"Được, anh không nói nữa, sau này cũng không nói nữa." Đáy mắt Lục Kiến Thành đều là ý cười.
Nghĩ đến vết thương của Lục Kiến Thành còn chưa khỏi, cũng không thể ăn đồ cay, chỉ có thể ăn một ít thức ăn nhẹ, cho nên Nam Khuê nấu mì cho anh.
Nhớ tới trước kia anh bới móc tay nghề của cô không được tốt lắm, Nam Khuê còn cố ý lên phần mềm nấu ăn tìm kiếm làm thế nào để làm mì trứng cà chua ngon vừa ngon.
Mở phần mềm ra, Nam Khuê vừa nhập mấy chữ to "Cách làm mì trứng cà chua", rất nhanh, trên giao diện đã nhảy ra rất nhiều hình ảnh nhìn siêu ngon.
Cô đưa tay ra, vừa định nhấn vào.
Đột nhiên, thắt lưng được bao quanh bởi một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ.
Cằm Lục Kiến Thành đặt thẳng vào cổ cô, nhẹ nhàng thổi khí hỏi: "Chuẩn bị làm gì cho anh ăn vậy?”
"Mì trứng cà chua."
Ánh mắt Lục Kiến Thành dừng lại trên app cô vừa mở ra, nhịn không được nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Nam Khuê nghe thấy hỏi.
Ý thức được giao diện trên điện thoại di động, cô lập tức ấn điện thoại xuống, sau đó giấu đi.
Nụ cười trong mắt Lục Kiến Thành lại tăng thêm vài phần: "Xem ra cô Nam Khuê còn phải mượn ngoại lực mới có thể làm bát mì trứng cà chua này.”
Nam Khuê vừa nghe, lập tức phủ nhận: "Không phải, tôi chỉ nhìn chút, xem có khác gì tôi làm không thôi.”
"Vậy cô Nam Khuê kết quả em so sánh sao rồi?"
"Tôi còn chưa nhìn thì anh đã tới, không phải nói đói bụng sao, vậy anh mau buông tôi ra, tôi phải bắt đầu làm."
Lần này Lục Kiến Thành rất phối hợp, lập tức buông Nam Khuê ra.
Nhưng ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành lôi kéo đi một vòng, sau đó bị anh đẩy ra ngoài phòng bếp.
Bàn tay Lục Kiến Thành chống lên vai cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Được rồi, nếu cô Nam Khuê không giỏi nấu ăn thì giao cho anh là được rồi, em chỉ cần xinh đẹp như hoa, những thứ khác đều giao cho anh.”
"Nhưng vết thương trên người anh thì sao?"
“Đừng lo, chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ không sao."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn lo lắng, dù sao hình ảnh lúc đó cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhưng Lục Kiến Thành đã khóa trái cửa nhốt bản thân trong phòng bếp.
Nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt, Nam Khuê nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh đang bận rộn.
Mở cửa tủ lạnh và lấy trứng, cà chua và mì ra.
Tất cả quá trình, anh làm đặc biệt trơn tru.
Sau đó, khói bếp bốc lên.
Nam Khuê ở trong phòng khách xem TV chờ anh, cứ chờ, cũng không biết tại sao lại ngủ quên mất.
Lục Kiến Thành bưng mì đi ra thì phát hiện Nam Khuê đang nằm nghiêng ngả trên sofa, thấy cô ngủ, anh bước nhẹ, cầm một tấm chăn đắp cho cô.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp bát đũa.
Thấy Nam Khuê vẫn còn ngủ, Lục Kiến Thành khom lưng trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ.