Lần này Lâm Niệm Sơ cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Vì ngay cả Khuê Khuê cũng không biết vị trí của mình trong lòng Lục Kiến Thành, cô đắn đo không chắc chắn, cô đang sợ hãi.
Vậy thì cô ấy càng không biết.
“Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, chúng ta tới đây để ăn lẩu, hơn nữa tớ cảm thấy anh ta đi cũng không phải là chuyện xấu.” Lâm Niệm Sơ an ủi.
“Sao lại nói vậy?”
“Mặc dù hai người là vợ chồng mấy năm nhưng lúc đó không giống bây giờ, bây giờ hai người mới ở bên nhau, vẫn đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, đều khá rung động với người kia, tình cảm cũng rất nóng bỏng. Lần này anh ta đi công tác có thể khảo nghiệm tình cảm của hai người một chút.”
“Hơn nữa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi về anh ta sẽ càng nhiệt tình hơn khiến cậu không chịu nổi.”
Lâm Niệm Sơ nói xong cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Cũng không biết do xấu hổ hay là bị hơi nóng từ nồi lẩu làm đỏ mặt.
Tóm lại gương mặt nhỏ trắng trẻo kia ửng hồng, nhìn rất xinh đẹp.
“Niệm Niệm, chúng tớ còn chưa có làm… cái kia.” Nam Khuê ngượng ngùng nói.
Lâm Niệm Sơ kinh ngạc: “Không phải lúc hai người lấy nhau đã làm rồi sao? Tớ còn tưởng…”
Nam Khuê lắc đầu: “Đó là chuyện lúc cưới, lần này cảm giác của tớ không như trước, tớ muốn chậm rãi từng bước một.”
“Được được được, như thế nào cũng được, tớ tin lần này có khác biệt, tổng giám đốc Lục trở về sẽ vô cùng nóng bỏng, như sói như hổ cho xem.”
“Cho nên Khuê Khuê, cậu đừng buồn, hơn nữa cũng không phải anh ta đi mãi.”
“Vui vẻ lên, cậu nhìn nồi lẩu ngon miệng trước mặt đi, tất cả đều là đồ cậu thích, chúng ta nhanh chóng ăn thôi.”
“Ừm.”
Nam Khuê gật đầu, cũng bắt đầu ăn uống với Lâm Niệm Sơ.
Ớt rất cay, cũng rất đủ vị, nhưng không biết vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác không tốt, luôn cảm giác lần này anh đi công tác sẽ xảy ra chuyện gì đó mà cô không chịu nổi.
Nam Khuê lắc đầu, ép bản thân không suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại cô chỉ hi vọng tất cả đều thuận lợi.
Anh có thể về sớm một chút, quay trở về bên cạnh cô sớm.
Ăn lẩu xong, Lâm Niệm Sơ kéo Nam Khuê đi mua sắm.
Cô ấy mong rằng cô có thể tìm được niềm vui từ trong chuyện mua sắm, tạm thời quên đi phiền não.
Toàn bộ quá trình đều rất vui vẻ.
Lâm Niệm Sơ giúp Nam Khuê chọn mấy chiếc váy đẹp, lúc Nam Khuê thay quần áo, cô ấy ở bên cạnh chụp ảnh.
Sau đó gửi cho Lục Kiến Thành.
“Cậu lại gửi cho anh ấy rồi?” Nam Khuê vừa thử váy vừa hỏi.
Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Đương nhiên, tớ muốn ngay cả lúc anh ta đi công tác cũng sẽ nghĩ đến cậu, nhìn cậu mà cả lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức bay về.”
“Vậy cậu chỉnh mình đẹp một chút.”
“Không cần, Khuê Khuê của chúng ta đẹp như vậy, trời sinh xinh đẹp, chụp thế nào cũng đẹp, còn nữa, cậu không tin tưởng kĩ thuật chụp ảnh của tớ sao?”
Nam Khuê gật đầu liên tục: “Tin tin tin, nhất định tin.”
Mấy chục phút sau, Nam Khuê mua thêm mấy bộ, nhưng Lâm Niệm Sơ thì ngược lại, cô ấy không mua món nào.
Nam Khuê có chút khó hiểu: “Niệm Niệm, không phải bình thường cậu thích nhất là mua quần áo sao? Hôm nay cậu sao vậy? Tất cả đều là mua cho tớ, cậu mau đi chọn một số món đi.”
“Tớ…” Lâm Niệm Sơ ngẩn người một chút, sau đó nói: “Tớ không muốn mua.”
“Mua đi mua đi, không phải cậu nói Kiến Thành thanh toán sao? Đi chọn mấy thứ cậu thích đi.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước, Lâm Niệm Sơ hạ ánh mắt, không quá hào hứng nói: “Không mua, dù sao mặc cũng không có ai nhìn.”
Lời này vừa nói Nam Khuê đã nhận ra điều gì đó, cô nhẹ nhàng lại gần hỏi: “Cãi nhau với người ta sao?”
“Ừm.” Lâm Niệm Sơ gật đầu.
“Có thể nói cho tớ không?”