Trước khi cúp điện thoại, lời nói trong miệng Chu Tiễn Nam suyt chút nữa đã hỏi ra khỏi miệng.
Anh ta muốn hỏi cô, vì sao lại tới tìm anh ta, chứ không phải đi tìm Lục Kiến Thành và nhà họ Lục?
Nhưng mà, nếu Khuê Khuê không chủ động nhắc tới, anh ta cũng lựa chọn không hỏi.
Chu Tiễn Nam nhanh chóng lợi dụng ảnh hưởng và thân phận của nhà họ Chu, tìm được đội ngũ giáo sư có thẩm quyền ở nước ngoài, cũng liên lạc xong xuôi tất cả.
Sau khi biết tin, ngay cả chưa đầy tháng, Nam Khuê trực tiếp thu dọn hành lý, mang theo hai đứa bé bay ra nước ngoài.
Ngày hôm đó, bầu trời âm u, nhưng không mưa.
Máy bay bay thẳng lên trời, trên mây, Nam Khuê ôm đứa bé.
Mà độ cao như vậy, nhất định là không nhìn thấy được Lục Kiến Thành.
"Kiến Thành, tạm biệt." Đối diện với cửa sổ, Nam Khuê thì thầm.
Nghĩ về tương lai, về sau này, cô bỗng nhiên không dám nghĩ gì cả.
Bệnh của em bé, giống như nhấn nút tạm dừng cho tất cả mọi thứ.
Mong muốn của cô bây giờ rất đơn giản, là chữa lành bệnh của em bé, để cho em bé phát triển khỏe mạnh và hạnh phúc.
Đồng thời, ở phía bên kia.
Bệnh tình của Lục Kiến Thành đã có bước ngoặt.
Các bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật đã thành công, vết thương đã hồi phục rất tốt và có thể được xuất viện vào ngày mai.
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đã ngay lập tức lộ ra tươi cười, vui vẻ hoan hô.
Đợi lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng có thể xuất viện.
"Thật tốt quá con trai, cửa ải này rất vất vả, nhưng may mắn con đã vượt qua được, mẹ thật sự rất vui cho con." Vân Thư ôm lấy Lục Kiến Thành.
Nghĩ đến những ngày đau đớn khó khăn trước đây, nhất là khi anh ở trong phòng phẫu thuật và phòng chăm sóc đặc biệt, bà gần như rửa mặt bằng nước mắt.
May mắn thay, bây giờ, tất cả đã trở thành quá khứ.
Con trai bà rất mạnh mẽ và đã vượt qua tất cả.
Quên đi quá khứ.
Mà giờ phút này, cũng đủ làm cho tất cả mọi người tràn ngập vui sướng.
Có thể là quá hạnh phúc, Vân Thư lại khóc lên.
Lục Kiến Thành lập tức đưa tay lau nước mắt trên mặt bà, đồng thời áy náy nói: "Con xin lỗi mẹ, khoảng thời gian này làm mẹ bận tâm nhiều rồi, vì con, mẹ giống như một đêm đã già đi rất nhiều.”
"Là con làm con trai không tốt, không chỉ không hiếu thuận mẹ, trái lại làm cho mẹ vì con mà vất vả nhiều như vậy."
Vân Thư vừa lắc đầu, vừa vui mừng mở miệng: "Làm mẹ, tâm nguyện của mẹ rất đơn giản, chính là hy vọng con mình bình an khỏe mạnh, không có gì vất vả hay không vất vả cả, bởi vì có con, mẹ mới có cơ hội được àm mẹ.”
"Con đi vạn dặm mẹ lo lâu, tất cả các bà mẹ đều như vậy, một lòng một dạ vì con cái, mẹ cũng không ngoại lệ."
Vân Thư nói xong, lại có chút đa sầu đa cảm.