi, từ trước tới nay chưa bị người khác hung hăng đánh như thế, hơn nữa còn đè cô ra, muôn cưỡng bức. Tuy Diệp Thanh kịp thời đến, đối phương vẫn chưa làm được gì, nhưng tốt xấu gì cũng bị hoảng loạn? Sẽ để lại ám ảnh trong lòng?

Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, không sao rồi!

Diệp Thanh nhẹ nhàng quàng qua lưng cô, an ủi nói.

- A …

Đúng lúc này, cái tên lợn béo đầu trọc rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh dậy, cảm giác được bên dưới đau vô cùng, giơ tay sờ vào, một bàn tay đầy máu tươi và thịt nát, lập tức rống như heo bị giết, tuy Diệp Thanh vô cùng hận, nhưng ra tay rất có chừng mực, dù sao loại người này có chết cũng đáng, nhưng giết chết gã rồi cũng khiến mình bị dính vào vòng lao lí, quả thực không đáng, hơn nữa làm hỏng hàng của gã còn thoải mái hơn giết gã?

Còn lại vài tên côn đồ cũng từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, hướng về Diệp Thanh hét lớn!

Tiểu tử, mày thật to gan, dám đánh người!

Tên con trai hung tợn trên tai xâu toàn đinh màu bạc nhảy lên hét lớn!

- Mẹ mày, dám đả thương huynh đệ của ông, mày chán sống rồi sao!

Tên con trai toàn sẹo dao mắt hung dữ, vê khớp xương “ anh ách” lên tiếng, dữ dằn nói, nhưng tuy miệng hắn hung hăng, nhưng chân sau lại không tự chủ được lùi về sau một bước, rõ ràng rất sợ hãi Diệp Thanh!

- Thằng ranh con, biết chút võ công, thì giỏi rồi sao? Thành phố Phù Liễu là thiên hạ của các ông đây, mày có mạnh hơn Giang Long đi nữa, trước mặt các ông cũng phải ngoan ngoãn như lươn trạch mà thôi !

Kim Mao Sư Vương hếch mũi, hầm hừ nói, đồ ăn hại này vừa nãy khiến ông đây giật mình kinh hãi, còn cho rằng là hảo hán uy mãnh, kết quả hóa ra là một công tử bột! Vài anh em chúng ta liên thủ lại, lẽ nào không tóm gọn được cái thằng công tử bột này?

Gã lăn lộn ở Thành phố Phù Liễu lâu như vậy, còn chưa nghe qua một người thân thủ giỏi như vậy, còn cho rằng Diệp Thanh là người từ nơi khác đến!

- Ha hả, anh chàng đẹp trai, nếu mày ngoan ngoãn theo tao, tao sẽ bảo người của bọn tao buông tha mày!

Tên ái nam ái nữ tóc dài rõ ràng có vấn đề, thấy Diệp Thanh nhã nhặn tuấn tú, khí chất khác hẳn, lập tức hai mắt sáng lên, hận không được chạy đến hôn cậu một cái.

- Ọe...

Diệp Thanh lập tức muốn nôn ọe, ghê tởm cực điểm, đẩy nhẹ Tả Tiểu Thanh giao cho nhân viên nữ tiếp tục an ủi cô, sau đó tiến lên phía trước một bước, quát mắng:

- Cái đồ ẻo lả không nam không nữ, còn nhìn ông, ông móc mắt của mày ra!

Cái tên ái nam ái nữ đó, nhón nhón ngón út, hì hì cười:

- Anh chàng đẹp trai, tính tình rất được, hi hi, ta thích!

- Thích cái đầu ngươi!

Diệp Thanh suýt nữa muốn nôn ra, lúc này giơ chân đạp mọt cái, lập tức tên ái nam ái nữ đó cùng tên béo trọc lốc kêu thảm thiết một tiếng, bay ra ngoài, treo trên tường khoảng bẩy tám giây mới“phần phật” một chút mới rơi xuống đất, đè lên người tên béo trọc đầu.

Ba người khác vừa trông thấy tình huống này, liền không dám động thủ, quay đầu bỏ chạy, ngay cả một lời cũng không dám nói!

Diệp Thanh làm sao bỏ qua đám rác rưởi này, lập tức nhảy người lên, rút kim châm, trực tiếp phóng “ vù, vù, vù” kình phong kích động, hướng vào “ huyệt thận du” sau lưng ba người theo ba hướng khác nhau!

Diệp Thanh luôn ghen ghét như kẻ thù đối với những tên cặn bã đáng chết này, sẽ không kiêng nể? Nếu không e dè đến pháp luật, xã hội, cậu sớm đã giết chết bọn người này rồi! Mẹ kiếp, vừa nãy nếu mình đến muộn một bước, Tả Tiểu Thanh như nụ hoa yếu ớt này đã bị vài tên côn đồ này ra tay độc ác rồi!

A hả, a hả!

Năm tên lưu manh này tất cả đều sõng xoài trên mặt đất, không ngừng kêu rên, có thể gọi là bi cực đến cùng cực!

Trong đại sảnh, mấy cô gái kia lập tức vui mừng không xiết, dường như các vết thương trên người đều tốt hơn rồi, ríu rít nói chuyện không ngừng, ngay cả Tả Tiểu Thanh, vẻ lo lắng trên mặt đã tiêu tan hết!

- Diệp Thanh, cảm ơn anh đã giúp bọn em lấy lại công bằng!

Tả Tiểu Thanh nắm tay, xúc động nói.

- Đúng vậy, là thầy thuốc Diệp lợi hại, hai chân ba quyền đã đánh ngã đám lưu manh ngu ngốc này!

- Thảo nào, chị Não Nhi trước khi đi đã dặn dò chúng em, có việc gì nhất định phải trước tiên tìm anh rể giúp.

- Anh rể?

Diệp Thanh ngạc nhiên.

Tả Tiểu Thanh cười nói;

- Quan hệ khác thường của anh và chị Não Nhi sớm muộn cũng đi đến bước đó, mọi người sớm gọi anh là anh rể là tất nhiên rồi!

Diệp Thanh ha hả ngây ngô cười, trong đầu cậu bất chợt hiện lên lúc ở Ninh Thành, cảnh tượng Ninh Não Nhi bị mình đè trên cát, suýt chút nữa thì không kìm chế nổi.

- Anh rể, mấy tên này xử lí sao? Có cần gọi xe cứu thương không? Một cô gái hơi sợ hãi, thấy mấy tên lưu manh đó bị Diệp Thanh đánh đến mức suýt chết, không đứng dậy được, đặc biệt là tên béo trọc đầu, máu gã chảy loang hết ra trên mặt đất càng sợ hãi, liền lo lắng nói.

Lập tức có một cô gái phản đối nói:

- Gọi gì xe cứu thương, lập tức vứt ở đường cái, để xe đâm chết đi là tốt nhất!

Trước đây người con gái này bị Kim Mao Sư Vương giữ tóc đánh, mặt mũi bầm dập, lúc này vừa hồi tưởng lại thì điên tiết, vì vậy trong giọng điệu tràn đầy phẫn nộ và căm phẫn!

Diệp Thanh cười sảng khoái nói:

- Cứ ném ra ngoài cũng được, loại người cặn bã này ở trong cửa hàng chỉ ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng ta!

Nói xong, liền đi ra, giương chân đá!

Ném ra ngoài, tất nhiên là dùng chân đá rồi, lẽ nào còn muốn dùng tay tóm, như thế không phải làm bẩn tay mình sao?

- Khoan đã, tiểu tử!

Tên Kim Mao Sư Vương giật mình kinh hãi, vội vàng kêu lên, giơ tay kêu to.

- Sao, mày còn muốn bị đánh?

Diệp Thanh tiến lên trước một bước, một chân đá vào cằm, lập tưc một tiếng kêu vang nhỏ “ lạc sát” , một chiếc răng cửa của Kim Mao Sư Vương bị Diệp Thanh đá rơi xuống.

Kim Mao Sư Vương kêu thảm một tiếng, phun ra đầy ra một hộc máu tươi, miệng còn mắng lớn:

- Thằng nhãi nhép này, đừng có làm càn, lát nữa cảnh sát đến, ta xem mày còn đắc ý được nữa không!

Diệp Thanh một chân đá văng tay gã, quả nhiên, thấy lòng bàn tay đang nắm một chiếc di động đắt tiền, rõ ràng là vừa lén lút báo cảnh sát rồi!

- Choáng, người xấu cũng báo cảnh sát? Được, xem lát nữa mày còn giở được trò gì ra nữa!

Diệp Thanh không khỏi có chút buồn cười!

Đang nói chuyện, xe cảnh sát “ ù la, ù la” chạy đến, đỗ ở trước cửa, nhưng cũng chỉ có một chiếc, 4 vị cảnh sát dũng mãnh mặc cảnh phục tiến lại.

- A...

Bốn cảnh sát vừa tiến vào, thấy mặt đất toàn máu tươi, còn có 5 nam tử cường tráng, sõng xoài, không khỏi kinh ngạc, theo phản xạ liền sờ sờ súng lục ở giữa lưng!

Người ở khóe miệng có nốt ruồi đen, có nhiều kinh nghiệm nhất ,tên là Cát Đại Tiêu, càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ, đám côn đồ này mỗi năm đều biếu xén mình không ít tiền rượu thuốc hơn nữa cũng là tay ẩu đả đánh nhau già đời, sao bị người khác đánh đến nông nỗi này?

Đặc biệt là tên béo đầu trọc kia, hung ác dữ tợn, thật không phải thường, cũng xuất thân từ cảnh sát chính quy, trong vòng 17-18 chiêu cũng không hạ được gã!

Mà trong phòng này ngoài toàn con gái chỉ có một công tử bột, lẽ nào là công tử bột kia làm? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Cát Đại Tiêu liên tục lắc đầu.

Diệp Thanh lẳng lặng nhìn bọn họ, muốn xem bọn họ sẽ xử lí việc này như thế nào! Tả Tiểu Thanh bỗng nhiên tiến gần lại, nói nhỏ bên tai Diệp Thanh:

- Mấy cảnh sát này em có quen, trước đây lúc em báo cảnh sát cũng đã qua, đám côn đồ này nhét mấy bao thuốc cho bọn họ, bọn họ liền đi, không thèm quản chúng em, rõ ràng là một đám!

Vẻ mặt của Tả Tiểu Thanh không thiếu phẫn nộ.

Quả nhiên, Kim Mao Sư Vương nằm trên mặt đất lập tức như cắt tiết gà, một lí ngư đả đĩnh đứng lên, đáng tiếc kình dư của Diệp Thanh vẫn còn, chiêu” lí ngư đả đĩnh” cậu vốn luyện từ nhỏ, vô cùng thành thục, nào ngờ hôm nay lần đầu tiên không sử dụng được, suýt nữa đứng không vững, lảo đảo nhào xuống!

- Anh Tiểu , tên tiểu tử này cố ý đả thương người, khiến đầu trọc thành phế nhân!

Kim Mao Sư Vương bỗng chốc bổ nhào lên trước người Cát Đại Tiêu, quỳ xuống, ôm lấy chân gã, như trông thấy cha ông, lớn tiếng khóc kể lể.

Cát Đại Tiêu nói:

- Yên tâm, chúng tôi vì nhân dân phục vụ, các người bị đánh chúng tôi nhất định thay các người đòi lại gấp bội!

Diệp Thanh tức giận nói:

- Anh nói cái gì vậy? anh còn là cảnh sát sao, sao không hỏi trắng đen rõ ràng đã tùy tiện đánh giá!

Cát Đại Tiêu liếc hắn một cái, lạnh lùng quát:

- Tôi là cảnh sát hay anh là cảnh sát hả, tôi làm án phải nhờ anh chỉ bảo sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK