Sau đó, ánh mắt của cô lại nhẹ nhàng nhìn qua Cố Mạc Hàn.
“Ngoài việc chúc phúc, em cũng muốn đến để từ biệt anh.”
“Từ biệt?”
Cố Mạc Hàn đôi môi run rẩy, trái tim như có hàng ngàn hàng vạn vết thương bị xé ra, đau đớn vô cùng.
Anh hoàn toàn không dám tin vào những lời cô nói.
Anh thậm chí còn không muốn tiếp tục nghe nữa.
Để chống lại sự xúc động, anh gần như giận dữ mà hét lên: “Em nói rõ đi, từ biệt gì? Em sắp rời đi?”
Nam Khuê khẽ cong môi cười nhẹ.
“Đúng vậy, từ biệt.”
“Cố Mạc Hàn, thật sự rất xin lỗi anh, xin lỗi vì những ngày trước đã gây ra nhiều rắc rối cho anh, cũng xin lỗi vì đã khiến anh khó xử, nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không thế nữa, Tiễn Nam đến đón em rồi, em phải trở về rồi.”
“Thế nên, chúng ta tạm biệt nhé, bảo trọng!”
Lúc nói những lời này, khóe miệng của cô vẫn luôn đem theo một nụ cười nhàn nhạt.
Giống như là đến đây để nói với anh một chuyện vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc vậy.
Sau khi nói xong chữ cuối cùng, Nam Khuê một khắc cũng không ở lại.
Cô quay người lại, bước chân nhanh chóng, quật cường đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, đột nhiên, một sự đau đớn kịch liệt bao vây lấy Cố Mạc Hàn.
Anh vội vàng duỗi tay ra, nhưng đã quá muộn rồi, ngón tay của anh thậm chí còn không đụng đến được vạt áo của cô.
Trước mắt anh, chỉ còn lại một màu đỏ.
Một màu đỏ hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Anh duỗi tay ra muốn nắm lấy, nhưng lại chẳng nắm được gì.
Anh chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn cô đi xa dần, xa dần.
Đột nhiên, anh giống như bừng tỉnh, theo bản năng của cơ thể mà nhanh chóng chạy đuổi theo.
Nhưng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gào thét đau khổ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, đừng, đừng đi.”
“Em cầu xin anh, đừng đi mà.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, anh đã đồng ý cưới em làm vợ rồi, anh đừng đi có được không?”
Cố Mạc Hàn đau khổ nhìn cô ta.
Rất lâu sau, đôi môi tái nhợt của anh mới nói ra được một câu: “Xin lỗi Hiểu Tinh, anh cũng nghĩ rằng anh có thể, có thể từ bỏ cô ấy để bù đắp cho em, nhưng anh sai rồi.”
“Em biết không? Thời khắc nhìn thấy cô ấy rời đi, trái tim của anh liền trống trỗng.”
“Không có cô ấy, anh như xác chết không hồn, xin lỗi Hiểu Tinh, anh sẽ dùng tất cả mọi cách để bù đắp cho em, trừ anh ra. Nhưng bây giờ anh nhất định phải đi tìm cô ấy.”
Cố Mạc Hàn bắt đầu chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, Chu Hiểu Tinh đột nhiên chạy đuổi theo ôm chặt lấy cánh tay của anh.
Cô ta bật khóc, khuôn mặt đầm đìa nước mắt la hét.
“Mạc Hàn, em xin anh hãy thương lấy em, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, có chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp nhé, được không? Chúng ta hay hoàn thành hôn lễ trước đã.”