Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng thưa phu nhân, bà yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý ngay.”

“Ừm.”

Lúc người giúp việc đẩy cửa đi ra ngoài, gió vù vù thổi vào, lạnh vô cùng.

Tiếng sấm đột nhiên vang lên ầm ầm.

Khoảnh khắc tiếp theo, mưa rơi không ngớt, đánh vào cửa sổ và lá cây.

Hạ Nhu đứng bên ngoài cổng, bà ta vừa đập đầu, vừa không ngừng lẩm bẩm: “Vân Thư, tôi muốn gặp Vân Thư, và Minh Bác, tôi muốn gặp ông ấy.”

“Các người mau vào báo đi, các người nhất định không báo phải không, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Minh Bác, Dạ Bạch dù sao cũng là con của ông ấy, ông ấy không thể trơ mắt nhìn con mình xảy ra chuyện được!”

“Tôi cầu xin các người, các người đi vào báo lại một tiếng có được không?”

Bác Chu đã đưa một nhóm người đến trước cổng sắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cổng sắt mở ra, Hạ Nhu còn tưởng rằng cuối cùng họ cũng đồng ý.

Cho nên, bà ta vội vàng lau nước mắt, vui mừng nói: “Đồng ý rồi, họ đồng ý sẽ gặp tôi, đúng không?”

“Tôi biết Minh Bác sẽ không tàn nhẫn như vậy mà, Dạ Bạch là con trai ông ấy, ông ấy sẽ không thấy chết không cứu, mau, các người mau đưa tôi vào đi.”

Tuy nhiên, Hạ Nhu vừa dứt lời,

Thì đột nhiên, có hai người đàn ông vạm vỡ chạy tới nắm lấy cánh tay bà ta, định kéo bà ta ra ngoài.

“Buông tôi ra, các người muốn làm gì?”

“Phu nhân ra lệnh, bà ấy sẽ không gặp bà, bà phải rời khỏi nơi này.”

“Không…” Hạ Nhu mở to đôi mắt, cuồng loạn hét lên: “Không được, nhất định là các người không biểu đạt rõ ràng, các người đi vào nói lại đi.”

“Các người nói cho Vân Thư biết tôi nhất định phải gặp bà ấy, nếu không có chết tôi cũng không đi.”

“Hừ, vậy thì không thể thuận theo bà được.”

Bác Chu cũng lạnh giọng ra lệnh: “Đừng lề mề nữa, mau làm theo sai bảo đi.”

“Vâng.”

Hai người đàn ông bắt đầu kéo Hạ Nhu.

Nhưng Hạ Nhu lại giống như phát điên, hai tay bà ta nắm chặt vòng cửa trên cổng, hai chân cũng đá điên cuồng.

Lúc này, phía xa chiếu đến ánh đèn chói mắt, sau đó là một tiếng “Bíp…”

Nhìn thấy xe của Lục Kiến Thành.

Hạ Nhu đột nhiên buông vòng cửa, dang hai tay ra, không hề suy nghĩ xông thẳng tới.

Vừa dùng cơ thể để chặn chiếc xe lại, vừa gào to: “Lục Kiến Thành, dừng xe, mau dừng xe.”

Cùng lúc đó, trong ánh đèn gần như bị mưa to che lấp, Lục Kiến Thành cũng không giảm tốc độ.

Trái tim của Hạ Nhu bắt đầu đập mạnh.

Nhưng bà ta không thể từ bỏ, vì Dạ Bạch, vì con trai bà ta, bà ta phải chặn lại: “Lục Kiến Thành, cậu mau dừng xe cho tôi.”

Tốc độ xe vẫn không giảm.

Hơn nửa cả đầu xe lao thẳng về phía Hạ Nhu.

Bác Chu cũng sợ hãi, hét lên: “Thiếu gia hãy suy nghĩ cho kỹ, không được!”

Hạ Nhu nhắm mắt lại và thực hiện kháng cự cuối cùng: “Nếu cậu muốn động đến Dạ Bạch thì hãy cán qua người tôi, giẫm lên thi thể của tôi đi.”

Ngay lúc chiếc xe sắp lao qua thì đột nhiên cua gấp, xe của Lục Kiến Thành trôi đi một đoạn, bị văng ra xa rồi mới dừng lại.

Thấy anh mở cửa xe, bác Chu lập tức dặn dò: “Mau đi lấy ô cho thiếu gia, đừng để cậu ấy ướt mưa.”

Đi giày da, Lục Kiến Thành từng bước đi đến trước mặt Hạ Nhu.

Sau đó, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu của bà ta.

“Hạ Nhu, đừng tưởng tôi không dám giết bà, sở dĩ tôi không giết bà là bởi vì cái chết của bà không có bất cứ giá trị gì với tôi cả.”

“Còn về phần Quý Dạ Bạch, tôi đã từng nói, nếu các người biết tiến lùi, sau này sẵn sàng cút xéo ra nước ngoài sống thu mình lại một chút để làm người, thì hàng năm tôi sẽ bố thí cho mẹ con các người một chút cổ tức của nhà họ Lục cũng không sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK