Lục Kiến Thành ngồi trên máy bay một ngày, lúc xuống máy bay cũng đã là tám chín giờ tối.
Sau khi đi đến chỗ Nam Khuê cũng đã là mười giờ.
Có lẽ cô đã ngủ.
Nghĩ đến chuyện sắp được thấy cô, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng kích động.
Không hiểu sao còn có cả sự hưng phấn kích động của thời trẻ trâu.
Vì không muốn quấy rầy cô nên anh trực tiếp lấy đồ ngủ trong vali ra, tắm rửa thay quần áo xong mới đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.
Rèm cửa đã được kéo xuống, đèn treo tường tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Cho nên cũng có chút ánh sáng.
Không đến mức quá tối.
Động tác của Lục Kiến Thành càng nhẹ nhàng hơn, anh vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Nam Khuê.
Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, anh có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê.
Cô nhắm chặt hai mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ, toàn thân đều là sự dịu dàng anh bình, giống như người đẹp đang say giấc vậy.
Lục Kiến Thành không nỡ đánh thức cô, anh chỉ cúi người hôn lên trán cô một cái: “Khuê Khuê, anh về rồi, ngủ ngon!”
Nhưng anh vừa nằm thẳng thì một giây sau trên người đã xuất hiện một chiếc chân thon dài.
Cơ thể Lục Kiến Thành lập tức giống như tượng đá, trở nên cứng ngắc.
Anh cứ như vậy nằm trên giường không dám động đậy, ngay cả hơi thở cũng nhẹ hơn.
Nhưng cho dù như vậy thì Nam Khuê vẫn tỉnh lại.
Chân của cô vừa duỗi sang bên cạnh đã cảm thấy có gì không đúng.
Sau đó cô lập tức mơ màng tỉnh lại.
Tiếp đó cô cảm nhận được bên cạnh mình rõ ràng có ai đó đang nằm, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, mùi hương mà cô vẫn luôn nhớ nhung.
Kiến Thành?
Là anh, anh về rồi.
Nhưng không phải anh nói hai ngày nữa sao?
Sao đột nhiên lại quay về rồi, hơn nữa vừa về đã nằm bên cạnh ngủ cùng với cô.
Nam Khuê ngây ngẩn một lúc, sau đó lập tức nói bản thân tỉnh táo lại.
Cô cảm thấy có lẽ do mình qua nhớ anh nên mới nằm mơ thấy anh.
Nhưng…
Cô đưa tay ra, cẩn thận sờ sang bên cạnh.
Lúc cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, ngửi được hương vị quen thuộc ngày càng rõ ràng, cuối cùng Nam Khuê cũng không còn nghi ngờ.
Cô đột nhiên mở to hai mắt.
Sau đó nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh mình.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô có chút không thể tin được.
Nam Khuê ôm lấy mặt anh, liên tiếp nhẹ nhàng hỏi: “Lục Kiến Thành, là anh sao? Thật sự là anh sao?”
“Em không nằm mơ chứ? Em không nhìn nhầm chứ?”
Lục Kiến Thành cười nhẹ: “Là anh, anh về rồi.”
“Ngoài anh ra, còn ai dám ngủ trên giường của em, ngủ bên cạnh em chứ?”
“Nhưng sao em lại không dám tin thế này? Quá đột ngột, em còn chưa kịp phản ứng nữa.” Nam Khuê lại sờ mặt anh.
Lục Kiến Thành kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Sau đó nghiêm túc nói: “Khuê Khuê, là anh, độc nhất vô nhị, không ai có thể giả là anh được.”
“Đồ xấu xa này, cuối cùng anh cũng về rồi, anh có biết mấy ngày nay em đợi anh về lâu đến thế nào không?”
“Em cảnh cáo anh, tháng này không được ra khỏi nhà nữa, nếu như anh bỏ một mình em ở đây, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Mãi cho đến lúc này Nam Khuê mới giãi bày hết những uất ức trong lòng mình ra.
Lục Kiến Thành nghe được thì vô cùng đau lòng.
Là do anh.
Đều do anh.
Ngay cả thời gian ở bên bạn gái mình cũng không có.