Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hừ, bản thiếu gia là ai chứ, sao phải ghi nợ chứ?

Vừa nãy Thịnh Tuấn Đào còn chê người ta có mỗi sáu trăm ngàn tệ, quả thật quá bèo bọt, ai ngờ chỉ trong nháy mắt, tình thế xoay chuyển hẳn, chính lúc này bản thân mình còn không có đủ mấy trăm ngàn tệ nữa là.

Thấy Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ đều đổ những ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, đợ hắn trả lời, Thịnh Tuấn Đào không khỏi khó sử, khẽ ho hai tiếng rồi ngạo nghễ nói:

- Bản thiếu gia chỉ tạm thời không có tiền mặt thôi. Cái phòng bài này cũng đáng giá chứ?

- Cái này cũng chẳng đáng bao nhiêu lắm.

Diệp Thanh lắc đầu nói, cậu đã hỏi thăm trước rồi, cái phòng bài “ Hải Đào” này là đi thuê thôi, tuy làm ăn cũng khấm khá, nhưng cũng không thể so bì được với sòng bạc này, tiền ra vào cũng không phải là màu mỡ lắm, e rằng không bằng chút tơ tóc mà mình động tay ở bệnh viện Ngô Đồng, tuy không làm những vụ phi pháp như sòng bạc, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì.

Thịnh Tuấn Đào không khỏi tức điên lên, không ngờ chẳng coi cái phòng bài của mình ra gì nữa, đúng là coi thường người khác quá mức.

Tần Hải Yến và Tô Đồng có vẻ hơi kinh ngạc, tên tiểu tử này, rốt cuộc là ai chứ, cũng mạnh mồm ra phết, không ngờ phòng bài lớn như vậy mà cũng không coi ra gì.

- Vậy cậu muốn cái gì?

Thịnh Tuấn Đào tức giận hỏi, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này được lắm, dám mặc cả với bản thiếu gia sao, không biết trời đất là gì cả. Lát nữa sẽ cho mi biết, vào thì dễ nhưng rời khỏi thì không dễ dàng gì, bây giờ cứ chơi với mi đấy, cho dù mi có thắng cũng chẳng mang đi được, coi như đùa mi cho vui vậy.

- Diệu Vũ, đi đến phòng làm việc của tao, lấy một bức thư ở dưới ngăn thứ ba cạnh tường đến đây.

Thịnh Tuấn Đào ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng dứt khoát luôn, đưa chùm chìa khóa cho Thẩm Diệu Vũ, dặn dò hắn đi lấy một văn kiện cơ mật gì đó.

- Dạ, thiếu gia.

Thẩm Diệu Vũ liền đỡ lấy chùm chìa khóa, cung kính rời đi, trong bụng thấy hiếu kỳ, không biết là vật gì nữa.

Tần Hải Yến và Tô Đồng lúc này rất ngoan ngoãn đứng sau lưng Thịnh Tuấn Đào, ánh mắt có vẻ khác lạ, bọn họ cũng là người thân cận nhất của Thịnh Tuấn Đào, ắt sẽ biết đó là cái gì, nhưng không nói ra, xem Đào thiếu gia sẽ làm cái gì, đây không phải chuyện mà những người như họ có thể tùy tiện xem vào được, chỉ biết đứng đó nhìn thôi, ngay cả lúc làm những động tác kích dục đó cũng thế thôi, phải biết nghe lời.

Rất nhanh, Thẩm Diệu Vũ liền cầm một tập thư màu hồng, Thịnh Tuấn Đào cầm lấy, khẽ nhếch mép, cũng không lấy ra tài liệu, mà vứt cả đống phong thư đó lên bàn xúc xắc.

- Nhìn đi!

Thịnh Tuấn Đào ngạo nghễ nói, không khỏi thầm đắc ý, có chút khoe khoang, thầm nghĩ, lát nữa các người nhìn thấy, không giật mình kinh hãi mới lạ, đây là số tiền lên đến vài trăm tiệu tệ đó.

Lý Tiểu Hổ liền lôi lại, rồi đưa cho Diệp Thanh, Diệp Thanh cầm lấy, cầm lấy tập tài liệu nhìn qua một chút, trong lòng bỗng vui mừng lên, tai liệu trong tay mình chính là bản chứng nhận cổ phần của bệnh viện Ngô Đồng, còn có bản chuyển cổ phần của anh trai hắn Thịnh Tuấn Phong nữa chứ.

- Ha ha, có trò hay nữa rồi.

Diệp Thanh thầm vui trong lòng, nhưng khuôn mặt thì không có chút biến sắc nào, chỉ yên lặng trầm ngâ, đắn đo, bụng nghĩ, nếu để đối phương biết ý đồ của mình bây giờ, e rằng sẽ đổi ý ngay, không để hắn biết được ý đồ của mình, cho dù đối phương biết, nhưng biết hay không biết cũng làm gì, bời vì Thịnh Tuấn Đào chỉ đùa giỡn với hai người thôi mà, lấy ra để lòe hai người mà thôi, cho dù mình có thắng đi chăng nữa, thì Thịnh Tuấn Đào cũng sẽ dùng vũ lực để đòi lại, một tài liệu giá trị như vậy làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay được chứ. Đây cũng liên quan đến cả cuộc sống sau này của hắn nữa.

Cái gọi là đã chơi thì không sợ mưa rơi, đây chỉ đúng với những người chơi chân chính mà thôi, còn Thịnh Tuấn Đào thì không được liệt vào những người chơi chân chính, hơn nữa nhượng cổ phần thì phải có người nắm cổ phần đích thân ký vào đó thì mới có hiệu lực.

Lý Tiểu Hổ thì chỉ biết ngồi đó chời đợi thôi, chờ Diệp Thanh hạ mệnh lệnh rồi hành động.

- Biết đó là gì không?... đó là cổ phần của bệnh viện Ngô Đồng đó.

Thịnh Tuấn Đào thấy Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ không nói gì, cho rằng bọn họ không biết, vội vàng giải thích:

- Bệnh viện Ngô Đồng, có biết không, là bệnh viện lớn nhất thành phố Phù Liễu, và là bệnh viện xếp đầu ngành ở tỉnh Giang Nam này, chỉ tính một năm lợi nhuận, bản thiếu gia chiếm 42% chắc cũng được tầm trăm triệu tệ đó, một năm chia hoa hồng còn được vài chục triệu tệ, mấy năm gầy đây, lợi nhuận lên tới hàng tỉ tệ, thế nào, đủ để chiến không?

Nụ cười gian trá, như vẻ mèo nhờn chuột vậy.

- Nhiều tiền thế sao?

Lý Tiểu Hổ sợ phát khiếp, lúc đó liền động lòng nhìn Diệp Thanh nói:

- Sư phụ, hay là chúng ta chơi đi? hắn cũng tin vào khả năng xúc xắc của hắn lắm, chuyện tốt như vậy, sao không chơi rồi kiếm chác chứ, không cho hắn thua sạch thì mất vui.

Cái thằng nhỏ này quá non và xanh.

Diệp Thanh cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Thịnh Tuấn Đào, nói thẳng ra là cũng chẳng có thành ý gì đâu, nhưng cậu cũng không sợ, cho dù không có thành ý cũng phải để cho hắn phục mới được, lập tức vỗ nhẹ vào vai Lý Tiểu Hổ, nói:

- Chơi!

Nếu ván này mà thắng thì mục tiêu hôm nay đã hoàn thành được quá nửa rồi.

Lý Tiểu Hổ liền gật đầu như gà mổ thóc vậy, vội vàng nói:

- Dạ sư phụ, xem đệ tử nè.

Sau đó, liền quay đầu lại nghênh chiến Thịnh Tuấn Đào.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều nảy sinh ra một ý tưởng kỳ quái, tên tiểu tử nhìn có vẻ ngố ngố này, diện mạo thì tuấn tú đấy, ăn mặc thì nhã nhặn đấy, mà chơi đã thế này rồi, không biết sư phụ của hắn đạt tới cảnh giới gì rồi nhỉ? Lẽ nào là Thần bài trong truyền thuyết đó sao?

Thực ra, bọn họ làm sao biết được, Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ chỉ là sư đồ trong lĩnh vực y học cổ truyền thôi, hơn nữa mới thu nạp đệ tử có vài hôm, chỉ kịp dạy hắn học vài bài thuốc, chẳng liên quan gì tới bài bạc này cả.

- Tiểu huynh đệ, tôi đánh cược hai em xinh tươi này, thế nào? Nếu tôi thua thì tùy cậu hưởng thụ.

Thịnh Tuấn Đào nhếch mép cười nói, rồi lại lôi Tần Hải Yến và Tô Đồng vào lòng, để hai nàng ngồi trên đùi hắn.

Câu này vừa nói ra, suýt nữa thì ngã lăn ra, nếu không phải ngồi trên ghế tựa, e rằng đã ngã lăn ra rồi.

Tần Hải Yến và Tô Đồng lúc này cũng mặc kệ, có vẻ tức giận, nhưng vẫn rất đa tình.

- Anh Đào, lẽ nào anh đem người con gái anh yêu thương dâng hiến cho người khác sao?

Tần Hải Yến có thân hình đẫy đà, đường cong lả lướt, làn da trắng nõn, có thể nói là công chúa đa tình dục vọng, có thể mê hoặc vô số gã đàn ông, khẽ đưa ngón tay thon đẹp véo yêu Ttd, cười nói.

Tô Đồng thì tức giận liếc nhìn Tần Hải Yến một cái, bụng thầm chửi:

- Đồ lẳng lơ!

Lúc đó cũng chẳng chịu thua kém, dùng đôi gò bồng nóng bỏng của cô chà chà vào ngực Thịnh Tuấn Đào, rồi đưa ánh mắt vô cùng mê hoặc nhìn hắn cười nói:

- Đem em tặng cho họ, thì sau này cuộc đời em tăm tối rồi, ngoài Đào thiếu gia ra, thì làm gì có ai có thể thỏa mãn được em chứ?

Lời nói này quả thật dâm vãi chưởng, nói cách khách, đây cũng là cách để khen khả năng giường chiếu của Thịnh Tuấn Đào thôi, sợ người khác không làm cô nàng thỏa mãn thôi.

Đàn ông ai mà không thích nghe những lời này chứ, Thịnh Tuấn Đào liền cười ha hả, nhìn Tô Đồng như muốn hòa tan luôn cô nàng vậy, rồi véo mạnh vào ngực cô ả cười nói:

- Được, được được, đợi lát nữa bản thiếu gia sẽ làm nàng sung sướng vô độ.

Tần Hải Yến lần này thì thua thật rồi, bĩu bĩu môi, trong lòng có vẻ không vui, lúc đó liền cười nói:

- Em cũng muốn, em cũng muốn sung sướng.

Lúc này Thịnh Tuấn Đào thấy vô cùng đắc ý, một long mà hai phượng thế này, khiến hắn càng thêm vui sướng, hơn nữa hai ả này lại chỉ thích được hắn làm cho sung sướng thôi.

Diệp Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng càng thấy ghét gã họ Thịnh này, thầm nghĩ, hai con mợ này là dạng người gì vậy, chẳng qua cũng là thứ rác rưởi đáng khinh bỉ mà thôi, cho không ông, ông cũng chẳng thèm.

Lý Tiểu Hổ còn non và xanh, nghe thấy vậy đỏ bừng hết cả mặt lên, suýt chút nữa thì ảnh hướng tới cục diện, đối phương lấy người con gái mình yêu thương để cược ván này chẳng phải đang đùa cợt với mình đó sao, mẹ kiếp, hóa ra nhà ngươi định làm trò này để làm ta phân tán tư tưởng sao, như vậy thì coi thường bản lĩnh của ta quá.

Nghĩ tới đây, thần thái Lý Tiểu Hổ liền trở lại bình thường, cười nói:

- Rốt cuộc anh chơi hay nghỉ đây? Không chơi thì đừng làm mất thời gian của tôi nữa.

Câu nói này cũng có khí phách ra phết, có sư phụ ở đây, mà sư phụ lại có tài đánh nhau thế, thì sợ chó gì chứ, Lý Tiểu Hổ cũng hiểu rằng, lần này tới đây, sư phụ cũng chỉ vì cái cổ phần của bệnh viện Ngô Đồng thôi, dù gì, sư phụ cũng là chủ nhiệm của bệnh viện Ngô Đồng, hơn nữa, nghe chị gái nói, sư phụ Diệp Thanh và vị viện trưởng trước kia của bệnh viện Ngô Đồng là Trương Hạo Bác quan hệ rất tốt.

Đối với nhưng loại người như Thịnh Tuấn Đào, thì làm sao mà nhận ra Diệp Thanh, tuy Diệp Thanh rất có tiếng tăm ở bệnh viện Ngô Đồng, nhưng người này chắc thi thoảng nghe được tên tuổi của cậu, nhưng cũng chẳng thèm để ý gì lắm, thường ngày bọn họ chỉ chú tâm tới gái đẹp và tiền bạc thôi, chẳng có chút để ý gì tới những bác sĩ nam cả, nếu Diệp Thanh là nữ thì chắc cũng làm bọn họ để ý, hơn nữa, Diệp Thanh lại chẳng nói tên tuổi ra, làm sao bọn họ biết được chứ, cho dù biết đi chăng nữa, thì cũng chẳng thèm để ý, dù gì, làm sao lại có thần y đến chơi cờ bạc thế này chứ.

- Ha ha, sao cậu gấp thế, muốn thua sớm đúng không?

- Anh mới thua ý, thích chơi thì chơi, không chơi thì chúng tôi đi.

Lý Tiểu Hổ cũng học khẩu khí của Diệp Thanh, giọng uy hiếp nói.

- Hừ, muốn đi dễ dàng thế sao, tao đã nói trước rồi, hai người có muốn chơi hay không cũng phải chơi, tưởng đây là cái chợ muốn đến muốn đi tùy thích vậy sao.

Thịnh Tuấn Đào cười ha hả, rồi chỉ vào mặt Lý Tiểu Hổ nói:

- Để cậu xúc trước, nếu cậu xúc xắc liền một mạch một trăm lần mười hai điểm, thì cổ phần bệnh viện này anh sẽ dâng cho chú, nếu chú thua thì mỗi người tự cắt một ngón tay để lại đây.

Ngữ khí lập tức trở nên căng thẳng, điều này chứng tỏ Thịnh Tuấn Đào không tin tưởng vào tài xúc xắc của mình, muốn thay đổi quy tắc, cố ý làm khó đối phương, cho dù thắng hay thua, hắn cũng không tính buông tha cho hai người đâu, mẹ kiếp, dám đến sóng bạc của ông mày quấy phá sao? Chắc chán sống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK