Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cuộc sống sau này không có cô, anh đã cảm thấy khó chịu không thở nổi.
Anh vẫn cảm thấy cô là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao trong cuộc đời của mình, có hay không có vẫn không có gì khác nhau.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện sau này cô không còn xuất hiện trong căn phòng này, không xuất hiện trong cuộc sống, trong thế giới của anh, trái tim anh cảm thấy rất trống vắng.
Loại cảm giác này giống như bị mất một thứ gì vô cùng quan trọng vậy.
Anh không biết vì sao lại như vậy.
Anh chỉ biết rằng anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn.
“Vợ, thật xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.”
Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Đêm nay Nam Khuê ngủ trên giường, Lục Kiến Thành luôn ngồi trên sàn nhà bên cạnh cô, nắm tay cô.
Khi Nam Khuê tỉnh lại, một cơn gió nhẹ thổi tấm rèm mỏng bay lên, phất phơ qua lại giống như cánh bướm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nếu là ngày trước, đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng bây giờ cô đã không còn chút tâm trạng nào để thưởng thức nữa rồi.
Người hầu bưng bữa sáng vào, rất phong phú, không chỉ thơm mà ngay cả trang trí cũng rất đẹp mắt.
Nhưng Nam Khuê chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Bây giờ tôi không đói, đến trưa rồi ăn.”
Giữa trưa, người hầu mang bữa trưa phong phú đã được chuẩn bị vào.
Nam Khuê bình tĩnh nhận: “Tôi sẽ ăn, cô xuống trước đi!”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Thật ra Nam Khuê không hề ăn bữa sáng hay bữa trưa.
Buổi sáng khi vừa tỉnh dậy cô đã phát hiện mình bị nhốt, Lục Kiến Thành cho rất nhiều vệ sĩ bao vây căn phòng này lại, không những vậy mà người hầu cũng liên tục đến.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, cô hoàn toàn bị nhốt trong căn phòng này.
Ngoài nơi này ra cô không thể đi đâu được.
Cô đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành nhưng anh không nhận.
Một cuộc, hai cuộc, mười cuộc, hai mươi cuộc… Tất cả đều không có người nhận.
Nam Khuê biết anh đang cố ý, cố ý không nhận.
Năm giờ chiều, ráng chiều ngoài cửa sổ rất đẹp mắt, từng đám mây lớn cuối chân trời được tô sắc hồng rực, hồng chanh và màu vỏ quýt, màu sắc vô cùng chói lọi.
“Thật đẹp!” Nam Khuê không nhịn được mà hô một tiếng kinh ngạc.
Cô vén rèm cửa lên, mở cửa sổ, chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, một tay chống cằm, yên lặng nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Không biết đã ngồi bao lâu, cô chỉ nhớ ráng chiều cũng tắt, mặt trời cũng lặn, trời dần tối, Nam Khuê vẫn duy trì tư thế như lúc trước, ngồi yên không nhúc nhích trên bệ cửa sổ.
Gió đêm càng ngày càng lạnh.
Váy áo trên người Nam Khuê bị gió thổi không ngừng tung bay, bàn chân trần nhỏ của cô lạnh như băng, gần như không có chút nhiệt độ.
Trên người cũng rất lạnh.
Cô đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mình, muốn bản thân ấm lên một chút.
Nhưng như thế nào cũng không có tác dụng, vẫn rất lạnh.
Vì “lạnh” đến từ đáy lòng cô, nên dù có mặc nhiều quần áo cũng vô dụng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Nam Khuê biết người hầu mang cơm lên, cô thản nhiên nói: “Đặt ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”
Cả ba bữa người hầu đều đưa cơm theo cách này, cũng không cảm thấy có gì lạ, bỏ cơm xuống rồi rời đi.
Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lên.
Nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.
Mưa phùn theo gió bay đến, rơi xuống da thịt non mềm của cô.
Lúc đầu chỉ có mấy giọt, Nam Khuê còn tưởng rằng mình khóc.
Cô đưa tay sờ lên mắt mình, lúc đó mới phát hiện không phải nước mắt của mình là mà nước mưa.
Nhưng sao cô lại có cảm giác như ông trời đang khóc thay cho mình vậy?
Cô nhớ bé con.
Rất nhớ rất nhớ.
Tay Nam Khuê nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Thậm chí cô còn có thể cảm giác được tiếng động như ngày trước, nghe được tiếng tim đập của bé, nhưng sao bây giờ bé lại không còn ở đây nữa?
“Bảo bối, mẹ xin lỗi…” Nam Khuê vùi đầu xuống đầu gối, nước mắt chảy xuống: “Thật xin lỗi bảo bối, mẹ rất kém cỏi, mẹ không bảo vệ con tốt.”
“Kiếp sau lúc chọn mẹ trên trời, con nhất định phải chọn một người mẹ có thể bảo vệ con thật tốt.”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một phần quần áo trên đầu gối cô.
Khi người hầu phát hiện có điểm không hợp lý đã là một tiếng sau.
Cô ấy vốn muốn lên hỏi thiếu phu nhân đã dùng xong bữa tối hôm nay chưa, cô ấy cũng muốn tiện thể mang luôn bát đũa ba bữa hôm nay xuống, không thể để trong phòng mãi được.
Nhưng lúc lên tầng cô ấy mới phát hiện bữa tối vẫn để trước cửa phòng, không có chút xê dịch.
“Thiếu phu nhân…” Người hầu gõ cửa, đứng bên ngoài gọi to.
“…”
Nhưng bên trong lại vô cùng yên lặng, không có chút âm thanh nào.
Người hầu bị dọa sợ, sốt ruột gọi tiếp: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… Cô trả lời tôi một tiếng đi, thiếu phu nhân… Cô lên tiếng đi.”
“Thiếu phu nhân, cô nói gì đi, cô đừng dọa tôi sợ!”
Người bên ngoài rất sốt ruột.
Nam Khuê đều nghe thấy những tiếng kêu này, nhưng cô không muốn trả lời.
Cô cảm thấy rất mệt, mệt đến mức thở một hơi cũng cảm thấy đau.
Cô đâu còn dư sức lực để trả lời các cô nữa.
Cô mệt mỏi quá, mệt đến mức mí mắt cũng không muốn nâng lên nữa.
Sau mấy phút gọi nhưng bên trong không có chút tiếng động, người hầu bị dọa sợ, lập tức chạy xuống tầng gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Kết quả vừa chạy xuống tầng đã gặp Lục Kiến Thành, vội vàng khẩn trương báo cáo: “Tổng… Tổng giám đốc Lục, hình như thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi.”
“Cô nói cái gì?”
Trái tim Lục Kiến Thành như bị xiết chặt, lập tức sải bước chạy lên tầng.
Người hầu thở hổn hển chạy sau lưng anh giải thích: “Lúc tối tôi mang cơm lên cho thiếu phu nhân, cô ấy nói tôi để ở ngoài cửa, tôi cũng không nghĩ nhiều, sợ quấy rầy đến cô ấy nên làm theo lời cô ấy để cơm ngoài cửa.”
“Nhưng một tiếng sau tôi lên dọn dẹp mới phát hiện bữa tối vẫn ở bên ngoài, cô ấy căn bản không ra lấy vào, đồ ăn cũng không đụng vào chút nào.”
Nhìn một vệ sĩ ở bên cạnh, Lục Kiến Thành nói to: “Còn ngây ra đó làm gì, lập tức mở cửa.”
Sau khi cửa mở ra, Lục Kiến Thành lập tức chạy vào.
Vừa vào cửa anh đã thấy bữa sáng và bữa trưa ở trên bàn, thêm cả bữa tối ở trước cửa, vừa đủ ba bữa một ngày.
Tất cả đều còn nguyên, nói một cách khác, cô không ăn một bữa nào.
Lục Kiến Thành càng nóng vội hơn, anh vừa chạy vừa gọi: “Nam Khuê… Nam Khuê…”
Lục Kiến Thành cầm điện thoại lên gọi, kết quả điện thoại của Nam Khuê vang lên trên giường, cô căn bản không cầm theo.
Anh bị dọa sợ, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
“Cậu xác định cô ấy không ra ngoài?” Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh.
Vệ sĩ nơm nớp lo sợ trả lời: “Tổng giám đốc Lục, tôi cam đoan thiếu phu nhân tuyệt đối không ra ngoài, tôi vẫn luôn canh giữ bên ngoài.”
“Gọi tất cả mọi người đi tìm, cho dù phải lật tung căn nhà này lên cũng phải tìm được cô ấy.”
Anh vừa dứt lời, gió lớn thổi vào, màn cửa tung bay, đột nhiên Lục Kiến Thành thấy được bóng dáng yêu kiều mặc đồ ngủ màu trắng quen thuộc.
“Không cần nữa, ra ngoài đi.” Anh nói.
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành gọi tên cô, trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, anh vội vàng đi đến cửa sổ.