Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hiểu Tinh” Cố Mạc Hàn đột nhiên tức giận quở trách cô ta, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên sắc lạnh.  

 

“Nói chuyện chú ý chừng mực.”  

 

Sự bênh vực của Cố Mạc Hàn lại khiến cho Chu Hiểu Tinh càng tức giận và ghen ghét hơn.  

 

Lúc này, cô ta đột nhiên không khống chế được bản thân nữa.  

 

“Nam Khuê, con hồ ly tinh nhà cô, mau cút đi cho tôi.”  

 

“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai phá hỏng hôn lễ của tôi và Mạc Hàn đâu.”  

 

Dứt lời, Chu Hiểu Tinh nhìn Nam Khuê, giơ tay lên hung dữ giáng về phía cô.  

 

“Hiểu Tinh, dừng tay!”  

 

Cố Mạc Hàn hét lớn, gần như là lập tức giơ tay ra ngăn cản.  

 

Nhưng vì góc độ nên anh đã muộn hơn một bước.  

 

Chính vào lúc bàn tay của Chu Hiểu Tinh sắp chạm vào mặt của Nam Khuê, đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ hung dữ mà nắm lấy cánh tay của cô ta.  

 

Sức mạnh đó gần như sắp nghiền nát xương của cô ta luôn vậy.  

 

Cơn đau lan ra toàn thân, Chu Hiểu Tinh đau đớn đến mức thở hổn hển, run cầm cập toát mồ hôi lạnh.  

 

“Anh là ai? Dám quản chuyện của người khác?”  

 

Chu Hiểu Tinh bất mãn nhìn Chu Tiễn Nam.  

 

Chu Tiễn Nam toàn thân đều là sát khí lạnh băng, đôi mắt quét qua, ánh mắt của anh đặt lên người Chu Hiểu Tinh, giọng nói lạnh lùng đến cực độ.  

 

“Cô là thứ gì? Còn dám động tay với cô ấy?  

 

“Cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn chưa đánh trúng cô ấy đi, nếu không cánh tay này của cô đã lập tức bị phế rồi.”  

 

Dứt lời, anh mắt của anh ấy lập tức trở nên hung dữ, tay vừa mới dùng lực, Chu Hiểu Tinh liền lập tức đau đớn đến mức gào khóc thảm thiết.t  

 

“A, đau đau đau.”  

 

“Đau quá, anh anh bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra.”  

 

Nhìn thấy khuôn mặt đau đớn đến tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, sắp không chịu đựng nổi nữa của Chu Hiểu Tinh.  

 

Chu Tiễn Nam vẫn giữ nguyên như thế thêm hai phút, sau đó mới buông tay ra.  

 

Anh đột nhiên thả ra, Chu Hiểu Tinh không chuẩn bị kịp liền ngã nhào xuống đất như một con chó.  

 

Trong chốc lát, mũ phượng trên đầu cô ta rơi xuống, tóc tai rối bù, quần áo cũng lấm lem, cả người vô cùng nhếch nhác.  

 

Nhìn về phía Nam Khuê, cô ta lại càng tức giận hơn.  

 

Trong đôi mắt đó tràn đầy lửa hận: “Nam Khuê, tại sao cô lại đến đây?”  

 

“Mạc Hàn đã chọn tôi rồi? Tại sao cô còn mặt dày đến phá đám bọn tôi chứ?”  

 

Nói xong, cô ta bắt đầu bật khóc.  

 

Khóc vô cùng thương tâm, khóc đến chấn động lòng người.  

 

Nam Khuê nhìn qua, quả nhiên, cho dù là lúc nào, đây vẫn là sở trường giỏi nhất của cô ta.  

 

Có lẽ cô ta cũng đã khóc như thế này trước mặt Cố Mạc Hàn, khóc đến mức khiến anh mềm lòng nhỉ.  

 

Chỉ là, thủ đoạn đê hèn, dối lòng này, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn chưa học được.  

 

Trái tim không thuộc về cô thì cô cũng không cần dùng đến cách này để níu giữ.  

 

Cho dù có níu giữ được rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.  

 

Thứ cô cần là tình yêu đích thực, là tin tưởng, là lựa chọn độc nhất vô nhị, là tình yêu và sự bảo vệ không bao giờ thay đổi.  

 

Chứ không phải là sự bố thí, lừa dối và thương hại.  

 

“Chu Hiểu Tinh, cô sai rồi.”  

 

“Tôi không đến đây để phá hôn lễ của cô, tôi đến là muốn chúc phúc cho cô.”  



Ánh mắt của Nam Khuê đặt lên người của hai bọn họ: “Ngày hôm nay thật đẹp, thời tiết cũng tốt, trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng, rất thích hợp để kết hôn, làm một ngày lành, thế nên tôi chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc, ân ái một đời.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK