Tuy nhiên sau này nghĩ lại, xảy ra chuyện này, e rằng việc kinh doanh của Ninh Não Nhi sẽ rơi xuống vực thẳm, nên nghĩ cách cố gắng hết sức cứu giúp cô ấy, những việc trong thương trường cậu cũng không hiểu lắm, nhưng thay đổi một chút phối phương, sẽ có hiệu quả nhất định trong quá trình điều trị, có lẽ sẽ lôi kéo được những khách hàng quay trở lại với trung tâm Đại Nghiên, như vậy chẳng phải là tốt lắm sao?
Diệp Thanh liền cân nhắc, thêm vào thành phần thanh lương bài độc vào một chút thành phần dưỡng da.
Cậu cũng đã nghĩ tới tặng riêng mỗi người một lọ nước dưỡng trắng da, nhưng lập tức lại bị phủ quyết. Dù sao, những khách hàng đang rất tức giận, nên cũng hơi sợ, ai còn dám dùng những nước dưỡng trắng da của mình nữa chứ, nhưng thêm vào trong thành phần cao thì lại khác, những khách hàng không thể không dùng, hơn nữa, mình không nói cho bọn họ biết, thì bọn họ làm sao mà biết được chứ.
Hơn nữa, hiệu quả lại nhanh, chỉ trong vòng hai ba ngày là có hiệu quả rõ rệt, khiến người khác chỉ cần nhìn là biết, do dùng thuốc bôi này mà được như vậy.
Đáng tiếc, Diệp Thanh vắt hết óc, tìm rất nhiều những dược thảo có tác dụng làm trắng da, ví dụ như bạch cập, bạch quả nhân, bạch tô, bạch chỉ, bạch tật lê..., đều không đạt được yêu cầu, không còn cách nào khác, cậu yêu cầu quá cao, chỉ còn cách cầu cứu Tiểu Vũ Nhi thôi.
- Làm thế nào để làn da trắng hồng nhanh chóng vậy?
Vũ Nhi thấy Diệp Thanh đưa ra yêu cầu, cảm thấy có chút lạ lùng, nhưng cũng không cười giễu cậu, chỉ nghiêng nghiêng đầu, vui vẻ ngẫm nghĩ.
- Ồ, có thì cũng có vài loại, nhưng phải cần rất nhiều điểm Y Linh, e rằng cậu không đồng ý thôi.
Tiểu Vũ Nhi cười hì hì nói.
- Choáng!
Lúc này trong lòng Diệp Thanh thấy ớn lạnh, thầm nghĩ:
- Miệng thì lúc nào cũng kêu chủ nhân, chủ nhân, gọi sao ngọt ngào thế, tới lúc cần thiết nhất, thì lại đề cập ngay tới giá trị Y Linh, sao mà chẳng nể mặt người ta gì vậy, chẳng nhẽ cô không vụng trộm tặng cho tôi một loại sao?
- Vậy bỏ đi, tôi đi đây. Tự mình tìm biện pháp vậy.
Diệp Thanh tức giận nói, quay người đi ra ngoài.
- A! Chủ nhân!
Tiểu Vũ Nhi đuổi theo, cầm láy tay Diệp Thanh rất thân thiết, cười hì hì nói:
- Chủ nhân, người ta vẫn chưa nói hết câu mà.
- Vậy cô nói tiếp đi.
Diệp Thanh tức giận liếc nhìn cô một cái, trong lòng lại nghĩ tới quả cầu ở tầng một, tuy nó không biết nói chuyện, cũng không thích vận động, thường chỉ đứng một chỗ xoay chuyển thôi, giống như cụ rùa ngàn năm vậy, nhưng được cái thành thực chất phác, mình yêu cầu gì là nó đáp ứng cái đó.
- Chủ nhân, ở chỗ tôi còn có dược liệu rẻ hơn, chỉ cần 500 điểm Y Linh là đổi được nửa cân, chủ nhân, ngài cần mấy cân vậy?
- Còn mấy cân sao? Cô ăn cưới hay sao vậy? Có thể rẻ hơn môt chút được không?
- Chủ nhân, ngài cũng biết, tôi chỉ là cái máy đổi đồ, giá bao nhiêu đều được định sẵn rồi, làm sao mà có thể đổi được đây.
Tiểu Vũ Nhi đưa ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Thanh có vẻ đáng thương nói.
- Vậy được!
Diệp Thanh bất đắc dĩ phải đồng ý, lập tức hơi ngượng ngùng nói:
- Đưa cho tôi vài gam.
Lập tức, liền bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh của Tiểu Vũ Nhi, nói:
- Chủ nhân, ngài thật keo kiệt.
...
Diệp Thanh tiêu tốn mất số lượng điểm Y Linh lớn, đổi được ít dược liệu gọi là thần dược, là một loại hoa trên trái đất này vẫn chưa có gọi là Phỉ lệ bạch, ngửi thấy rất thơm, hơn nữa không có những tác dụng hoặc phản ứng hóa học nào đối với thuốc bôi thanh lương bài tú của mình, Diệp Thanh liền nghiền thành bột, cho vào trong thành phần thuốc của mình, sau đó khuấy đều, rồi cho vào những cái cốc sứ. Cái cốc này cũng là Ninh Não Nhi đích thân tặng mình, chất sứ rất tốt, hoa văn trên đó rất tinh xảo và đẹp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh liền mang những thuốc mỡ đó, tới tiệm Spa của Ninh Não Nhi, không biết vì sao, đột nhiên cậu cảm thấy, ánh mắt của Ninh Não Nhi nhìn cậu quái quái thế nào ý.
- Cô nhìn tôi như vậy làm gì thế? lẽ nào cảm động quá, muốn lấy thân để báo đáp sao?
Diệp Thanh bị ánh mắt nóng bóng của cô thiêu đốt, thầm nghĩ , nhưng không dám nói ra.
-Ừ!
Ninh Não Nhi rất thành thực gật đầu, đôi mắt to tròn như muốn khóc vậy, bộ dạng rất xinh đẹp đáng thương.
Diệp Thanh lập tức thấy vui mừng, trong lòng đang run lên bần bật rồi.
Thử hỏi, làm sao có thằng đàn ông nào có thể kháng cự được vẻ quyến rũ nào chứ, đây là một điều vô cùng hiếm có, những hoa khôi ở trường, hay ở công ti..., đều thua cô nàng này hết.
- Đợi kiếp sau đó!
Thấy bộ dạng Diệp Thanh đang rất kích động, ánh mắt thâm tình của Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh cũng đã vụt tắt, thay vào đó là nụ cười vẻ đắc ý, rồi cười vang lên.
- Sao cô lại như vậy chứ?
Diệp Thanh rất bực tức, lại lần nữa bị đùa giỡn, cũng phải trách bản thân mình, đứng trước con yêu tinh xinh đẹp này, chẳng có sức chống cự nào cả.
- Cậu đúng là một tên háo sắc.
Ninh Não Nhi cười nói, vẻ bực tức gõ vào trán Diệp Thanh một cái rồi bật cười giòn giã mắng:
- Có bạn gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy còn không đủ sao, lại còn muốn có được chị nữa sao? Bắt cá hai tay, coi chừng không được gì đâu.
Vẻ mặt tuấn tú của Diệp Thanh khẽ ửng đỏ, giảo biện:
- Tôi cũng chỉ giỡn đùa mà thôi.
Ninh Não Nhi nhìn vẻ khổ sở của cậu, cười nói:
- Sao cậu dễ đỏ mặt vậy, thật khó tưởng tượng nổi, da mặt mỏng vậy sao, không biết làm thế nào mà cưa được người con gái xinh đẹp tuyệt trần như Mã Tiểu Linh chứ.
Trong lòng không biết tự bao giờ thấy có ý đó buồn buồn, người ta đã có người yêu rồi mà.
Trần Du chạy tới, lấy tay quệt lấy chút thuốc mỡ, bắt đầu ngửi ngửi, bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi:
- Bác sĩ Diệp, sao thuốc mỡ này không giống như thuốc mỡ hôm qua chị Hàn dùng nhỉ?
Diệp Thanh lập tức khâm phục nói:
- Cô cũng giỏi quá nhỉ, cũng phát hiện ra cơ à?
Trần Du nói:
- Màu thuốc mỡ này nhạt hơn mày thuốc mỡ hôm qua một chút, hơn nữa, ngửi thấy có mùi hương của một loài hoa nào đó.
Ninh Não Nhi cũng cầm lên ngửi, rồi nói:
- Quả nhiên, có mùi thơm của một loài hoa nào đó, giống như mùi hoa tường vi, mà lại không phải hoa tường vi.
Diệp Thanh lần nữa cũng rất khâm phục hai người phụ nữ này, đúng là thành tinh mất rồi, chẳng phải sao, thần dược Phỉ lê bạch chính là một loại có tác dụng làm trắng hồng da, chỉ có điều trên trái đất này không có mà thôi.
Sau đó, Diệp Thanh lại đem những thành phần của thuốc mỡ này giảng giải một lượt, tuy thường ngày cậu không giỏi nói năng lắm, nhưng một khi đã đề cập tới chuyên môn, thì mồm như được bôi trơn vậy, thao thao bất tuyệt, giống như Phật Tổ đang giảng kinh vậy, Ninh Não Nhi và Trần Du hai người nghe mà cứ ngẩn ngơ ra.
- Diệp Thanh, cậu nghĩ thật chu đáo đó, nếu loại thuốc mỡ này có tác dụng tức thời như cậu nói, e rằng tiệm Spa của chúng ta sẽ làm ăn tấn tới lắm đây.
Trần Du liếm liếm môi hồng, ánh mắt nhìn Diệp Thanh như muốn thiêu đốt, thầm nghĩ, mình phải tìm một cơ hội nào đó, để hắn phối cho mình một loại thuốc mỡ, dùng để làm trắng da, thoa khắp cơ thể, chỗ nào cũng bôi, ngay cả chỗ ấy ấy cũng bôi, hí hí.
Ninh Não Nhi và Trần Du sớm chiều đều làm cùng nhau, làm sao mà không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ, lúc đó khẽ véo vào mông cô, rồi mỉm cười nói với Diệp Thanh:
- Nếu mà thật sự có hiệu quả tốt như vậy, cậu hoàn toàn có thể bào chế một loại nước dưỡng da đặc quyền, đảm bảo sẽ vỗ cùng bán chạy, nhưng đồng vốn là khó khăn nhất.
Diệp Thanh gật đầu tán thành, phương án này cậu cũng đã nghĩ từ lâu rồi, chỉ có điều, cậu am hiểu nhất vẫn là y thuật, đối với những vấn đề trong thương trường quả thật không rõ lắm, nếu có thể tìm mấy người cùng hợp tác đầu tư, thì còn có thể làm được. Ninh Não Nhi là một sự lựa chọn tốt, có điều vốn đầu tư có vẻ thiếu thốn một chút.
Ninh Não Nhi cũng biết, bản thân cũng không có thực lực kinh tế để giúp cậu, chỉ là tiện mồm thì nói thôi.
Một lát sau, những khách hàng bị ban đỏ tiếp tục đến, Ninh Não Nhi và Trần Du tổ chức phân phát thuốc mỡ cho bệnh nhân ở trong tiệm, Diệp Thanh đứng một bên giải thích cách dùng thuốc thế nào, cần chú ý những gì, tiện thể cũng trả lời những thắc mắc của bệnh viện.
Không ít nữ bệnh viện hôm qua cũng đã xem tin tức, rất hiếu kỳ với Diệp Thanh, có một nữ bệnh viện hỏi:
- Bác sĩ Diệp, cậu không có giấy hành nghề y, làm sao mà đảm nhiệm được chức phó chủ nhiệm khoa cấp cứu ở bệnh viện Ngô Đồng vậy?
Một nữ bệnh nhân khác cũng nói:
- Đúng đó, bệnh viện Ngô Đồng là một bệnh viện lớn, nhất là khoa cấp cứu, nghe nói là ngọa hổ tàng long đó, nghe nói vụ ngộ độc thảo ô tập thể, khoa cấp cứu đã giải quyết ổn thỏa, không để xảy ra tử vong.
- Bác sĩ Diệp, cậu không phải kẻ lừa đảo chứ? Rốt cuộc thuốc mỡ này có ổn không vậy?
Lại có một nữ bệnh viện khác không kìm nổi hỏi.
Diệp Thanh thấy khó sử nói:
- Thực ra đây là y thuật cổ truyền, ba tuổi tôi đã học thuộc thanh đầu ca, mười một tuổi đã học bốc thuốc...
Ninh Não Nhi thấy tay chân cậu lóng ngóng, không khỏi thầm nói, đám đàn bà này, chỉ biết bắt nạt những người thực thà như Diệp Thanh thôi.
Lúc này đi tới, đứng bên cạnh phía sau Diệp Thanh, mỉm cười nói với đám nữ bệnh nhân:
- Mọi người vẫn chưa biết, tuy Diệp Thanh không có giấy hành nghề y, nhưng y thuật rất cao siêu, còn lợi hại hơn những chuyên ra rất nhiều, lần chữa ngộ độc thảo ô tập thể, đều là do Diệp Thanh đứng ra đảm nhiệm đó, chỉ cần dựa vào những thành tích trác việt này, mới thuận lợi đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng đó.
Xem người ta kìa, chỉ cần nói vài ba lời, đã lấy lại được khí thế, đưa Diệp Thanh lên mây xanh.
Đám nữ bệnh viện lập tức bừng tỉnh.
- Ồ, hóa ra là vậy.
- Theo tôi, bác sĩ Tiểu Diệp tuổi còn trẻ mà đã làm chức phó chủ nhiệm khoa, hóa ra là cũng có học thức thật sự.
- Thực ra lần ngộ độc thảo ô, tôi cũng bị, chính là nhờ Diệp Thanh chẩn trị mà khỏi, thời điểm lúc đó chính mắt tôi thấy, bác sĩ Diệp Thanh quả là y đức hơn người, là một anh hùng trong lòng chúng tôi.
- Bác sĩ Diệp, cậu bắt mạch giúp tôi, tôi rất hiều kỳ với đông ý.
Một nữ bệnh nhân đưa tay ra nói.
- Bác sĩ Diệp, có lầ tôi thấy cậu châm cứu ở bệnh viện, có thể giúp tôi châm vào châm được không? Tôi cảm thấy ngực lúc nào cũng đau.
Một nữ bệnh viện ngày trước đã từng nằm viện trong bệnh viện Ngô Đồng, cầm tay Diệp Thanh nói.
Ninh Não Nhi lập tức thấy hối hận, sớm biết như vậy, đã không nói đỡ cho Diệp Thanh rồi, nhìn xem bây giờ, đám đàn bà này, thấy Diệp Thanh đẹp trai phong độ, lợi dụng cầm tay cầm chân cậu, chị còn chưa có cơ hội đó nữa là, mà cũng lạ, một người hành y phi pháp mà cũng khiến bọn họ tin tưởng như vậy.
Trần Du che miệng cười.