Có lẽ hai bé không phải con ruột mà đều là nhặt được.
"Lần du lịch này cha mẹ muốn hưởng thụ thế giới hai người, nhưng cha đồng ý với hai đứa, lúc cha về sẽ mang hai đứa đi Disney Land chơi."
Có lời cam đoan này, hai bạn nhỏ mới được an ủi chút ít.
Buổi tối, sau khi hai đứa nhỏ đều ngủ, Nam Khuê hỏi: "Sao đột nhiên anh lại có nhiều thời gian rảnh vậy?"
Lục Kiến Thành ôm cô: "Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, vừa vướng công việc lại phải chăm sóc hai đứa nhỏ, sau này thời gian của anh sẽ nhiều hơn, chuyện của công ty đã tiến triển thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Dạ Bạch chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi ban giám đốc."
"Thật sao?"
Đây là một tin vô cùng tốt.
Không có Quý Dạ Bạch ở một bên nhìn chằm chằm nhủ hổ, áp lực của anh đúng là sẽ giảm bớt đi nhiều.
Nam Khuê vừa dứt lời đã cảm thấy dạ dày cuộn lại, vô cùng khó chịu.
Cô che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.
"Sao vậy? Sao sắc mặt em lại tái đi vậy?" Lục Kiến Thành vội vàng hỏi.
"Có lẽ do hôm nay quá bận, cơm buổi trưa ăn có chút lạnh, buổi tối quá đói nên ăn hơi nhiều, vậy nên mới không dễ chịu."
"Vậy anh xoa giúp em."
"Được."
Dưới sự ấm áp của lòng bàn tay anh, cơn buồn ngủ dần xuất hiện, một lúc sau Nam Khuê đã ngủ thiếp đi.
Nhưng sáng hôm sau, lúc bữa sáng mới được mang lên, cô vừa ngửi được mùi đã cảm thấy buồn nôn.
"Ọe..." Nam Khuê che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
"Cha, mẹ không thoải mái sao?" Tiểu Tư Mặc lo lắng hỏi.
"Ừm, có lẽ bụng mẹ không dễ chịu." Dứt lời, Lục Kiến Thành nói: "Mang thuốc lên."
"Đợi một chút." Đột nhiên Vân Thư nói.
Lục Kiến Thành không hiểu hỏi: "Mẹ, sao vậy?"
Lúc này Nam Khuê cũng vừa từ nhà vệ sinh ra, sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, vậy nên thần sắc cũng không tốt lắm.
"Khuê Khuê, đã bao lâu rồi con chưa có kinh nguyệt?" Vân Thư đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này của bà lập tức khiến Nam Khuê ngẩn người.
Đúng rồi, cô cẩn thận tính toán, hình như đúng là đã lâu không có.
Vì sau khi sinh con xong cô đúng là không đến đúng kì, khoảng cách cách nhau khá dài, cho nên lần này cô cũng không quá chú ý.
Hơn nữa hai người vẫn luôn sử dụng áo mưa, cho nên cô vẫn luôn tin tưởng cô sẽ không mang thai.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như cô thật sự...
Phản ứng của Lục Kiến Thành rất nhanh, anh lập tức để đũa xuống rồi chạy như bay ra ngoài: "Con lập tức đi mua."
Anh nhanh chóng mang theo một cái túi về, đưa đồ bên trong cho Nam Khuê.