Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xe đạp của người ta đều biến dạng rồi, còn nói là không đụng vào người ta sao?

An Tiếu Trúc khinh miệt nói, ghét nhất những loại người nào làm chuyện mà không dám nhận, không có trách nhiệm với việc mình làm.

Sau đó cô liền ngoái đầu nhìn Diệp Thanh một cái, dường như, hắn cưỡng bức mình cũng không có trách nhiệm với mình hay sao ý?

Đúng là quá xấu za, nhưng, hắn đã có người yêu rồi, hơn nữa, mà lại dám có thái độ hung hăng thế này, hắn sợ mình tố cáo hắn, không dám nói ra những lời đó cũng là đúng thôi, hơn nữa, cái người này vốn cũng ù à ù ờ, muốn hắn nói mấy câu dễ nghe còn khó nữa là.

- Tôi nói không đụng phải là không đụng phải, xe tôi lái lẽ nào tôi không biết sao, cái đám đàn bà này, còn dám đứng trước xe của tôi, cẩn thận đè chết đó.

Gã đàn ông thò đầu ra, vô cùng tức giận quát, còn liên tục dùng tay chỉ vào An Tiếu Trúc, vẻ như uy hiếp.

- Hừ, anh có gan thì đè chết đi.

An Tiếu Trúc là ai chứ, không lùi không tiến, nghênh nghênh mặt lên, dường như đang thách thức.

Lúc này đột nhiên lại nghĩ, tình huống gặp Diệp Thanh lần thứ hai, lần đó, chẳng phải mình cũng đâm xe vào hắn đó sao? Đương nhiên, mình cũng chỉ là uy hiếp mà thôi, nhưng không dám làm thật đâu, nhưng mình và hắn lúc nào chung xung đột với nhau, lẽ nào kiếp trước nợ gì hắn sao, đúng là oan gia.

An Tiếu Trúc nghĩ bụng ta ra bụng người, chỉ cho rằng đối phương cũng chỉ dám uy hiếp thôi, không dám làm thật.

Mã Tiểu Linh cũng vừa gọi xong điện thoại, thông báo cho cảnh sát, thấy cảnh tượng có vẻ căng thẳng, vội kêu lên:

- Tiếu Trúc, đừng làm bừa, cảnh sát sẽ tới giải quyết.

Nói xong, liền chạy tới lôi An Tiếu Trúc ra.

- Mi cứ nghĩ ông mày không dám sao?

Cùng lúc này, gã đàn ông cũng tỏ ra tinh tướng, cười lạnh lùng, muốn nhấn ga lao tới đụng vào để tỏ vẻ sát khí.

An Tiếu Trúc tuy cũng rất to gan, nhưng cũng không dám lỗ mãng, đôi chân thon dài cũng đã đứng thế rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ cần đối phương có động đậy gì là cô liền nhảy về bên đường.

Cô cũng là người thường xuyên lái xe, chỉ cần nhìn tư thế người ngồi ở vô lăng là có thể đoán được những động tác sắp xảy ra.

Cùng lúc này, cô gái trong xe cũng run sợ mất mật, vội lôi gã đàn ông khuyên nhủ:

- Đừng kích động, kích động là điển rồ đó, chúng ta để xe đỗ ở bên đường, vội xem người ta thế nào mới đúng chứ.

Có thể do hai người yêu nhau nồng ấm lắm, gã đàn ông này có vẻ rất biết nghe lời người con gái nói, lúc đó liền bình tĩnh trở lại, đánh xe vào lề đường.

An Tiếu Trúc cười hừ một tiếng, rồi bị Mã Tiểu Linh lôi đi.

Hai người đi tới bên Diệp Thanh, xem cậu cứu người.

Chỉ thấy Diệp Thanh lúc này cũng đã làm cho bệnh nhân tỉnh dậy rồi, người bệnh nói chuyện có vẻ vẫn còn mơ hồ không rõ ràng, nói năng linh tinh, nào là tôi không say, uống thêm một cốc nữa nào, cạn nào, Mã Tiểu Linh không khỏi lắc đầu, còn An Tiếu Trúc thì bĩu bĩu môi, người này là ai thế nhỉ, suýt chút nữa thì xuống gặp Diêm Vương, thế mà cứ nghĩ mình đang trên bàn rượu.

- Nằm xuống, đừng động đậy.

Diệp Thanh giúp lão nằm ở rất tử tế, cố đè xuống, đồng thời nhanh chóng kiểm tra trên người có phát hiện ra thương tật gì nữa không, kiểm tra một lượt xong, không phát hiện ra gì, liền yên tâm trở lại, rồi đưa tay đặt vào động mạch cánh tay.

...

Động mạch cánh tay, nằm ở vị trí phía trong cơ nhị đầu, cách viền cánh tay chừng 2cm hướng lên trên, có thể dùng ngón cái ấn vào để cảm nhận mạch đập, nếu một tay không có thì có thể đổi sang tay kia, ở trên cơ thể người có năm loại động mạch lớn nhất, trong đó động mạch cánh tay là nơi chứa lượng ô xy nhiều nhất.

Đối với trật khắp vai, nhất thiết phải kiểm tra động mạch cánh tay, đối với trật khớp khuỷu tay thì phải kiểm tra động mạch cổ tay, mắt cá chân bị trật khớp thì phải kiểm tra động mạch trên mu bàn chân.

Trên thực tế, đối với tất cả những bệnh gãy xương hay trật khớp, nhất định phải kiểm tra cường độ động mạch và kiểm tra cảm giác động năng trước, rồi sau đó mới dựa vào triệu chứng mà tiến hành chữa trị, nếu không sờ thấy động mạch, thì chứng tỏ lượng máu cung cấp bị thiếu hụt, tình thế tương đối nghiêm trọng.

Ông lão này say rượu và bị trật khớp này thuộc tình trạng nguy hiểm nhất, Diệp Thanh không sờ thấy động mạch đâu cả, với trình độ y thuật của cậu thì không thể nào xảy ra sai sót được.

Lúc này, Diệp Thanh không hề tỏ ra hoang mang, tương đối bình tĩnh lấy ngón cái khẽ ấn vào chỗ thương, sau đó liền thở phào.

Toàn bộ quá trình kiểm tra nói thì có vẻ dài nhưng từ lúc Diệp Thanh đặt ngón cái ấn vào chỗ thương, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Trong nháy mắt, Diệp Thanh cũng đã biết được đại khái bệnh tình, thuộc phạm vi vai sau trật khớp, liền lấy một tay cầm lấy cánh tay phải của lão, đưa tay ra trước, rồi gập lại, rồi vòng vòng, dùng lực đẩy tay ra.

Chỉ nghe thấy “ răng rắc” một tiếng, vị trí trật khớp liền trở về nguyên vị trí cũ, cùng lúc này, ông lão say rượu này tiếp tục ngất lịm đi.

- A!

An Tiếu Trúc vốn là người không phải trong nghề, cũng kêu lên mộ tiếng kinh hãi, giống như Diệp Thanh đang nắn vai cho mình vậy, còn Mã Tiểu Linh, đã từng làm ở khoa cấp cứu mấy năm rồi, người chết đã gặp phải không biết bao nhiêu lần rồi, nên không tỏ chút kinh ngạc gì, chỉ chăm chú nhìn Diệp Thanh cấp cứu mà thôi, tỏ vẻ rất tin tưởng.

Sao Diệp Thanh nắn khớp xương cho người ta mà khiến người ta lại ngất lịm đi rồi? Rõ ràng không phải thế mà.

- Ông ấy bị động kinh dẫn tới ngộ độc rượu.

Diệp Thanh nói, vừa nãy không phải do cậu làm ông ấy ngất đi, ông lão không phải vì quá đau, mà do một nguyên nhân phức tập dẫn tới hôn mê mà thôi.

Mỗi ngày cậu đều vào Y Linh bảo tháp học được những kỹ thuật y học tiên tiến, lại nhiều năm thực tiễn, không chỉ kiến thức lý luận phong phú, mà ngay cả chẩn đoán lâm sàng cũng không ai có thể vượt qua nổi, chỉ cần xem qua là biết người bệnh bị những bệnh gì ngay.

Đại khái mà nói, say rượu được chia làm ba loại, say rượu bình thường, say rượu do bệnh lý, và say rượu do nhiều nguyên nhân phức tạp.

Trong đó, say rượu bình thường còn được gọi là say rượu thuần tính, say rượi do bệnh lý còn được gọi là cá thể dặc dị dẫn tới dị ứng với rượu, loại này rất hiếm gặp, chưa bào giờ uống rượu, một lần dùng có chút rượu có thể dẫn tới hôn mê sâu ngay.

Còn say rượu do những nguyên nhân phức tạp, đều do hai nguyên nhân chính đó là có vấn đề về não và trên người cũng mang bệnh, ví dụ động kinh, chấn thương sọ não, bệnh vì gan vân vân, trên cơ sở này, những người này có khả năng chịu được rượu rất thấp, nên rất dễ dẫn tới ngộ độc rượu.

- Động kinh còn có thể dẫn tới ngộ độc rượu sao?

An Tiếu Trúc không hiểu, liền buột miệng hỏi.

Cùng lúc này, gã đàn ông gay tan nạn kia cũng đã dừng xe ở bên đường, nghe thấy lời của Diệp Thanh, không khỏi buột lên cười một tiếng vẻ khinh miệt nói:

- Rõ ràng nắn xương cho người ta khiến người ta bị ngất, lại còn tìm những cớ này cớ nọ nữa, cậu là bác sĩ vườn sao? Nhìn cậu đã thấy chẳng khác gì lang vườn rồi.

Sau đó liền buột miệng chửi ầm lên:

- Mẹ kiếp, không biết làm thế nào mà lốp xe của ông mày nổ rồi.

Rõ ràng chẳng coi Diệp Thanh ra gì cả, nếu để hắn biết, Diệp Thanh đã hòn đá vào đó dẫn tới nốp xe của hắn bị nổ, chắc chắn hắn sẽ sợ phát khiếp, làm sao dám nói những câu kiêu ngạo như vậy nữa chứ.

Những người thường xuyên đá bóng sẽ biết, để có thể đá một viên đá dẫn tới nổ lốp xe thì sức mạnh không biết ở đẳng cấp nào nữa, cũng có thể nói là thần ý chứ.

Nhưng, ông lão này bây giờ đột nhiên hôn mê, bất tỉnh nhân sự, mặt mày tái nhợt, tay chân thì mềm nhũn, Diệp Thanh đang bận cứu chữa cho bệnh nhân nên không có thời gian cho tên tiểu tử này bài học, lúc này liền dùng những chiêu pháp trong Quy Xà Bí Thối để xoa bóp cho ông lão, đầu tiên là ấn vào huyệt Nhân Trung, tiếp theo là Nội Quan, Ngoại Quan, Đại Lăng, rồi xoa xao lòng bàn tay bàn chân, cuối cùng là ấn vào huyệt Bách Hội.

Lập tức, ông lão lần nữa lại tỉnh dậy, nhưng, do ông lão bị ngộ độc rượu quá nặng, lại bị đâm ô tô đâm mạnh vào, nên cứ nói lảm nhảm.

Diệp Thanh nói:

- Thế này vẫn là tốt rồi, có những người bị ngộ độc rượu nặng, không chỉ dẫn tới hôn mê, co giật, thậm chí còn dẫn tới sốt cao, sốc, hạ đường huyết, đại tiểu tiện không khống chế được, hô hấp suy kiệt dẫn tới tử vong.

Mã Tiểu Linh gật gật đầu, cô biết, có những tình trạng nghiêm trọng quả thực dẫn tới tử vong, ở khoa cấp cứu có rất nhiều bệnh nhân đã từng như vậy.

- Á?

An Tiếu Trúc rụt rụt cổ, thầm nói, sau này có đánh chết mình cũng không uống rượu, lại còn đại tiểu tiện không khống chế được nữa chứ, nếu bị như vậy thì sau này còn mặt mũi gì nhìn ai nữa chứ, chỉ cần nghe thấy đại tiểu tiện không khống chế được là sợ thôi, còn về mấy cái khác như Sốc, hạ đường huyết, suy hô hấp, cũng đều không chú ý tới.

Mã Tiểu Linh cười vỗ vỗ vài vai cô.

Nếu đang ở bệnh viện, không phải nói tới Diệp Thanh mà có khi một chuyên gia phụ sản như Mã Tiểu Linh cũng có thể cứu được ông lão này, ví dụ như ép nôn ra, rửa ruột, vận dụng tất cả những biện pháp để tống khứ đống rượu trong dạ dày ra, tây y cũng đã có những nguyên tắc hoàn thiện rồi, tất nhiên những biện pháp đó khiến bệnh nhân vô cùng đau đớn và khó chịu.

Ví dụ như rửa ruột, đè lưỡi xuống rồi đưa ống dạ dàng dẫn từ miệng vào ruột bệnh nhân, tiếp theo là dùng điện áp lớn để khởi động máy rửa ruột, cứ làm như vậy, rồi cho vào ruột thuốc đi ngoài, để bệnh nhân đi ra ngoài hết.

Như vậy thì người bình thường có làm được không đây, những ai đã từng làm qua rồi thì biết, cho dù ba ngày sau, cũng tuyệt đối không muốn ăn uống gì cả.

Nhưng, Diệp Thanh có nhiều kỳ thuật, tất nhiên không dùng mấy phương thức tầm thường đó rồi, mà ở đây đâu phải bệnh viện mà có thể dùng được đâu chứ, nên dùng những phương pháp của đông y.

Chỉ thấy Diệp Thanh tay nhanh như chớp ấn ấn vào những huyệt đạo, rồi dùng chiêu trừ độc trong Thương Lê Thần Châm, tìm những huyệt Thiếu Thương, Trung Xung, dùng tam lăng châm để trích cho ra máu.

Tiếp theo lại tìm huyệt Ấn Đường, Oản Hõa Châm Thượng, Túc Tam Lý, dùng phương pháp bình bổ bình tả, rồi lưu châm lại để bệnh viện tỉnh táo hơn.

Ngoài ra, châm vào huyệt Đầu Duy, Thái Dương, để giảm bớt đau đầu, châm vào huyệt Nội Quan, Công Tôn để giảm nôn ẹo, châm vào huyệt Hậu Khê, Trung Mạch nhằm trấn tĩnh an thần, thấy tinh thần có chút dị thường thì châm vào huyệt Phong Trì, Hợp Cốc, lại châm vào huyệt Trung Oản, Phong Long, để trừ đờm giúp hô hấp thông suốt.

Tiếp tục châm vào năm huyệt Ấn Đường, Cưu Vĩ, Gian Sử, Thái Xung, Phong Long để phòng trừ bệnh động kinh tái phát.

Diệp Thanh tay chân nhanh nhạy, không quá một phút đã châm xong khoảng hai mươi ba huyệt đạo, thủ pháp rất phức tạp, huyền diệu, lập tức ,Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền ngửi thấy mùi rượu nồng lên, liền lùi ra xa, lấy tay bịt mũi lại.

Mùi rượu đó đều phát ra từ người ông lão kia, nếu không phải Diệp Thanh nhanh nhẹn và có những chiêu pháp tuyệt mĩ, trời đông rét mưới thế này, để lâu, thì tình hình bệnh nhân càng kém hơn, rất dễ bị cảm, hơn nữa cơ thể đang yếu như vầy, rất dễ dẫn tới tử vong.

Châm cứu xong xuôi, ông lão kia lập tức tỉnh táo nhiều rồi, cả người run lên bần bật, như lạnh lắm không bằng vậy, Diệp Thanh vội đỡ ông lão ngồi dậy, giúp ông mặc quần áo vào.

- Lão Nghiêm à, ông làm sao thế?

Lúc này, đột nhiên từ trong một thôn trang gần đây chạy tới rất nhiều người, ai nấy đều hô hào, cầm gậy cuốc xẻng, dẫn đầu là một bà lão ngoài năm mươi, thân hình vạm vỡ, vừa chạy tới vừa kêu to, rõ ràng là đang kêu gọi ông lão này.

- Ái dà, bà lão nhà tôi tới rồi.

Ông lão này lúc này thân mình liền run lên, dường như có gì chột dạ, Diệp Thanh không khỏi buồn cười, thầm nói, cái ông lão này, xem ra cũng giống như anh trai của mình, đều sợ vợ cả, chắc uống say rượu còn xảy ra tan nạn xe thế này, chắc sợ vợ mắng.

- Lão Nghiêm, ông làm sao thế? vừa nãy thằng béo chạy tới kêu, nói là thấy ông bị đụng xe ở đường, vậy tên đụng vào ông đâu? Chạy chưa?

Bà lão trừng mắt nhìn ông lão một cái, sau đó lập tức tiến tới kiểm tra, phát hiện ngoài những vết thương ngoài da, không bị làm sao, dù sao trong lòng cũng có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhìn xung quanh, liền nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe của Mã Tiểu Linh và gã đàn ông kia, thầm nói, trong hai chiếc xe này chắc chắn có một chiếc đụng phải ông nhà mình.

Mẹ kiếp, dám đụng vào ông lão nhà bà sao, chắc chán sống rồi đây, cho dù mi có là con rồng ở phương nào nhưng đã vào tay Nghiên Gia thôn chúng ta thì cũng trở thành con run thôi.

- Tôi, tôi không biết à.

Lão Nghiêm vừa nãy mơ mơ màng màng, làm sao biết xảy ra chuyện gì chứ, tuy nhìn thấy bên đường có hai chiếc xe đứng đó, nhưng quả thực không biết là chiếc nào, tuy ông lão đoán là chiếc xe giống chiếc Jeep kia, vì nhìn kiểu dáng xe cũng thấy rất hầm hố, nhưng cũng không dám chỉ bừa.

Vợ lão nên lão biết, e rằng sẽ lao tới đánh lộn với đối phương ngay, tuổi tác tuy cũng lớn rồi, chẳng may thế nào thì cũng không hay lắm.

- Ông không biết sao? Ông là lợn à, bị người ta đụng phải, xe đạp còn biến dạng kia kìa, lại còn không biết nữa, ý... mùi rượu nồng quá à, ông uống rượu phải không?

- Không, không, tôi có uống đâu?

Lão Nghiêm lắp ba lắp bắp không dám nhận.

Lúc này, trong đám người có một cậu mập tầm mười bảy mười tám tuổi, liền nhảy ra, chỉ vào chiếc xa SUV của gã kia, kêu lên:

- Bà Lục, vừa nãy ông Lục bị chiếc xe đó đụng phải đó, hình như còn bị sốc nữa đó, tay chân mềm nhũn nằm đó mà, nếu không phải gãy xương thì cũng là trật khớp, mắt cháu tinh lắm, cho dù đứng đằng xa nhưng cũng nhìn rõ mồn một, sau đó vội chạy về thôn gọi bà mà.

Gã đàn ông kia lập tức giận dữ, quá cậu mập:

- Mẹ kiếp, miệng mày ăn phải gì à, nói nhăng nhít gì thế, còn nói ông mày đụng phải thì ông mày sẽ xé rách miệng mày đó.

Nói xong liền sắn sắn tay áo lên, gân guốc trên trán nổi hết lên, mồ hôi nhẽ nhại, mẹ kiếp, cái lốp này thay lâu thế rồi mà vẫn chưa thay xong, cái thằng nhãi này lại còn hãm hại mình nữa chứ.

Tuy nói, người khác không vu cáo hãm hại cho hắn, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận.

Bà Nghiêm lập tức giận dữ, vẫy tay quát lên:

- Đập nát xe của hắn cho bà.

Lập tức, những thôn dân của Nghiêm Gia thôn liền kêu hô lao lên, muốn đập nát xe, tiện thể đập luôn cả tên lái xe nữa.

Gã đàn ông gây tai nạn này ỷ thế mình là người có tiền có địa vị, lại là người thành phố nên không coi đám dân thôn này ra gì, nhưng lúc này cũng không dám thể hiện, tránh vai chẳng xấu mặt nào mà, hai người vội lùi về phía sau xe tránh, giống như gà con gặp phải diều hâu vậy.

- Sau mày không hung hăng không kêu nữa đi.

Bà Nghiêm cười ha ha, hai tay chống eo, khí thế uy nghiêm, tỏ ra rất uy phong.

Diệp Thanh lập tức thấy không hay rồi, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc thì líu lưỡi lại, lần dầu tiên thấy sự dũng mãnh của người dân nông thôn như vậy.

An Tiếu Trúc nói với Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh:

- Những người dân ở thôn Nghiêm Gia thật lợi hại, còn hơn cả những chàng trai ở Cửu Long trại ý chứ.

Ba người đều đi kháp chữa bệnh từ thiện ở Cửu Long trại, nên còn gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

Diệp Thanh ngượng ngùng nói:

- Những người nông thôn như bọn anh, không có ưu điểm gì nhưng được cái đoàn kết, không giống như người thành phố, ngay cạnh nhau cũng chẳng biết là ai ý chứ.

- Hừ, anh cũng đừng chém gió nữa, mau đi ngăn lại đi, không lại tô chuyện đó.

Mã Tiểu Linh liền trừng mắt nhìn cậu, thúc giục.

- Yên tâm đi, anh đi liền đây.

Diệp Thanh tất nhiên là sẽ không ngồi xem rồi, lúc này liền đứng dậy tiến tới đám dân thôn.

- Các vị hương thân, xin nghe tôi nói một lời.

Giọng Diệp Thanh rất lanh lảnh, vang động tứ phía, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền nhìn nhau, thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này, thường ngày nho nhã lịch sự thế, thế mà giọng cũng to ghê cơ.

Hai người đều nghĩ tới lúc Diệp Thanh lõa thể để đại chiến, thấy cũng dũng mãnh như vậy, mặt liền ửng đỏ lên.

- Cậu là ai thế?

Bà Nghiêm tức giận hỏi.

Diệp Thanh cao giọng nói:

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người làm như vậy là phạm pháp, biết không? Các người đánh người, phá xe người ta, chính là phạm tội cố ý gây thương tích và phá hoại tài sản của người khác đó, bị đi tù đó biết không hả?

- Cậu là ai, vì sao bọn ta phải nghe theo lời cậu chứ, nếu không tránh ra, cẩn thận cái cuốc trong tay bà không có mắt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK