Lục Kiến Thành xoa mi tâm, hiện tại anh cảm thấy trong lòng vô cùng loạn.
Nhất là khi thấy cô rơi lệ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng anh nhanh chóng ép buộc mình quên hết cảm giác này đi.
Lúc lần nữa nhìn Nam Khuê, ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lùng: “Hôm nay là lỗi của anh, nhưng Thanh Liên sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho anh, hơn nữa lại còn muộn như vậy, chắc chắn cô ấy có chuyện quan trọng.”
“Nam Khuê, thật xin lỗi, cuộc điện thoại này anh nhất định phải nhận.”
Nam Khuê cười.
Hóa ra mỗi một lần cô kiên trì cũng là vì muốn nói cho mình biết, kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.
Cô mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình vô cùng xa lạ.
“Lục Kiến Thành, anh không thể không nghe máy, đúng không?”
Giọng nói của cô đột nhiên bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn cũng như bén nhọn và đối chọi gay gắt như ban nãy.
Lục Kiến Thành nhìn cô rồi nói ra một chữ: “Đúng.”
Ha… Đáp án trong dự đoán.
Không hiểu sao khi nghe chữ đó Nam Khuê càng bình tĩnh hơn.
Cô đưa tay lấy điện thoại giấu sau lưng ra.
Sau đó dùng hai tay, cung cung kính kính đưa vào tay Lục Kiến Thành.
Nhìn cô như vậy, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
Anh nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng an ủi: “Nam Khuê, đừng như vậy, anh chỉ nghe một cuộc điện thoại mà thôi.”
“Thật sao?” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, không nói nhiều thêm một chữ.
Cô rủ ánh mắt xuống, cuốn mình vào chăn, sau đó đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn vàng yếu ớt trên tường khiến căn phòng không quá tối.
Hai phút sau Lục Kiến Thành quay về sau khi nghe xong điện thoại.
Cả người Nam Khuê gần như đều ở trong chăn, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ.
Anh có chút do dự, nhìn cô lên tiếng: “Xe của Thanh Liên bị dừng ở trên núi, anh đi đón cô ấy một chút, sẽ lập tức quay về.”
Nam Khuê nháy nháy mắt, không nói gì.
Lục Kiến Thành nghiêng người xuống giường, ngón tay thon dài vuốt vầng trán cô, sau đó cúi đầu, định hôn lên trán cô một cái.
Nam Khuê như cảm nhận được, cô lập tức quay đầu né tránh.
Tay Lục kiến Thành lập tức cứng ngắc lúng túng giữa không trung.
Anh thu tay, thấp giọng hứa hẹn: “Anh chỉ đi một lúc, đêm nay nhất định trở về.”
Anh lập tức đi thay đồ, mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài.
Giọng Nam Khuê đột nhiên vang lên trong màn đêm: “Lục Kiến Thành, anh hứa hẹn hay như vậy, nhưng anh có nghĩ đến chuyện tối nay anh không về được không? Như vậy thì có phải vả mặt nhanh quá rồi không?”
“Đêm nay anh nhất định sẽ về.” Lục Kiến Thành chắc chắn nói.
“Vậy sao?” Nam Khuê cười.
“Nhưng lời hứa của anh đã không còn có giá trị gì với tôi nữa rồi, toàn bộ đều giống như những lời nói hoang đường vụng về mà thôi.”
Cô đã từng ngây thơ, đã từng ngốc nghếch tin tưởng lời anh nói, nhưng kết quả thì sao? Điều cô nhận được không phải là sự cảm ơn và áy náy của anh, mà là từng lần lừa dối.
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành gọi tên cô, trong giọng nói cũng nhận ra được anh đã tức giận.
“Muốn tôi liệt kê từng lần cho anh nghe sao?”
Nam Khuê thống khổ nhớ đến những lần mình tổn thương đầy mình do những lời nói dối đó.
“Đêm hôm đó anh nhận một cuộc điện thoại, tôi hỏi anh chuyện gì, anh nói không có chuyện gì. Nhưng tôi vừa ngủ anh đã rời giường bỏ đi, cả đêm không về, Lục Kiến Thành, anh vẫn nghĩ tôi không biết, nhưng thật ra tôi biết hết, đêm hôm đó tôi căn bản không ngủ, tôi không nói vì tôi khinh thường việc vạch trần anh mà thôi.”
“Còn bây giờ, anh nói chỉ nhận một cuộc điện thoại, nhưng chưa được năm phút đã trở thành ra ngoài đón cô ta.”
“Anh nói đêm nay anh sẽ về? Anh cảm thấy nếu như anh là tôi thì anh có tin hay không?”
Giọng Nam Khuê vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức cô còn cảm thấy khi nói những lời này đều không phải chuyện của cô.
“Lục Kiến Thành, có thể tôi hơi ngốc, không thuộc về kiểu người vô cùng thông minh, nhưng tôi chỉ hơi ngốc mà thôi, tôi không ngu.”
“Rốt cuộc anh độc ác đến mức nào mới có thể làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác như vậy chứ?”
“Anh đi đi!”
Lúc nói ba chữ này, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Lục Kiến Thành bỗng nhiên xoay lại, lao đến giường ôm Nam Khuê vào ngực: “Thật xin lỗi, Nam Khuê, anh không biết anh đã làm em tổn thương nhiều như vậy.”
“Anh đảm bảo đêm nay anh nhất định sẽ trở về, mưa gió thế nào cũng sẽ về.”
Lục Kiến Thành nói xong lập tức rời đi.
Trong phòng đột nhiên trở nên vắng vẻ.
Nam Khuê quấn chặt lấy chăn, từ từ nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng đến, cô phát hiện ra hóa ra không có Lục Kiến Thành bên cạnh cũng không khó chịu như vậy, thật ra cô có thể tự một mình ngủ được.
Chỉ là trước kia trong lòng cô vẫn luôn không bỏ xuống được, mỗi lần đều vô thức nói với mình rằng Lục Kiến Thành phải ở bên cạnh ngủ với mình thì cô mới ngủ được.
Nhưng thật ra mọi thói quen đều có thể thay đổi được.
Một ngày nào đó cô nhất định có thể hoàn toàn quên sạch mọi thứ quen thuộc liên quan đến Lục Kiến Thành.
Buổi sáng khi thức dậy, trong phòng chỉ có một mình cô.
Nam Khuê lạnh nhạt nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, có thể do chưa từng hi vọng nên cũng không thất vọng.
Nhưng khi đụng vào chăn, Nam Khuê phát hiện bên kia chăn lại có hơi ấm.
Cô đưa tay sờ vào chỗ bên cạnh, vẫn ấm.
Chẳng lẽ anh về rồi?
Nhưng cô đã không quan tâm nữa.
Trên bàn trong phòng ăn đã được bày bữa sáng tinh xảo.
Vì đều là phần nhỏ nên đồ ăn rất phong phú.
Sủi cảo tôm, sandwich, bánh mì bơ, hoành thánh…
Gần như tất cả đều là thứ cô thích ăn.
Lúc thấy Lục Kiến Thành đeo tạp dề xám đi từ trong bếp ra, Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.
Cô cho rằng tất cả đều là thức ăn ngoài, không ngờ tất cả đều là đồ anh tự làm.
Lục Kiến Thành cởi tạp dề ra, bưng tất cả món Nam Khuê thích ăn nhất đến trước mặt cô.
“Cảm ơn!” Nam Khuê nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy lời này, Lục Kiến Thành lập tức sững sờ.
Cảm ơn?
Cô lại nói cảm ơn với anh?
Trong cả bữa sáng, ai cũng không lên tiếng, phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Cuối cùng khi bữa sáng kết thúc, Nam Khuê vừa định đứng lên thì Lục Kiến Thành đã nhìn cô nói: “Lâm Tiêu nói hôm nay em tham gia phỏng vấn, anh chờ em ở ngoài.”
“Không cần.”
Nam Khuê không chút suy nghĩ mà trực tiếp từ chối.
“Không phải ở bệnh viện trung tâm sao? Anh tiện đường.” Lục Kiến Thành nói.
“Là ở đó, nhưng thi viết vào xế chiều, chiều tôi tự mình đi.” Nam Khuê nói.
“Vậy được.”
Nói xong, Lục Kiến Thành rời đi trước.
Ngồi vào xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Nam Khuê phỏng vấn lúc mấy giờ?”
“Chín giờ sáng!”
“Cậu chắc chắn?” Giọng nói Lục Kiến Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Đương nhiên chắc chắn, hôm trước thiếu phu nhân nói tôi đặt xe lúc tám giờ sáng cho cô ấy.”
Anh không đoán sai.
Quả nhiên Nam Khuê lừa anh.
Cô chán ghét anh như vậy sao? Chán ghét đến mức ngồi chung một chiếc xe với anh cũng không muốn?