“Cháu nói với bà nội, ông sẽ lập tức về ngay, bảo bà không phải lo lắng.”
“Vâng, ông nội, vậy ông mau về nhé, bà nội và bọn cháu đang đợi ông về.”
Cúp máy, Lục Minh Bác kìm nén sự xúc động đang dâng trào trong lòng, chân đạp ga, vội vàng về nhà.
Lúc này, dù khóe miệng rách da, chảy máu, vết thương vẫn còn đau bỏng rát.
Nhưng dường như không còn quan trọng nữa.
Chỉ có nhịp đập của trái tim, kiên định và mạnh mẽ.
Thư Nhi đã chủ động quan tâm đến ông?
Điều đó có phải là bà ấy đã bằng lòng tha thứ cho ông, cũng bắt đầu cố gắng chấp nhận ông không?
Về tới nhà, đẩy cửa ra.
Khi nhìn thấy Vân Thư đang ngồi trong phòng khách, Lục Minh Bác gần như không thể chờ đợi mà chạy đến chỗ Vân Thư.
“Thư Nhi, tôi tôi trở về rồi!”
Bởi vì đi quá nhanh, Lục Minh Bác vẫn còn đang thở hổn hển, trên đầu toàn mồ hôi.
Vân Thư nhìn vết thương trên khóe miệng ông, không chỉ khóe miệng, toàn bộ khuôn mặt đều có từng mảng xanh, tím.
Có vài chỗ da bị xước, vết máu đã hơi khô vẫn còn dính trên đó.
Bộ dạng đó, nhìn thấy mà đau lòng.
“Ông? Vết thương của ông?” Vân Thư đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, vô thức đứng lên, giọng nói trở nên lúng túng.
Nhìn thấy điều này, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh len lén mỉm cười.
Nam Khuê đã đi làm về rồi, lúc này đang chơi với bọn trẻ.
Bỗng nhiên, hai đứa nhỏ bỏ đồ chơi xuống, dắt tay Nam Khuê: “Mami, ông bà nội cần phải tâm sự một lát, chúng ta mau đi vào trong đi!”
Sau đó hai đứa nhỏ mỗi đứa một bên dắt cô đi lên trên lầu.
Khi lên tới phòng, Nam Khuê nhìn thấy con trai mình chớp chớp đôi mắt long lanh và ranh mãnh, lại nghĩ tới thái độ của cha mẹ chồng cô lúc nhìn nhau, cô lập tức phản ứng lại.
“Các con đã làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
Tiểu Tư Mặc lập tức cười, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi chúng con đang ở nhà chơi cùng bà nội, có người nói ông nội hình như gặp nguy hiểm, bà nội rõ ràng rất lo lắng, nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì, ừm, giống như mẹ vậy.”
Nam Khuê: “…”
Nói bà nội thì cứ nói đi.
Lôi cả cô vào làm gì?
Hai đứa con của cô, thật không thể tin được, bây giờ lại học cách trêu chọc mẹ.
Xem ra chỉ số thông minh của bọn trẻ quá cao rồi, thừa hưởng trí thông minh từ cha chúng cũng không phải là tốt.
Những lúc thế này thường khiến cô cảm thấy bản thân mình với họ hoàn toàn xa lạ.
“Nói tiếp đi!”
Tiểu Tư Mặc dang hai tay tiếp tục ra vẻ người lớn: “Vậy nên chúng con đã giúp bà nội một chút.”
“Giúp thế nào?”