Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chúng ta cứ đợi một lát đi.

Nhan Tuyết Khâm liếc nhìn Diệp Thanh phía xa xa, trong lòng cũng có chút ủy khuất, mình từ nơi xa tới đây, ngay cả bà nội còn không tới thăm mà vội vàng tới đây, mà tên tiểu tử này cả ngày không nói với mình vài câu, đúng là ức hiếp người quá đáng.

- Cứ như này đợi à, chị?

Nhạc Tửu Tịch có vẻ đồng tình rồi nói ra vài câu, vốn, cô cho rằng, chị họ của mình tới đây, Diệp Thanh nhất định sẽ vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón, cho dù không tiếp như nữ hoàng ít nhất cũng phải tiếp đón như một quý tộc chứ, dù sao, chị họ mình và hắn cũng có nhiều sự ái muội, hơn nữa thân phận phơi bày ra đây, lại là con gái yêu của bí thư tỉnh ủy, thế mà cứ lạnh lùng như vậy sao? Tên tiểu tử này đúng là cái đồ chẳng ra gì.

Chu Vi liếc nhìn cô giáo Nhan đáng yêu của mình một cái, môi khẽ bĩu bĩu rồi cúi đầu xuống, trong lòng càm thấy rất phức tạp, không hề cảm thấy cô Nhan có chút ủy khuất nào, thấy mình còn ủy khuất hơn, có điều bản thân mình che giấu tốt, nên người khác không phát hiện ra.

- Ha ha, cho dù chúng ta có đi chăng nữa cũng phải nói một tiếng với chủ nhà chứ, đây cũng là vấn đề lễ phép nữa mà.

Cảm thấy những ánh mắt khác thường của Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi, Nhan Tuyết Khâm cảm thấy hoảng hốt, nhưng cô vốn thông minh, lập tức tìm cớ đường đường chính chính, đồng thời, trong lòng cũng thể rằng, cho phép đợi thêm mười phút nữa, nếu mười phút nữa hắn không ra đây, mình sẽ lập tức trở về Ninh Thành, sau này sẽ không bao giờ tới đây nữa.

- Ách, không chào hỏi gì mà rời đi quả thật không hay cho lắm, vậy đợi một lát đi.

Nhạc Tửu Tịch tán đồng nói.

Chu Vi cũng gật gật đầu. Thực ra, nếu để cô đi bây giờ, cô cũng không lỡ, khó khăn lắm mới được gặp thế này, còn chưa nói lời nào mà đi thì tủi quá.

Nhan Tuyết Khâm cảm thấy vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ, cuối cùng mình cũng đã thuyết phục được hai cô bé này rồi, hi hí, đúng là mình thông minh thật.

Thực ra, làm sao cô biết, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi cũng đã đoán được tâm tư của cô rồi, chỉ có điều, vì muốn nể mặt cô nên hai người cũng đành thuận theo cô mà thôi.

- Hài, chị họ của tôi ơi, có tình cảm sâu đậm với tên Diệp Thanh kia quá, không biết có kết quả gì không nữa.

Nhạc Tửu Tịch thầm thở dài, sợ chị họ bị tổn thương lần nữa mà thôi.

...

Trong nháy mắt đã qua mười phút.

Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi đứng đó có vẻ mệt, liền đi tới bên chiếc ghế dài trên quảng trường ngồi xuống, Nhan Tuyết Khâm cũng đi theo, trong lòng thì đang thầm trách, chẳng nhẽ khách khứa đông thế sao, nên đợi mười phút mà Diệp Thanh vẫn chưa tiễn hết khách, hài, đành cho hắn thêm hai mươi phút nữa vậy.

- Ái dà, chị họ, ánh nắng hôm nay thật đẹp, đứng phơi nắng như này cũng thật là, có lẽ chúng ta làm một giấc ở đây để đợi hắn đi.

Ước chừng mười tám phút sau, Nhạc Tửu Tịch dựa vào lưng Nhan Tuyết Khâm, nũng nịu nói.

- Ngủ ở đây sao? Cẩn thận người ta lôi em đi bán đó.

Nhan Tuyết Khâm cười rồi véo nhẹ vào khuôn mặt của cô, đùa giỡn.

- Chẳng phải có chị họ đang ngồi đây canh cho em sao.

Nhạc Tửu Tịch càng dựa mạnh vào lưng Nhan Tuyết Khâm hơn, thực ra, cô cũng chỉ muốn kiếm một cái cớ đường đường chính chính cho chị họ mình để tiếp tục đợi thôi.

Nào ngờ, Nhan Tuyết Khâm đã đoán được ý đồ của cô, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, liền đứng dậy, nói:

- Chị không ngồi đây canh giữ cho em đâu, chị phải về Ninh Thành đây, hai em có về không nào?

- Á?

Nhạc Tửu Tịch ngẩn người ra, nhưng lập tức liền vui mừng nhảy cẫng lên, nói:

- Đi nào, đương nhiên về càng sớm càng tốt rồi, về nhanh còn kịp ăn cơm tối nhà dì nữa chứ.

Nhan Tuyết Khâm cười mắng:

- Em đúng là...

Chu Vi nói:

- Đúng là phục chị quá, ăn bao nhiêu đồ ăn ngon vật lạ thế mà thân hình không phát phì lên nhỉ.

Nói xong rồi cầm túi lên, cầm tay Nhạc Tửu Tịch, hai người một trước một sau đi, tuy cô vẫn muốn lưu lại một chút nữa, nhưng cô Nhan cũng đã đi rồi, mình lưu lại đây thì không hay cho lắm.

Mới đi được vài bước, liền có một giọng nữ vang lên:

- Mọi người đi thật sao?

Ba người quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc áo màu đỏ bó thân, rất xinh đẹp, đang đi lại, đó chẳng phải Mã Tiểu Linh thì là ai nữa.

- Đúng rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi phải ra kịp chuyến bốn giờ chiều mới về kịp.

Nhan Tuyết Khâm nhìn Mã Tiểu Linh một cái, thản nhiên nói.

Nhạc Tửu Tịch thì bĩu bĩu môi, đúng là có ấn tượng không tốt với Mã Tiểu Linh, thầm nghĩ, cái cô bác sĩ Mã này, nghe nói đã giữ chức chủ trị y sư rồi, tuổi chắc cũng không còn trẻ nữa, hai mươi sau hay hai bảy tuổi chăng? Thế mà trâu già gặm cỏ non sao, không biết làm cách nào mà cuỗm được tên Diệp Thanh kia nữa, chỉ thương cho chị họ mình thôi.

Cô không ngờ được rằng, nếu chị họ mình và Diệp Thanh thành đôi, thì cũng chẳng phải trâu già gặm cỏ non đó sao? Nhan Tuyết Khâm còn nhiều hơn Diệp Thanh vài tuổi ý chứ.

Chu Vi nhìn Mã Tiểu Linh rồi lại liếc nhìn Nhan Tuyết Khâm, trong lòng không khỏi khó chịu thầm nói:

- Diệp Thanh đúng là, thích yêu người nhiều tuổi hơn mình sao? Chỉ thích đi cưa những người hơn hắn tuổi hay sao mà không cưa những người như mình chứ nhỉ, chẳng nhẽ thời cuộc thay đổi rồi sao? Bây giờ đàn ông không thích những người con gái thần khiết nữa rồi, chỉ thích những người con gái trưởng thành mà thôi.

Mã Tiểu Linh mà Nhan Tuyết Khâm đều được bảo dưỡng rất tốt, nhìn vẫn còn thanh xuân lắm, giống như đóa hoa kiều diễm vậy, nhưng nếu so với Chu Vi hay Nhạc Tửu Tịch những người vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường thì có vẻ chênh lệch quá.

Mã Tiểu Linh cũng cảm thấy ba người cũng có chút địch ý với mình, không khỏi khó xử mà cười, rồi cảm thấy có lỗi nói:

- Hôm nay chúng tôi quá bận, có những chỗ nào không được chu đoán thì mong mọi người bỏ quá cho.

Thực ra, cô cũng đã sớm phát hiên ba người Nhạc Tửu Tịch, Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi đứng ở góc quảng trường rồi, cũng biết bọn họ đang đợi Diệp Thanh, chỉ có điều luôn cố ý không muốn đến tiếp đón, nhưng, người con gái này dù sao cũng mềm lòng, thấy Nhan Tuyết Khâm, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi ba người này có vẻ buồn bực không được vui, nên cũng không đành lòng, liền chạy tới.

Trong lòng nghĩ, dù sao bọn họ cũng là khách Diệp Thanh mời tới, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều là bạn của mình, mặc dù tên tiểu tử Diệp Thanh kia không có thời gian, bản thân vốn là người yêu của hắn, ít ra cũng phải tỏ ra rộng lượng một chút chứ, hơn nữa, như vậy cũng nói lên chủ quyền của mình mà, cho nên mới chạy tới.

- Không sao không sao, làm sao mà trách bác sĩ Mã được chứ, hôm nay cảm ơn mọi người đã khoản đãi nhiệt tình, nếu tới Ninh Thành, có gì cần giúp đỡ, cứ tìm tôi nhé.

Nhan Tuyết Khâm thấy Mã Tiểu Linh vể rất chân thành, những khối băng trong lòng cũng đã hòa tan rồi, cười tươi rồi nói.

- Chị họ!

Trong lòng Nhạc Tửu Tịch thầm gọi lớn, thầm nghĩ, chị họ mình cũng thật là, người ta nói có vài câu khách khí thế mà những sự oán giận trong lòng chị đã tan biến hết rồi, đúng là chị họ ngốc.

- Nhất đinh nhất định rồi.

Mã Tiểu Linh và Nhan Tuyết Khâm ôm lấy nhau, sau đó như những người chị vậy sờ sờ vào đầu Chu Vi và Nhạc Tửu Tịch, nói:

- Hai em, sau này thường tới thành phố Phù Liễu này chơi nhé.

- Ừ!

Chu Vi khẽ mỉm cười, cũng thấy có hảo cảm với Mã Tiểu Linh, ít nhất, người ta lòng dạ cũng rất sảng khoái, nếu là người khác, không nói những câu châm chọc mới là lạ.

Sau đó, Nhan Tuyết Khâm và hai người liền rời khỏi, Mã Tiểu Linh đứng liếc nhìn Diệp Thanh một cái phía xa xa, nói:

- Mọi người đợi một lát, để tôi đi gọi Diệp Thanh tới, quá đáng quá, bận gì thì bận cũng phải tiễn bạn bè của mình chứ, chẳng nói chẳng rằng gì thế kia.

- Không cần đâu.

Nhan Tuyết Khâm liền ngăn lại, nhưng Mã Tiểu Linh không để ý tới, vẫn cố đi, mọi người cũng đàng thuận theo cô thôi.

- Chị họ, cô ấy dương oai diễu võ thế kia, cố tình tỏ ra là người tốt thôi.

Mã Tiểu Linh vừa đi, Nhạc Tửu Tịch liền bực bội nói với Nhan Tuyết Khâm.

- Đừng nói bừa, bác sĩ Mã không phải là loại người đó đâu.

Nhan Tuyết Khâm trách.

- Không phải sao, chị nghe xem, cô ấy nói những lời như vậy, chỉ là chứng tỏ mình mới là bạn gái chính thức của Diệp Thanh, muốn những người con gái khác đừng có mơ nữa.

Nhạc Tửu Tịch cảm thấy tức thay cho chị họ nên nói vậy.

Lúc này Nhan Tuyết Khâm mặt mày cũng ửng đỏ lên, giảo hoạt nói:

- Nói lăng nhăng gì vậy, bạn gái của hắn thì liên quan gì tới chị chứ? Chị và Diệp Thanh cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?

Nhạc Tửu Tịch trừng mắt lên, hỏi ngược lại.

- Đương nhiên rồi.

Tuy Nhan Tuyết Khâm chột dạ, nhưng vẫn giữ giong kiên quyết đó.

- Hừ!

Nhạc Tửu Tịch hừ lên một tiếng, cũng không phản bác lại nữa, nhưng trong lòng đầy oán hận, đúng là chị họ mình chỉ được cái nhát thôi, sao không thừa nhận đi có phải là hay không nào.

Cùng lúc này, Chu Vi không kìm nổi liền cười khúc khúc lên.

“...” Lúc này Nhan Tuyết Khâm cũng chỉ muốn chui vào đâu cho đỡ ngượng thôi.

......

- Diệp Thanh, tôi cũng xin lỗi cậu vì trước kia quả thực không biết cậu tài năng như vậy.

Jacson mặt vẻ hổ thẹn, bắt tay Diệp Thanh, dùng tiếng trung nói được vài câu.

Diệp Thanh cười ha ha, thầm nghĩ, cái ông người nước ngoài này thật thẳng thắn, cho dù là thật đi chăng nữa, ông cũng không nên nói ra như vậy chứ, nhưng, dường như ông ấy nói vậy khiến mình không còn chút oán hận nào nữa, con người quý nhất là thẳng thắn thành thật.

- Diệp Thanh, y thuật của cậu thật cao mình, cần phải biết, chồng tôi rất ít khi khâm phục người khác, quả thật lần này phải cảm ơn cậu nhiều lắm.

Minna nói tiếng trung có vẻ kém hơn một chút, nên dùng tiếng anh nói, sau đó Trương Hạo Bác phiên dịch lại.

Lúc này Diệp Thanh thấy rất vinh hạnh, khiêm tốn nói:

- Không có gì, thực ra, y thuật của tôi vẫn xoàng lắm.

Lời cậu nói cũng là nói thật, trong Y Linh bảo tháp có sáu tầng, bây giờ cậu mới đang ở tầng thứ hai Diệu Thủ Cảnh, nghe Tiểu Vũ Nhi nói, mấy tầng ở trên, những y thuật trên đó vô cùng cao thâm, nêu bản thân mình có thể lên được tới những tầng đó, phải nói y thuật vô cùng lợi hại, không biết chừng, có thể đạt tới cảnh giới Thần Y thực thụ.

Trương Hạo Bác và Jacson liền cười và gật gật đầu, trong ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.

Jacson nói:

- Thanh niên mà đã có những tuyệt kỹ này mà lại không kiêu ngạo, phải nói là rất hiếm đó, Diệp Thanh, tài lộn trên không của cậu cũng rất tuyệt đó.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười toáng lên.

Trương Hạo Bác nói:

- Diệp Thanh ngoài là chuyên gia y học, còn là một cao thủ võ lâm nữa đó, Jacson, Minan, hai người cũng là cổ đông của bệnh viện Ngô Đồng, khó khăn lắm mới tới dự một lần, gì thì gì bệnh viện của mình cũng nên tham quan một chút chứ, chi bằng bây giờ tôi dẫn hai người đến bệnh viện đi vài vòng.

Jacson lập tức vui vẻ nhận lời nói:

- Được đó được đó, vừa nãy trên bàn tiệc, nghe nói rất nhiều người khen ngợi bệnh viện của chúng ta, tôi cũng đã muốn tới đó xem thế nào rồi, có mỗi năm đầu tiên tôi tới đó, sau đó không tới lần nào nữa, quả thật không xứng đáng với cổ đông của bệnh viện gì cả.

Trương Hạo Bác cười nói:

- Sau này quan tâm một chút là được rồi, nhất là những mảng đầu tư ở nước ngoài, nhất định phải ưu tiên cho bệnh viện Ngô Đồng chúng ta đó.

- Ha ha, đương nhiên rồi, cái khác thì không dám nói, những chuyện hợp tác giao lưu thì cứ để tôi lo cho.

Jacson vỗ ngực nói.

Rồi lại nói với Diệp Thanh:

- Diệp Thanh, xây dựng phân viện Ninh Thành có gì khó khăn, có nói ra, nếu tôi giúp được gì sẽ cố hết sức.

Thông qua Trương Hạo Bác phiên dịch, Diệp Thanh lập tức vô cùng vui mừng, được người khác coi trọng, cũng là điều khiến tâm trạng vui vẻ nhất, có cảm giác thành tựu lắm chứ.

-Diệp Thanh.

Đúng lúc này, Mã Tiểu Linh liền đi tới, gọi.

- Có chuyện gì thế?

Diệp Thanh lập tức đi tới, không ngần ngại gì, nắm lấy tay Mã Tiểu Linh rồi hỏi.

Trương Hạo Bác, Jacson và Minna ba người họ đều cười lên, Jacson nói:

- Người con gái xinh đẹp này chính là bạn gái của Diệp Thanh đó à?

Minna cũng nói:

- Đúng đó đúng đó, em thấy cô gái phương đông múa đẹp nhất chính là người yêu của Diệp Thanh, đúng là cậu ấy có phúc thật.

Trương Hạo Bác nói:

- Hai người họ là một đôi tình nhân rất có tiếng tăm của bệnh viện Ngô Đồng chúng ta đó, người khác gọi bọn họ là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.

- Oa ha, đúng là võ và vũ đi liền với nhau.

Jacson giơ ngón tay cái lên vẻ tán thành nói.

Cùng lúc này, Nhan Tuyết Khâm, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi thấy Diệp Thanh thân mật nắm tay Mã Tiểu Linh, Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi không khỏi ghen tị còn Nhạc Tửu Tịch thấy rất tức giận và bất bình.

- Có chuyện gì, mấy người bạn của anh đang đợi anh kìa, còn không ra nói dăm ba câu với người ta đi.

Mã Tiểu Linh vẻ tức giận nhìn về phía ba người họ rồi nói.

Trong lòng Diệp Thanh thất vô cùng chột dạ, thực ra, cậu cũng đã biết Nhan Tuyết Khâm và hai người con gái kia đang đợi mình, chỉ có điều, thứ nhất khách khứa quá đông, thứ hai không muốn để Mã Tiểu Linh phải đau lòng, dù gì mình cũng đã từng quan hệ với cô ấy mấy lần rồi, lại là người đầu tiên mình thích và cũng là người đầu tiên mình cảm nhận được sự yêu thương.

- Vậy anh ra nói mấy câu cảm ơn và chào bọn họ, không nói chuyện gì khác nữa.

Diệp Thanh dường như sợ Mã Tiểu Linh phật lòng nên nói như vậy.

Mã Tiểu Linh không khỏi buồn cười nói:

- Cái đó làm sao em quản được chứ.

Diệp Thanh: “...”

- Đi đi, để người ta đợi mình lâu như vậy là không hay đâu, nhỡ người ta tức giận mà đi mất, chẳng phải đã đắc tội với người ta rồi không.

Mã Tiểu Linh cười nói, tự mình cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại, chỉ có điều trong lòng cũng cảm thấy hơi ghen ghen.

- Ừ.

Diệp Thanh gật đầu, liền nói với Jacson và bọn họ phải đi có việc, chưa đợi cậu đi xa, Jacson liền nói:

- Diệp Thanh, đi đi.

Vừa học được câu tiếng trung của Mã Tiểu Linh liền vận dụng ngay.

Diệp Thanh có vẻ vô cùng khó xử, nói với Trương Hạo Bác:

- Viện trưởng, thuốc của Minna phiền ông lấy giùm cô ấy nhé.

Trương Hạo Bác nói:

- Yên tâm đi, có tôi ở đấy, còn lo lắng gì nữa.

Sau đó, Minna liền tiến tới, ôm chầm lấy Diệp Thanh, lại hôn cậu vài cái nữa chứ, lúc này Diệp Thanh có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng không đẩy cô ấy ra, mặt mày đỏ ửng lên, Jacson, Minna và Trương Hạo Bác đều cười toáng lên.

Trương Hạo Bác nói:

- Diệp Thanh, cậu như vậy là không được đâu đấy, cũng sắp làm viện trưởng rồi, da mặt cũng phải dầy lên một chút.

Mã Tiểu Linh không khỏi thầm oán, cũng chỉ ở những nơi công cộng thì da mặt mới mỏng thôi còn chỗ riêng tư, thì lại dầy lắm cơ, nếu da mặt mỏng thì làm sao lôi kéo được bao nhiêu người đẹp tới đây thế này, cứ nghĩ tới lúc Diệp Thanh trên giường, trên xe, ở phòng làm việc có những động tác mạnh mẽ, lúc đó sao da mặt hắn dầy thế chứ, những động tác người khác biết cũng phải xấu hổ mà hắn làm hết, khiến tim Mã Tiểu Linh đập thình thịch.

Sau đó, Jacson liền lấy bút và viết vài chữ, như địa chỉa Facebook của ông ấy, và địa chỉ của ông ấy ở Mỹ đưa cho Diệp Thanh, hi vọng sau này có thể giữ liên lạc với ông ấy, nếu sau này Diệp Thanh có tới Mỹ, nhất định phải tới tìm mình.

Trương Hạo Bác đưa Jacson và Minna rời khỏi, Diệp Thanh quay người tiến tới chỗ Mã Tiểu Linh.

- Em đi cùng anh chứ?

Nghĩ một lát, Diệp Thanh nói

- Em không đi đâu, em tới đó bọn họ sẽ không vui đâu.

Mã Tiểu Linh cự tuyệt nói, trong lòng rất vui vẻ thầm nghĩ, cũng may tên tiểu tử này cũng có lương tâm, trong tim mi vẫn chỉ có ngăn giành riêng cho ta mà thôi.

- Đi đi mà.

Diệp Thanh cầm tay Mã Tiểu Linh nói.

- Ha ha, anh thật sự muốn em đi cùng sao?

Mã Tiểu Linh cười hỏi.

Diệp Thanh lập tức chột da.

Vừa nãy, cậu cũng chỉ sợ Mã Tiểu Linh nghĩ ngợi nhiều, mới miễn cưỡng nói vài câu đó, trong lòng tất nhiên là không muốn Mã Tiểu Linh đi cùng rồi, nếu không, làm sao mình có thể nói chuyện với Nhan Tuyết Khâm và bọn họ thoải mái được chứ.

Mã Tiểu Linh không khỏi bĩu bĩu môi, nói:

- Hừ, nói câu dối trá để nịnh mình còn không biết, thôi anh đi đi, em tiếp tục dọn dẹp chút.

Nói xong, liền đi về phía đại sảnh cùng Lý Tiểu Miêu và mọi người dọn dẹp tàn cục.

Diệp Thanh lo lắng, kêu lên phía sau:

- Anh và bọn họ không có gì đâu.

Mã Tiểu Linh ngoái đầu cười nói:

- Cái gì? Cùng bọn họ cái gì? Còn có những ai nữa, em cứ tưởng anh chỉ có mỗi cô ấy thôi.

“...”

Diệp Thanh lúc này toát mồ hôi hột, đúng là chỉ có nhảy xuống sông Hoàng Hà mới rửa sạch được nỗi oan này.

......

- Ái dà, con người bận rộn cuối cùng cũng tới rồi.

Diệp Thanh vẻ mặt đầy vẻ xin lỗi đi tới trước mặt Nhan Tuyết Khâm và bọn họ, Nhạc Tửu Tịch liền cười nói trào phúng.

Vừa này cô cũng chú ý thấy, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh giữa đám đông liếc mắt đưa tình, đúng là quá đáng quá, chẳng có suy xét xem cảm xúc của chị họ mình thế nào. biết thế này, chị họ mình đã không giao du gì với hạng người này nữa rồi.

- Ha ha, hôm nay bận quá.

Diệp Thanh cười khó xử, nhìn Nhan Tuyết Khâm và liếc Chu Vi, nói thật, cậu hoàn toàn không ngờ được rằng, cục diện lại ra nông nỗi này, cứ cho rằng cùng lúc mình có thể chơi bời với rất nhiều người đẹp, thực ra, khi gặp phải hoàn cảnh này, trong lòng cậu mới thấy nó khó khăn như thế nào, luôn có cảm giác áy nấy xấu hổ.

Cố lỗi với Tiểu Linh, với An Tiếu Trúc, với Nhan Tuyết Khâm, với Chu Vi, với Ninh Não Nhi...

Cũng quái lạ thật, khi chỉ cùng với mỗi người sao mình không cảm thấy áy náy xấu hổ như vậy nhỉ, choáng, mình phải cố gắng không để bọn họ gặp mặt nhau như thế này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK